“Bùm bùm… bùm bùm…”
Tiếng pháo hoa vang lên liên tiếp khiến Hà Ngọc Yến đang say giấc nồng phải tỉnh lại Nhưng cô không cảm thấy ồn mà chỉ đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài Xuyên qua bức màn che kín cửa sổ, Hà Ngọc Yến có thể nhìn thấy ánh mặt trời chói chang bên ngoài, còn có cả âm thanh pháo hoa nằm ngoài khu nhà chung của bọn họ Chắc là nhà nào ở ngõ nhỏ đốt Xuyên vào quyển sách này vài năm nhưng đây là lần đầu tiên Hà Ngọc Yến nghe thấy tiếng pháo hoa Chủ yếu là do mấy năm trước sợ phiền nên khi nhà nào ăn tết cũng không làm chuyện gì tỏ vẻ quá vui mừng Tất niên năm nay đã có người nổ pháo, không phải loại cho con nít chơi mà là loại được cuốn vải đỏ cực lớn ý Nghe âm thanh này đúng là rất có không khí của tết Cố Lập Đông cũng tỉnh dậy ngay khi vợ ngồi dậy Anh duỗi tay sờ lấy đồng hồ đặt dưới gối, thấy đã tám giờ sáng rồi, bên ngoài cực kỳ náo nhiệt vui nhộn, mặt trời cũng đã chiếu vào cả căn phòng Xem ra, hôm nay là ngày lành “Em có muốn ngủ nữa không?” Cố Lập Đồng nhìn hai đứa nhóc vẫn đang khò khò trên giường nhỏ, duỗi tay kéo vợ vào lòng Hà Ngọc Yến nghe tiếng ồn ào bên ngoài sau đó lắc đầu: “Không ngủ nữa, chúng ta ra ngoài xem đi.”
Cũng may cô quyết đoán Bởi vì hai vợ chồng mới rửa mặt xong còn chưa kịp ăn sáng thì đã có khách đến nhà “Chào buổi sáng, dì Cố.”
Hôm nay là tất niên, ngày mai là mùng một, nửa tháng trước hai người Cố Minh Hà và Cố Quảng Thịnh mới đến nhà ăn cơm xong, cũng đã tặng quà tết nốt, không ngờ hôm nay họ lại tới tiếp Cố Minh Hà cười tủm tỉm gật đầu, nhìn hai người xong nhìn xung quanh không thấy bọn nhỏ đâu thì cũng không ngạc nhiên Bà bỏ cái rổ trong tay xuống lúc này mới nói lý do tại sao mình lại đến đây “Là thế này, nhà dì có người họ hàng cuối năm nay đã được điều chức từ thành phố Hải về thành phố Bắc, vừa mới dàn xếp được mấy ngày Dì nghĩ chờ khi nào đến tết sẽ đến đây chào hỏi một tiếng tiện thể hỏi nhà các cháu xem có muốn đi gặp người họ hàng đó cùng dì hay không Người này là anh họ của dì, vậy cũng xem như là chú họ của các cháu rồi.”
Hà Ngọc Yến nghe thấy đề tài họ hàng thì duỗi tay vỗ lên cánh tay của chồng mình, tỏ vẻ cô đều nghe theo anh Dù sao đó cũng là họ hàng của Cố Lập Đông Cố Lập Đông nghe xong thì vẻ mặt toát lên sự ngạc nhiên trong chốc lát Sau đó anh suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: “Tạm thời bọn cháu không đi đâu Với thân phận bây giờ của cháu mà qua đó thì có hơi xấu hổ.”
