Chờ bác gái Trịnh chuẩn bị cơm tối xong hai người mới dừng đề tài lại Sau đó thì nói về những khó khăn gần đây nhà họ Đổng gặp phải Đổng Kiến Thiết kể cho đối phương nghe chuyện nhà của Tôn Tiêu Nhu được trả về nhưng chuyện thu hồi hơi khó khăn rồi chờ xem thành ý của đối phương Không sai, Đổng Kiến Thiết thấy người này ghét Cố Lập Đông như thế Nếu mình đã đồng ý đứng cùng chiến tuyến với hắn vậy chuyện thu hồi nhà cửa vừa lúc trở thành hòn đá thử vàng, thử xem rốt cuộc đối phương có đồng ý kết giao với mình hay không Đồng thời hắn cũng xem thử năng lực nhà của người ta luôn Hình như Cố Học Thiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn vỗ đùi một cái: “Tôi còn tưởng chuyện gì khó Chuyện này tôi thành thạo nhất đấy Chờ khi về tôi đi tìm một người bạn Cậu ấy sẽ nhanh chóng đuổi những người đang chiếm nhà cậu khỏi ngoài đường cho.”
Bác gái Trịnh đang đau lòng vì Cố Học Thiên ăn hết nửa con vịt Đến khi nghe thấy đối phương đảm bảo thì vui vẻ đến mức nhảy dựng lên “Được được được Nếu chuyện này thành công thì dì sẽ nấu cho cháu một bàn đồ ăn ngon…”
Cố Học Thiên cười ha ha nói: “Yên tâm đi…”
Chờ đến 7 giờ tối, sau khi ăn cơm xong Đổng Kiến Thiết tiễn Cố Học Thiên về thì không quay lại trường học nữa mà chuẩn bị nghỉ ngơi ở nhà một đêm Đồng thời dặn mẹ chờ Tôn Tiêu Mỹ về, cho dù chuyện nhà ở có giải quyết được hay không cũng đừng làm khó người ta Không biết ai tố cáo chuyện Tôn Tiêu Mỹ xuống nông thôn mà sáng sớm nay cô ta đã được đưa về Lần sau nếu muốn tới chắc cũng phải mất một thời gian nữa “Được rồi mẹ biết rồi Cũng không biết là tên thiếu đạo đức nào đi tố cáo nữa.”
Khi Cố Học Thiên rời đi, hai vợ chồng Hà Ngọc Yến có chú ý thấy, cuối cũng cũng nghe được tiếng xe jeep vang lên Hai vợ chồng cùng nhau đoán ý đồ đối phương đến xong thì không còn suy nghĩ gì nữa Hai ngày kế tiếp, gió êm sóng lặng Nhưng thật ra Hà Ngọc Yến đi học lại cảm nhận được mối quan hệ của Điền Tâm và Cố Kiều càng ngày càng tốt Hứa Linh ở ký túc xá nên biết nhiều chuyện, khẽ ghé sát tai Hà Ngọc Yến nói thầm: “Điền Tâm được Cố Kiều giới thiệu anh họ cho, nghe nói ngày nào người kia cũng lái xe tới tìm cô ta đi ăn cơm Tôi vẫn chưa gặp nhưng đoán là người đàn ông hôm trước chúng ta thấy ở cổng trường đó.”
Hà Ngọc Yến gật đầu: “Ừ, đúng là người kia.”
Cô không muốn nói quá nhiều chuyện về đề tài này Dù sao người ta thích ai là chuyện của người ta Còn Lư Đại Nữu mang đến cho hai người một tin tức vui hơn “Hai ngày nay anh hai và anh ba của tôi đã tích cóp được gần mười đồng rồi đấy.”
