Nói hết mọi chuyện xong, Cố Lập Đông liền đưa vợ ngồi xe đến xưởng nhà máy số một Anh không đến nhà Cố Quảng Thịnh mà đi đến văn phòng của ông ấy Trong lúc đó Cố Minh Hà cũng rời khỏi trường tiểu học bên cạnh đi tới đây Bốn người ngồi cùng nhau nói chuyện “Ý của đội trưởng Hoắc là có lẽ ông chủ Tôn bên Hồng Kông là Tôn Đại Phát nhưng vẫn chưa có cách nào để khẳng định.”
Cố Lập Đông nói xong thì nhìn Cố Quảng Thịnh Năm ngoái Cố Quảng Thịnh đến thành phố Quảng tham gia hoạt động học tập giữa các xưởng máy Không ngờ đã có người điều tra ra chuyện này “Chú biết rồi, tạm thời bọn chú sẽ không đụng vào chuyện này nữa nhưng chú tin ba cháu sẽ không sao.”
Cố Lập Đông gật đầu, anh cũng cảm thấy người ba chưa gặp mặt này sẽ bình an vô sự Khi nói chuyện với trưởng bối luôn có ma lực thần kỳ, tựa như sự nặng trĩu trong lòng đã biến mất đi Bốn người ngồi trong văn phong nói chuyện một lát sau đó đi tới nhà trẻ đón hai đứa bé Cố Quảng Thịnh nhìn bóng dáng hai vợ chồng, cảm thán: “Tên nhóc Lập Đông này đúng là rất được.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, bỗng có điện thoại vang lên Cố Quảng Thịnh nhận, là anh họ của Cố Minh Hà, Cố Minh Quang Đầu dây bên kia nói vài câu rồi Cố Quảng Thịnh cúp máy “Ngần ấy năm trôi qua, Cố Minh Quang vẫn như thế.”
Cố Minh Quang là ba ruột của Cố Kiều “Anh ta gọi điện nói với anh chuyện gì đấy?”
Cố Quảng Thịnh nhún vai: “Còn nói gì được nữa, anh ta là người thương người nhà nhất, nói mấy năm nay đã đỡ căng thẳng hơn Hỏi anh có thể giúp Cố Minh Mị về thành phố Bắc hay không?”
Cố Minh Mị là em gái ruột của Cố Minh Quang Hai mươi năm trước chuyện mà bà ta làm khiến cả thành phố Bắc bàn tán mãi Sau đó bà ta đi theo người nhà tới thành phố Quảng Xưởng máy đó là chỗ Cố Quảng Thịnh từng làm việc “Cố Minh Mị là người không tốt Khi còn trẻ kiêu ngạo biết bao nhiêu Lớn tuổi rồi cũng không đổi nết Tôi không muốn ôm chuyện này, bữa trước bà nói Cố Kiều làm khó dễ Yến Tử nhỉ Tôi thấy tính con bé kia y chang Cố Minh Mị.”
Lôi chuyện cũ ra Cố Minh Hà cũng phải thở dài Mà bên khác, sau khi rời khỏi xưởng máy số một, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông cùng đi tới nhà trẻ đón hai con Vì chuyện hôm nay nên hai vợ chồng không muốn nấu cơm Vì thế họ đã đưa theo hai con đến căng tin trong xưởng ăn cơm xong rồi mới đi về nhà Ai ngờ vừa vào khu nhà chung đã nghe thấy bác gái Trịnh mắng người Khỏi cần phải nói, chắc chắn là đang mắng Tôn Tiêu Nhu vào đại học mà không chịu về nhà Vốn Đổng Kiến Thiết đã nói hôm nào cũng về vì Tôn Tiêu Nhu đã dọn vào ký túc xá ở Có điều khi tan học xong hắn lại bắt xe tới thăm Tôn Tiêu Nhu Điều này càng khiến bác gái Trịnh bực mình hơn Không có chỗ để xả nên bà đành trút lên người Tôn Tiêu Mỹ Giờ mặt trời đã xuống núi Nhiệt độ xuống âm mười mấy, vậy mà bà còn bảo Tôn Tiêu Nhu đi giặt đồ Nếu bảo đây là đang ngược đãi thì không đúng nhưng không nên làm như thế Chẳng khác nào bà mẹ chồng độc ác ở cổ đại cả Hà Ngọc Yến không ngờ mình sẽ gặp phải tình cảnh này, thực sự phải trừng trợn mắt cạn lời Bác gái Phùng nghe thấy tiếng động liền đi ra khuyên bảo “Hay là mấy người nuôi đi Một cô gái 18 tuổi có tay có chân mà còn dám ăn không ngồi rồi ư Các người thích thì đưa về mà cho ăn.”
