Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 254: Củ khoai lang nóng phỏng tay





Mọi người vừa nghe thấy thì liền oa một tiếng
Căn nhà tứ hợp viện nghe không to lắm nhưng đó là một căn nhà thực sự
Có một chỗ như vậy ai còn đồng ý ở lại khu nhà chung nhiều người như này chứ
Hà Ngọc Yến nghe đến đó, trong lòng cũng thấy hơi nghi ngờ
Không phải nhà họ Tôn rất có tiền ư
Sao đến cuối chỉ có mỗi một căn tứ hợp viện nhỉ
Đương nhiên Đổng Kiến Thiết cũng thấy nghi ngờ
Bởi vì chuyện này nên bọn họ mới ở GWH lâu như thế, chủ yếu là xem nhật ký của nhà họ Tôn vào năm đó cùng với ít đồ
Không xem không biết, vừa xem Đổng Kiến Thiết đã thấy hoảng sợ vô cùng
Hóa ra nhà họ Tôn ở những năm 50 đã bán hết sản nghiệp của tổ tiên, chỉ để lại vài tứ hợp viện
Sau tới năm 60 thì bán hết cả, chừa lại mỗi tòa nhà để về này
Ngôi nhà tứ hợp viện mà Tôn Tiêu Nhu từng ở khi còn nhỏ đã được cho người khác thuê, còn những món đồ đáng giá khác thì chưa từng thấy
Nhìn đến đây, Đổng Kiến Thiết mới hoàn toàn hiểu rõ rằng người ba vợ chưa từng gặp mặt này không hề đơn giản
Mỗi một bước đi đều tính toán rất khéo
Không chừa lại quá nhiều tài sản
Hắn nhạy bén phát hiện ra chút gì đó nhưng Đổng Kiến Thiết không nói, chỉ cảm thán trong lòng, bản thân có hai đời ba vợ nhưng người sau lại tinh ranh hơn người trước nhiều
Những người khác cũng không hiểu mấy cái này, chỉ biết nhà họ Đổng có được một căn nhà nên la hét đòi đi xem nơi đó rốt cuộc như thế nào
Tất nhiên Đổng Kiến Thiết và Tôn Tiêu Nhu phải đi trước để nhận hàng
Sau đó họ hẹn với hàng xóm chờ khi ăn cơm trưa xong sẽ đưa mọi người qua đó nhìn xem
Hà Ngọc Yến ở trong nhà nghe có chuyện vui thì đi hỏi chồng xem có muốn đi cùng không
Đương nhiên Cố Lập Đông hiểu ý nghĩ của vợ, buồn cười nói: “Được, chúng ta đi theo coi trò hay
Xem trò hay xong thì đưa hai đứa con đến nhà anh La một chuyến.”
Viên Viên và Đan Đan không biết gì về bên ngoài, chỉ biết ba mẹ muốn đưa hai cô bé ra ngoài chơi nên vui vẻ hoan hô
Ăn cơm trưa xong, mọi người đến nhà họ Đổng như ong vỡ tổ rồi cùng nhau kéo đến nhà mới
Trên đường đi, có mấy người xung quanh thấy bọn họ tạo ra động tĩnh lớn như vậy cũng tò mò lên hỏi
Sau đó lại có nhiều người biết chuyện nhà họ Tôn được trả bất động sản
Chờ khi đến đích đã có tầm hai đến ba mươi người đi theo
Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông mỗi người bế một đứa bé đi phía cuối đội ngũ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người vừa bước theo vừa đánh giá tình hình bên ngõ nhỏ, trong lòng cảm thấy có khi đây là củ khoai lang phỏng tay cũng nên
Quả nhiên chưa chờ bọn họ đến gần đã thấy toàn đội dừng ở một căn nhà có hơi cũ nát
Cửa gỗ của nhà tứ hợp viện được sơn màu đỏ thắm, chẳng qua lớp sơn đã bị bong tróc, vừa thấy đã biết chưa có ai xử lý qua
“Ngõ Hoa Sen này cách ngõ Đinh Hương của chúng ta không xa
Sao lại cảm thấy điều kiện ở đây hình như hơi kém nhỉ?”