Khi nghe thấy tin này quả thực Lư Đại Nữu cảm thấy bản thân vui đến mức muốn nhảy lên trời Đối với tin này Hà Ngọc Yến cũng biết, là thím Giang đã nói cho cô nghe Hai anh em nhà họ Lư đều là những người chịu thương chịu khó Nghe nói họ mượn xe đẩy của người ta, hai anh em một đẩy một xách đi thu mua đồng nát từng nhà Đồng thời, trên đường thấy đồ nào có thể đưa về trạm thu được là nhặt Tuy rất mệt nhưng hai ngày nay hai người ăn no bụng hơn nhiều, còn tích cóp được mười đồng, như vậy là giỏi lắm rồi “Chờ khi bọn họ quen với đường phố thành phố Bắc, biết chỗ nào nhặt được đồng nát thì sẽ kiếm thêm được nhiều hơn đó.”
Bây giờ có rất ít người đi nhặt ve chai đồng nát Tuy mọi người không giàu có nhưng đa số không nghèo đến nước này Hơn nữa, có rất nhiều người trọng sĩ diện, họ hàng ở địa phương đông đảo, trong mắt bọn họ, đi nhặt ve chai chẳng khác nào đi ăn mày cả Với lại, ít người biết được tác dụng của nhặt ve chai Hà Ngọc Yến kiến nghị cho hai anh em nhà họ Lư làm nghề này cũng vì suy xét đến phương diện ấy Hơn nữa, hai anh em chắc nịch như cốt thép Nếu nhặt ve chai mà đụng phải lưu manh thì người ta sẽ không dám trêu chọc Hôm nay cứ như vậy mà trôi qua Có điều đến chiều khi hà Ngọc Yến chuẩn bị tan học về nhà thì lại thấy Cố Học Thiên lái xe đến đây Lúc Cố Kiều kéo Điền Tâm đi ngang qua còn cố tình hừ lạnh một tiếng: “Người như này cũng chỉ gả cho một người đàn ông mặt sẹo Mà người đàn ông mặt sẹo kia lại thích dán lên người bọn tôi làm họ hàng, không phải là thứ tốt lành gì Hừ…”
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Hà Ngọc Yến nghe hiểu ý của cô ta Cô cũng không tức giận, chỉ cố ý ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt khinh miệt nhìn đối phương: “Vậy cũng tốt hơn cô, lén lút dùng son môi của bạn cùng phòng Chẳng có phẩm giá gì cả.”
“Cô…”
Hà Ngọc Yến nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô ta thì nở nụ cười khinh hơn “Cố Kiều, qua đây.”
Lúc này Cố Học Thiên thò đầu ra khỏi cửa sổ xe duỗi tay, ý bảo đối phương đừng làm to chuyện Cố Kiều nghe xong chỉ biết dậm chân, kéo Điền Tâm đi lên xe Rất nhanh cả người cả xe đã rời khỏi tầm mắt của cô Hành động đó khiến Hà Ngọc Yến cảnh giác hơn Loại người lòng dạ hẹp hòi như Cố Học Thiên vậy mà hôm nay lại khác thường như thế chắc chắn là đang nhẫn nhịn để làm chuyện khác Cô quay về khu nhà chung, chồng cô vừa mới tan làm Viên Viên và Đan Đan thấy mẹ thì tung tăng nhảy nhót vọt tới Mỗi đứa ôm lấy một cánh tay của cô Hà Ngọc Yến không ôm hai đứa nhỏ, chỉ ngồi xổm hôn lên trán mỗi đứa Lúc này cô mới hào hứng dắt hai đứa nhỏ về Cố Lập Đông đang đứng trước cửa nhìn màn tương tác giữa hai mẹ con thì khóe miệng cứ cong cong Cảnh tượng ấm áp như vậy sẽ hiện lên mỗi ngày ở khu nhà chung Hàng xóm nhìn thấy cũng rất ấm lòng nhưng bác gái Trịnh chỉ biết sốt ruột Sốt ruột cho con trai cả nhà mình năm nay đã 26 tuổi mà còn chưa chạm vào tay của đứa bé sơ sinh nào Trong lòng bà ta lại thấy bất mãn với Tôn Tiêu Nhu nhưng miệng bà ta không dám nói, sợ người ta nghe lén được rồi mách lẻo với Tôn Tiêu Nhu Cái cô Tôn Tiêu Nhu này từ khi không được vào ở tứ hợp viện là cả người như ngòi nổ Ngay khi bác gái Trịnh đang mắng thầm trong lòng thì đã thấy con trai nhà mình đưa Tôn Tiêu Nhu về Bà ta lập tức đi lên chào đón, hỏi: “Hôm nay là thứ sáu mà Sao giờ lại về?”