Bác gái Trịnh tuôn một tràng làm mọi người đều phải im lặng Đúng là mùa đông giặt đồ thì hơi tội nhưng còn đỡ hơn người không có chỗ ngủ Vì thế mọi việc cứ thế trôi qua mà chẳng giải quyết được gì Mấy ngày tiếp theo, tình trạng vẫn lặp đi lặp lại như thế Hà Ngọc Yến bận đi học nên chỉ thấy vài lần Nhưng chờ đến cuối tuần, sáng sớm Tôn Tiêu Nhu xách đồ đi về đúng lúc thấy em gái mình phải dậy sớm giặt đồ Ngay lập tức, lửa bùng lên trong người Mới sáng ra mẹ chồng nàng dâu đã cãi nhau ỏm tỏi trước sân Một người mắng bà già độc ác, dám ngược đãi em gái cô ta Một người mắng cô ta không phải là con dâu tốt, chỉ biết lo cho bản thân Khó có khi Hà Ngọc Yến được nghỉ cuối tuần, chỉ muốn nằm ườn trên giường, không ngờ bị những người này làm phiền Cô đành lắc đầu bất đắc dĩ, chui vào chăn lẳng lặng nghe tiếng động bên ngoài Một lúc sau, giữa tiếng cãi nhau của mẹ chồng nàng dâu xuất hiện tiếng Đổng Kiến Thiết khuyên bảo Thỉnh thoảng có tiếng hàng xóm vào can ngăn Đúng là náo nhiệt Nhưng cơn tức giận của hai người vẫn bùng lên Còn vì có người khuyên mà càng kích động hơn rất nhiều Đúng lúc đó chủ nhiệm Hồ đã lâu chưa đến đi tới Làm chủ nhiệm ở ngõ Đinh Hương mấy năm, chủ nhiệm Hồ đã quen với những trận cãi nhau như này Ông không nói lời nào, chỉ né mẹ chồng nàng dâu đang cãi nhau mà đi đến trước mặt bác gái Phùng Nói chuyện xong, bác gái Phùng vỗ đùi kêu to: “Đừng cãi nhau nữa, Tôn Tiêu Nhu, phía trên có thông báo liên quan đến chuyện nhà cô đấy.”
Bác gái Trịnh đang mở miệng mắng con trai và Tôn Tiêu Nhu bất thình lình nghe thấy lời này thì ngẩn cả người Sau đó bà ta nhìn bác gái Phùng với vẻ nghi ngờ Bà ta biết gốc gác của Tôn Tiêu Nhu Trong nhà có ba đời đều từng là những tư bản thích áp bách người khác Nếu không phải có cái danh của ba cô ta thì có lẽ giờ đây Tôn Tiêu Nhu đã ở cái vùng hẻo lánh nào đó rồi cũng nên Người như thế bà ta không những không chê mà còn cưới về nhà Còn nuôi em gái dùm cô ta nữa Nhà bọn họ trả giá đắt đến thế mà không nhận được một câu hay ho nào từ Tôn Tiêu Nhu Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến bác gái Trịnh thấy tức giận Tôn Tiêu Nhu đang cãi nhau với bác gái Trịnh, đang định nói ly hôn thì nghe thấy lời này cũng phải ngây dại Cô ta nghĩ rằng chuyện nhà mình trộm số vàng đã bị bại lộ Trong phút chốc cô ta sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu Đổng Kiến Thiết tưởng cô ta cãi nhau đến mức hết hơi, đau lòng thò lại gần ôm cô ta miễn cho cô ta mềm oặt ngã xuống đất Những người đang vây xem lộ ra vẻ khiếp sợ với văn kiện đưa cho nhà Tôn Tiêu Nhu Rốt cuộc gia đình Tôn Tiêu Nhu có địa vị như thế nào?
Sau đó, có những người bắt đầu thì thào bàn tán Vì thế, chỉ chốc lát sau mọi người đều nhìn Tôn Tiêu Nhu với ánh mắt hâm mộ Tất nhiên, những người nghe thấy bên trên phát văn kiện xuống, kết hợp với chuyện trước mắt ai ai cũng nghĩ rằng phía trên đang trả lại tài sản cho nhà họ Tôn Đổng Kiến Thiết cũng nghĩ như thế Cưới được người vợ có bối cảnh như vậy, đây là phương diện mà Đổng Kiến Thiết nghiên cứu sâu sắc nhất Hắn ta lập tức ôm lấy Tôn Tiêu Nhu, hỏi chủ nhiệm Hồ: “Chủ nhiệm, đây là chuyện tốt sao?”
Chủ nhiệm Hồ gật đầu: “Chuyện tốt, là chuyện rất tốt!”
Nói xong, chủ nhiệm Hồ nhìn Tôn Tiêu Nhu: “Đồng chí Tôn Tiêu Nhu vẫn còn sức đúng không?”
Tôn Tiêu Nhu nghe thấy là chuyện tốt thì cả người lại có sức “Vẫn có sức, vẫn có sức.”