Tổng cộng có mười hai khu nhà đều do một khu phố quản lý
Trong đó, ngõ Hoa Sen và ngõ Đinh Hương là hai ngõ ở hai hướng khác nhau cho nên bọn họ chưa từng đi qua đây
Cố Lập Đông cũng không quen chỗ này
May có bác gái ở gần đó đáp lời: “Sao lại kém được
Ngõ Đinh Hương là hai đến ba nhà lớn gộp lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước kia đó là chỗ dành cho gia đình giàu có ở
Còn ngõ Hoa Sen là hợp viện chỉ có một cửa vào, nghe nói những người từng sống ở đây đều là hạ nhân của những nhà giàu mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Hà Ngọc Yến nghe đến cái này
Cô nhớ đến khu nhà chung bọn họ ở, đúng là rất ngay ngắn, được chạm khắc tinh tế, gạch mái ngói được làm bằng chất liệu vô cùng phong phú
Còn con ngõ trước mắt này thấy hơi thiếu khí thế
Đương nhiên cũng có một số nhà đã đóng cửa lại
Nhìn tình trạng bảo dưỡng chắc là dành cho một gia đình
Còn khoảng sân rộng ở trước mặt bọn Đổng Kiến Thiết vừa nhìn là biết đây là khu nhà dành cho nhiều hộ gia đình ở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quả nhiên thấy bọn Đổng Kiến Thiết kéo nhau đến đầy như thế, trong nhà có người đi ra, sau đó có tiếng mắng bén nhọn vang lên
“Mẹ nó, đây là nhà năm đó đơn vị chia cho chúng tôi ở
Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải dọn đi
Chúng tôi không đi
Có bản lĩnh thì bảo người trong đơn vị đến mà nói chuyện.”
Đổng Kiến Thiết không ngờ mình còn chưa vào nhà đã có người ra ngăn cản
Hắn đành lùi về sau vài bước tránh cho vị trước mắt phun nước miếng lên người mình
Đồng thời hắn thầm mắng bộ phận GWH, vậy mà họ lại chưa đuổi hết các gia đình ở trong đi đã sốt ruột đưa nhà về cho bọn họ
Bác gái Trịnh thấy con trai bảo bối bị người ta chỉ vào mặt để mắng thì lập tức chạy lên chắn trước
Bà ta hất bàn tay của người kia xuống sau đó chống nạnh mắng
“Tôi nhổ vào, bà là cái thá gì mà dám mắng con trai tôi hả
Tôi nói cho bà nghe, nơi đây đã thành nhà của chúng tôi rồi
Cho các người ở không nhiều năm như thế mà chúng tôi còn chưa hé răng đây này
Giờ biến đi ngay lập tức cho bà đây
Không đi thì tôi sẽ ném hết đồ đạc của các người ra ngoài đường luôn…”
Bà cô già không ngờ gặp được người còn điêu ngoa hơn cả mình, lập tức ngồi bệt mông dưới đất, hai chân quơ mạnh rồi xoay một góc 360 độ, vừa duỗi vừa la lên: “Ay da, đánh chết người kìa, đánh chết người kìa…”
Lời này chẳng khác nào cái kèn kêu xa
Ngay sau đó bà già nhìn về phía tứ hợp viện phía sau, thấy có cả đống người chạy ra
Những người này không phải mang dao phay thì là chày gỗ
Người nào cầm chổi đã xem như là hiền nhất rồi. 