Tuy hai vợ chồng Cố Minh Hà đều nói anh là con trai của Cố Minh Lý nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào Chỉ dựa vào tướng mạo giống nhau thì không thể bịt miệng những kẻ hay tọc mạch được Giống như Cố Học Thiên vậy, đó chính là một ví dụ rất hay Bởi vì chuyện này nên anh mới xây dựng quan hệ với hai vị trưởng bối, thật ra hai người không muốn xem bọn họ là họ hàng mà chỉ đơn giản là những người trưởng bối đáng kính mà thôi Bọn họ có thể thân thiết với hai vị trưởng bối, có điều không đồng nghĩa với việc muốn có nhiều mối quan hệ với họ hàng của họ Nghe thấy Cố Lập Đông từ chối, Cố Minh Hà thở dài một hơi sâu Trước khi tới chồng bà đã từng nói chắc chắn Cố Lập Đông sẽ không đến Không ngờ là đúng như thế thật!Tính cách của đứa nhóc này là thế cho nên vợ chồng họ càng tán thưởng hơn Cố Minh Hà bị từ chối cũng không đi ngay mà ở lại nhà họ Cố nói chuyện với bọn họ một lúc rồi mới đứng dậy chuẩn bị rời đi Có điều vừa ra khỏi cửa thì phía đông đã có người mở cửa đi ra Đó là một người phụ nữ khá trẻ tuổi đang ôm bồn tráng men Đương nhiên đây không phải là điều mẹ Hà chú ý, cái mẹ Hà chú ý đó chính là gương mặt của người phụ nữ ấy Nhìn nữ đồng chí này cứ có cảm giác quen quen Người phụ nữ trẻ tuổi kia chính là Tôn Tiêu Nhu, thấy có người nhìn mình chằm chằm thì cô ta càng thấy bực bội hơn Vốn dĩ từ khi bước vào khu nhà chung này đã chẳng có ai vừa ý cô ta cả rồi Nhưng rất nhanh khi cô ta thấy rõ dáng vẻ của người đang nhìn mình, cả người đều ngây ngẩn ra Sau đó, đôi lông mày của Tôn Tiêu Nhu nhăn lại, bước đến gần Sau đó cô ta thử mở miệng gọi: “Dì Cố ạ?”
Cố Minh Hà: “Cô là…?”
“Dì đúng là dì Cố, Cố Minh Hà ạ?!” Giọng của Tôn Tiêu Nhu rất lớn làm Hà Ngọc Yến ở trong phòng cũng nghe thấy được Cô đi ra cửa đã thấy chồng nhà mình đứng đầu kia nhìn Tôn Tiêu Nhu và Cố Minh Hà nói chuyện “Hai người đó quen biết nhau à?”
Cố Lập Đông nghe thấy vợ hỏi đành nhún vai: “Có lẽ khi còn nhỏ xảy ra vài chuyện nên quen biết nhau.”
Thành phố Bắc nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ Có vài người quen biết nhau cũng rất bình thường Mà đầu kia, sau khi Cố Minh Hà nhận ra Tôn Tiêu Nhu trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên khôn cùng Nhà họ Tôn làm ăn buôn bán, nhà bà ấy làm học thuật nên không có nhiều mối giao lưu Nhưng vì đủ các loại nguyên nhân nên mọi người mới ở chung trong một vòng tròn quan hệ lớn Tất nhiên cũng sẽ quen biết nhau Lần trước khi nhìn thấy cô gái này là vào năm 62 Sau khi Tôn Đại Phát của nhà họ Tôn mang theo hai con trai mất tích ở phương Nam Ở chỗ Tôn Đại Phát mất tích đúng lúc cũng là chỗ mà anh trai bà ấy mất tích, ở chung một con thuyền Chuyện trùng hợp như vậy khiến cho Cố Minh Hà ngạc nhiên vô cùng Nhưng sau đó nhà họ Tôn nhanh chóng suy tàn, rất nhiều chuyện cứ trôi qua như thế Không ngờ hôm nay, vào mười mấy năm sau bà lại gặp được con gái Tôn Đại Phát ở chỗ này [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Sau khi xác nhận thân phận Cố Minh Hà, bỗng dưng Tôn Tiêu Nhu không biết nên nói gì mới đúng Nhiều năm chưa gặp, giờ nhìn dáng vẻ của đối phương đủ biết bà ấy sống tốt như thế nào Còn gia đình mình lại biến thành thế này thực sự khiến Tôn Tiêu Nhu đau lòng vô cùng Đặc biệt là gần đây cuộc sống của cô ta không được như ý nữa Bây giờ nhìn thấy người mình quen vẫn ổn, sự chênh lệch trong lòng dần cao thêm Cố Minh Hà biết sự miễn cưỡng của