Chủ nhiệm Hồ thấy thế rồi bảo Đổng Kiến Thiết về nhà lấy tài liệu của hai vợ chồng như giấy kết hôn sau đó bảo hắn đến GWH để làm thủ tục Chờ khi người đi rồi, cả khu nhà chung lập tức nổ tung chảo Mọi người đều bàn tán rằng Tôn Tiêu Nhu sắp phát tài Có người đưa ánh mắt hâm mộ để nhìn bác gái Trịnh [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nói bà ta nhặt được vàng về nhà Bác gái Trịnh cũng không tức giận, cười đến mức không khép miệng lại được Nhìn thấy Tôn Tiêu Mỹ đang định đi giặt đồ thì bà ta tiến lên cướp lấy chậu trong tay của đối phương “Ay da, con nít con nôi giặt cái gì mà giặt Nhanh về ngồi đi Để bác gái nấu đường đỏ luộc trứng gà cho mà ăn.”
Bác gái Trịnh thay đổi sắc mặt y như lật sách, thực sự làm cho cả khu nhà chung phải cười phá lên Nhưng bà ta không ngại, đó là do mọi người đang thầm hâm mộ với ghen tị nhà mình mà Trong phòng nhà họ Cố, sau khi Hà Ngọc Yến nghe được tin của nhà họ Tôn thì suýt chút nữa nhảy dựng khỏi giường Cố Lập Đông bị động tác của cô hù đến mức phải duỗi tay ôm lấy “Này này, em cẩn thận một chút.”
Hà Ngọc Yến dựa vào chồng, trừng lớn hai mắt Hiển nhiên là bị tin tức bên ngoài làm choáng váng “Đội trưởng Hoắc bày trận lớn thật đấy!”
Còn không phải à Vừa mới thả tin ra, Hà Ngọc Yến đã biết ngay đây là ý mà đội trưởng Hoắc từng nhắc tới “Anh nói xem, nếu người nhà họ Tôn biết chuyện này có thể sẽ có một ngày chủ động quay về hay không?”
Cố Lập Đông lắc đầu: “Đây chỉ là một tín hiệu mà thôi Cụ thể như nào thì chưa biết Về gặp phải cảnh như nào cũng rất khó nói.”
Dù sao thì sự việc đã qua mười mấy năm, không có bất cứ chứng cứ nào chỉ ra Tôn Đại Phát là người đứng sau cả Giống như những người liên quan đến cửa hàng ủy thác lúc ấy, nếu bọn họ cứ ngậm chặt miệng lại, chẳng thể moi được gì, vậy coi như là an toàn Hơn nữa, nếu Tôn Đại Phát thật sự đã đứng vững chân ở Hồng Kông [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vậy người phú thương họ Tôn mà đội trưởng Hoắc nói có lẽ sẽ còn có mặt mũi lớn hơn Loanh quanh một vòng vậy, người thương gia này không phải là đối tượng người bình thường như bọn họ có thể hiểu được Hà Ngọc Yến cũng nghĩ đến điều này, thở dài một hơi Sau đó cô kéo chồng kể về chuyện học ở trường Bên trong hai vợ chồng yên lặng thì bên ngoài vẫn còn đang náo nhiệt hết cả lên Mọi người bắt đầu bàn luận xem Tôn Tiêu Nhu có thể lấy về được bao nhiêu đồ tốt Lúc trước ở ngõ nhỏ nhà bọn họ có cả nhà sống dựa vào việc quét đường cái Trước kia trong nhà mở cửa hàng bán vải, năm kia vì cái này nên cửa hàng bị mất đi, chỉ có thể đi quét đường Năm ngoái phía trên trả lại cửa hàng cho họ rồi, còn sắp xếp công việc nữa Cuộc sống cứ thế rực rỡ vô cùng Bác gái Trịnh biết nhiều hơn bọn họ, nghĩ cũng nhiều hơn Bà ta cứ cười như được mùa, ngày đông còn mở vòi nước giặt đồ mà không sợ lạnh, y như vừa nhặt được một túi vàng xa xỉ vậy Làm thủ tục mất cả buổi sáng Chờ khi cả nhà Hà Ngọc Yến chuẩn bị ăn cơm trưa mới thấy hai vợ chồng Tôn Tiêu Nhu và Đổng Kiến Thiết về, vẻ mặt đầy nụ cười “Sao rồi Sao rồi Có thể lấy về được bao nhiêu đồ?”
Có nhiều gia đình ném chén đũa xuống xông ra, ai ai cũng mang theo vẻ tò mò Hà Ngọc Yến cũng thấy tò mò nên đi đến cạnh cửa nhìn ra bên ngoài Viên Viên và Đan Đan thấy mẹ như vậy cũng chạy tới Mỗi đứa ôm một bên đùi của mẹ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài Tôn Tiêu Nhu cực kỳ hài lòng với các ánh mắt hâm mộ này Cô ta hắng giọng một cái tỏ vẻ rụt rè nhìn Đổng Kiến Thiết.
Đổng Kiến Thiết cười tủm tỉm nói: “Không nhiều đồ lắm, chỉ có một căn nhà tứ hợp viện nhỏ.”