Hà Ngọc Yến bị khung cảnh này làm cho trợn mắt há mồm
Đến khi phản ứng lại, cô cảm thấy đây không phải là trả vật về chủ mà là đội trưởng Hoắc đang đào hố cho Tôn Tiêu Nhu thì có
Thời buổi này bởi vì vấn đề về lịch sử khác nhau nên sẽ có sự tranh chấp về phòng ốc
Nhưng điều này xảy ra ở vài năm sau trong thời kỳ xây dựng đất nước
Không ngờ bây giờ cả nhà Đổng Kiến Thiết lại gặp phải
Hà Ngọc Yến nghĩ đến đây thì biết căn nhà này không dễ lấy về
Bên kia, bác gái Phùng đi theo xem trò vui thấy thế sợ tới mức nhanh chóng túm chặt bác gái Trịnh
Đồng thời bà bảo người đi gọi người quản lý đến
Chủ nhiệm Hồ lại đến lần nữa, thấy tình huống trước mắt là biết ngay đã xảy ra chuyện gì
Ông vỗ trán, thầm mắng GWH vài câu, lúc này mới bắt đầu đi lên hòa giải
Mâu thuẫn rất đơn giản, là một người muốn nhà, một bên không muốn rời khỏi chỗ mình đã ở mười mấy năm nay
Chuyện cứ vậy mà rơi vào bế tắc
Vì sợ xảy ra chuyện nên chủ nhiệm Hồ cứng rắn bảo hai bên ai về nhà nấy
Chờ thứ hai đi làm thì quản lý đường phố sẽ tới làm việc
Những người đang hào hứng đến đây xem trò vui cũng không ai ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy
Ánh mắt mọi người nhìn nhà họ Đổng chuyển từ hâm mộ sang đồng cảm
Dù sao thì một căn nhà đầy người như này không phải là trái ngọt mà là củ khoai lang nóng phỏng tay
Một ngày trôi qua, những người từng đồng tình thành hâm mộ rồi lại biến thành đồng tình liên tục
Tôn Tiêu Nhu đang ở cùng với người nhà họ Đổng tất nhiên cũng khó tiếp nhận được chuyện này
Hà Ngọc Yến đưa hai con và chồng cùng nhau quay về, thấy vẻ mặt khó coi của Tôn Tiêu Nhu thì không biết nên thông cảm hay không
Chờ khi từ nhà anh La về, Hà Ngọc Yến vẫn nghe được đề tài về căn nhà của nhà họ Tôn
Ngay cả miếng thịt heo cô mang về cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người
Điều này làm cho Hà Ngọc Yến biết rằng tất cả đều đang thấy hứng thú với việc hồi sáng
Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thay đổi đề tài
Quả nhiên, đến trước khi đi ngủ mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao
Lúc này Hà Ngọc Yến mới biết ở khu nhà kia có 18 hộ gia đình
Một căn tứ hợp viện bình thường chỉ có tầm 10 nhà là hết cỡ
Giờ bên trong có 18 hộ chen chúc sinh sống có thể thấy môi trường dày đặc như nào
Nghe nói quản gia nhà họ Tôn, bà bác Tôn cũng ở khu nhà chung ít người
Hai chị em nhà họ Tôn cũng lớn lên ở đó
Mấy năm trước khi hai người xuống nông thôn cũng chưa nghe nói là có nhiều người vào đó ở như thế
Nếu không hôm nay bọn họ sẽ không tùy tiện chạy đến đó
Hà Ngọc Yến nói cho chồng mình nghe cũng nhịn không được cảm thán căn nhà này thật khó để lấy lại
Tới hôm sau khi Hà Ngọc Yến quay về trường đi học cũng nghe nói công tác phối hợp bên chỗ đường phố không được thuận lợi cho lắm
Giữa trưa bác Tôn, quản gia của nhà họ Tôn cũng chạy tới tìm Tôn Tiêu Mỹ
Hà Ngọc Yến không về nhà nên chạng vạng tối mới biết
Đoạn giữa xảy ra chuyện gì thì cô không biết rõ, chỉ biết sau khi bác Tôn tới thì tạm thời người nhà họ Đổng không làm gì nữa
Đến thứ tư, khi Hà Ngọc Yến đang đi học bình thường, lúc đến phòng học thì bị Hứa Linh kéo lại
Cô gái này là người duy nhất ở tỉnh Quảng trong ký túc xá, gần đây những chuyện Hà Ngọc Yến gặp phải đều có liên quan đến tỉnh Quảng
Thấy vẻ mặt cô gái thần bí, cô bèn không nhịn được mà tò mò lý do đối phương tìm đến đây
“Hoàng Mỹ Liên và Cố Kiều đánh nhau rồi.”