Tôn Tiêu Nhu Bà ấy không thèm so đo với tiểu bối, xoay người chào vợ chồng Cố Lập Đông một tiếng sau đó rời khỏi khu nhà chung Tôn Tiêu Nhu thấy thế cũng định đáp lời Hà Ngọc Yến, nhưng nhớ đến lời nói mạnh mẽ của đối phương vào hôm ấy cô ta vẫn chọn quay đầu đi rửa mặt Rửa mặt xong, Tôn Tiêu Nhu trực tiếp đi vào phòng hỏi bác gái Trịnh về mối quan hệ của nhà Cố Lập Đông và Cố Minh Hà Bác gái Trịnh nghe thấy vấn đề của con dâu mới thì nghi ngờ Nhưng đây cũng không phải gì không thể nói vì thế bà đã kể lại sơ qua về mối quan hệ của Cố Lập Đông và Cố Minh Hà “Nghe nói là họ hàng bà con xa Mỗi tháng đều đến tặng đồ Có họ hàng hào phóng như thế không biết tên nhóc Cố Lập Đông gặp phải vận cứt chó gì nữa…”
Phía sau toàn lời mắng chửi khó nghe, Tôn Tiêu Nhu không cho nó lọt vào tai Cô ta cố gắng nhớ lại thời kỳ huy hoàng trong nhà Lúc ấy cô ta mới sáu tuổi Nhưng đã là một cô gái nhỏ cực kỳ thông minh, có trí nhớ tốt lớn lên đáng yêu Mỗi người đều nói chắc chắn sau này cô ta sẽ gả vào một nhà tốt Sau đó ba cô ta và anh trai đã mất tích Những món đồ có giá trị trong nhà không biết đã chạy đi đâu Và rồi mẹ cô ta mang theo cô ta đến ngõ nhỏ ở, sau đó nữa mẹ cô ta bị bệnh cuộc sống càng khó khăn hơn Bác Tôn là một người già nuôi sống được các chị em cô ta là đã không tồi rồi Cũng vào năm đó những người từng có mối quan hệ với nhà cô ta không còn xuất hiện nữa Không ngờ ở đây lại gặp được Cố Minh Hà Năm đó cả nhà cô ta không qua lại với nhà Cố Minh Hà nhiều, có điều Tôn Tiêu Nhu không vui khi nhìn thấy đối phương vẫn còn sung sướng còn nhà mình thì lại nghèo túng Cố Minh Hà tuyệt đối không ngờ, cô gái từ năm 6 tuổi mình không còn gặp lại ấy lại có thành kiến lớn đối với mình sau ngần ấy năm Sau khi rời khỏi nhà họ Cố, bà ấy về nhà nói cho chồng Đối phương thở dài một tiếng sau đó lại nghe về chuyện của nhà họ Tôn Bọn họ không giao lưu nhiều với nhà này lắm nên không rõ, Cố Quảng Thịnh nghe xong cũng chẳng để trong lòng Ngược lại còn sắp xếp để ăn tết với Cố Minh Hà Bên chỗ Hà Ngọc Yến, sau khi tiễn Cố Minh Hà đi cũng không để ý đến Tôn Tiêu Nhu ở bên ngoài nhìn bọn họ ra sao Hai vợ chồng sửa sang lại nhà cửa chuẩn bị đồ nghề xong xuôi cũng đúng lúc đứa bé tỉnh lại, chơi với con trong chốc lát thì thím Giang bên cạnh qua, nói là bên chỗ trạm có đậu hủ hỏi Hà Ngọc Yến có muốn hay không Sau đó, Hà Ngọc Yến cầm tiền đến trạm đồ ăn mua Rất nhanh đã đến tết, mọi người tiêu tiền càng lúc càng nhiều Trạm bán đồ ăn sẽ ở trong tư thế vừa mới lên hàng đã trống không ngay Đậu hủ mới được đưa từ xưởng tới đây, thím Giang thấy thế liền chạy về nói cho Hà Ngọc Yến một tiếng May mà cô đến nhanh nên cuối cùng cướp được hai cân đậu hủ Lúc này thời tiết lạnh lẽo, đậu hủ vẫn để lạnh được vài ngày Khi ăn tết dùng là vừa khéo Xách theo đậu hủ đã cướp được về, Hà Ngọc Yến mang tâm trạng sung sướng quay về [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chờ khi cô đến đầu hẻm gần nhà vệ sinh công cộng đã thấy Tôn Tiêu Nhu kéo tay Hứa Thúy Bình không buông Một người không cho người ta đi, một người cứ muốn chạy, nhìn như đang định đánh nhau Hai người này có liên quan đến nhau từ khi nào thế Khi Hà Ngọc Yến còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chất vấn của Tôn Tiêu Nhu: “Vòng tay vàng của cô đâu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cái vòng tay vàng đấy đã đi đâu rồi Vòng tay vàng của cô từ đâu mà có hả?”