Hà Ngọc Yến nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái thì biết cô nàng này rất thích hóng trò hay
Mặc dù khai giảng chưa được bao lâu nhưng đại học Bắc Thành quả nhiên là trường đại học danh giá, việc học cực kỳ nặng nề
Hơn nữa những gì Hà Ngọc Yến học được hoàn toàn khác xa trước kia
Hà Ngọc Yến xuyên qua đây cảm thấy việc học này vô cùng mệt nhưng cô cảm thấy hình như cô gái trước mắt không có áp lực gì
“Vì sao hai người đó lại đánh nhau?”
Dưa đã đưa tới cửa thì Hà Ngọc Yến vẫn muốn ăn
“Ha ha.” Hứa Linh dùng dáng vẻ ‘Quả nhiên Hà Ngọc Yến là thế này’ để chế nhạo cô một phen
Sau đó cô ấy nhỏ giọng nói: “Nghe nói Cố Kiều lén dùng son môi của Hoàng Mỹ Liên, đúng lúc bị cô ta bắt được.”
Lời này khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy hơi kỳ lạ
Cái người tên Cố Kiều này trước khi thi đại học còn dám cướp phòng của cô thì sao có thể lén dùng son môi của người ta chứ
Hơn nữa, mặc dù Cố Minh Hà không nói rõ nhưng Hà Ngọc Yến có thể đoán ra được gia thế của Cố Kiều cũng khá tốt
Như nhìn hiểu ý nghĩ của Hà Ngọc Yến, Hứa Linh mỉm cười nói: “Vốn tôi cũng không tin nhưng đúng là tôi từng thấy cô ta lén dùng
Đồ trang điểm của Hoàng Mỹ Liên hay để trên bàn sách
Cậu không ở ký túc xá nên không biết, người này cực kỳ thích kéo người đến ký túc xá sau đó hâm mộ cô ta có nhiều đồ trang điểm đấy.”
Nghe đến đó, Hà Ngọc Yến cảm thấy may vì mình đã không ở lại ký túc xá
Cô cứ thấy những người này đúng là có nhiều trò yêu ma quỷ quái
Nhưng hành động của Cố Kiều khiến Hà Ngọc Yến thấy rất tò mò
Chẳng lẽ nhà Cố Kiều đã xảy ra chuyện gì ư
Cho nên mới khó khăn đến mức phải lén dùng son môi của bạn cùng phòng
Sau khi suy nghĩ vài vấn đề, cô lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của người đối diện
Hà Ngọc Yến mỉm cười lắc đầu
Cô đã hiểu vì sao cô gái này lại đến nói cho mình nghe trò hay rồi
Đáng tiếc bản thân không thích xoi mói người khác
Hứa Linh thấy thế bèn cạn lời nhìn Hà Ngọc Yến một cái
Sau đó cô ấy kéo Lư Đại Nữu vẫn luôn im lặng, nói với vẻ oán giận: “Ai da, tôi phát hiện trong ký túc xá của chúng ta chỉ có hai người là bình thường nhất
Nhưng một người không thích nói chuyện, một người nói nhưng không bình luận câu nào.”
Những lời nói khó xử như vậy lại khiến Hà Ngọc Yến nở nụ cười. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.