***
Nhà họ Cố, Hà Ngọc Yến mới vừa ngồi xuống uống hai ngụm nước đã thấy hai vợ chồng Đổng Kiến Thiết Trong lòng cô cũng có sự nghi ngờ giống như bác gái Trịnh Có điều chuyện này không có liên quan gì đến gia đình cô Cô đang có việc cần nói với chồng mình Cô đưa con vào phòng bếp đã thấy chồng đổ nước ấm ra, chuẩn bị chưng sủi cảo Thấy Hà Ngọc Yến đi vào, người đàn ông dịu dàng hỏi: “Sao thế em?”
Hà Ngọc Yến đi đến bên chồng, nhỏ giọng kể lại chuyện ở cổng trường, cuối cùng cô chốt một câu: “Em cảm thấy hình như Cố Học Thiên đang có ý xấu nhưng không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.”
Đổng Kiến Thiết đưa Cố Học Thiên về nhà, sau đó nhìn phản ứng của Cố Học Thiên cứ làm người ta cảm thấy hai chuyện này có liên quan đến nhau Cố Lập Đông hiểu ý của vợ Anh duỗi tay ôm người vào lòng, sờ đỉnh đầu của cô: “Yên tâm, lần này bên Lâu Giải Phóng sẽ giúp chúng ta theo dõi bọn họ Có chuyện gì thì sẽ cho chúng ta biết ngay.”
Hai vợ chồng tâm sự một lúc còn hai cô nhóc thì đứng bên cạnh mở to mắt ra nhìn Viên Viên lập tức hô to: “Ba, ba không được sờ đầu mẹ Sờ là sẽ không cao được đâu…”
Đan Đan nói theo: “Đúng đúng đúng, không được sờ đầu.”
Bởi vì có nhiều người thấy hai cô nhóc là thích sờ đầu Mà đầu đứa nhỏ lại mềm xương nên Hà Ngọc Yến không thích người ta sờ đầu con mình, vì thế đã nói rằng nếu ai sờ đầu hai cô nhóc thì phải biết từ chối Cho nên giờ hai cô nhóc thấy ba sờ đầu mẹ là bảo ba dừng tay ngay Hai cô bạn nhỏ đáng yêu như này ai mà không thích cơ chứ Cố Lập Đông làm ba lập tức gật đầu: “Đúng vậy, là do ba quên mất, không được sờ đầu.”
Nói xong, anh nín cười khen hai đứa nhỏ vài câu nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười rộ lên Bọn nhỏ nào hiểu ý của ba, thấy ba với mẹ cười thì cũng cười ha ha theo Trong sân, hàng xóm nghe thấy tiếng cười của nhà bọn họ thì cũng cười theo Nhà họ Đổng ở phía đông, bác gái Trịnh đang bỏ than tổ ong vào bếp lò nghe thấy tiếng cười của nhà họ Cố, cảm xúc vui mừng vì con trai về nháy mắt biến mất không thấy đâu Nhìn vào phòng thấy Tôn Tiêu Nhu đang nói chuyện với con trai, bà ta lại thấy cực kỳ chói mắt Vì thế chờ đến lúc ăn cơm, bác gái Trịnh hỏi: “Khi nào các con mới muốn có con hả?”
Tất nhiên đề tài này làm Tôn Tiêu Nhu thấy mất hứng, “Chờ con tốt nghiệp xong rồi nói.”
“Cái gì?” Bác gái Trịnh đứng bật dậy Tôn Tiêu Nhu vừa vào đại học, đến khi tốt nghiệp thì còn bốn năm nữa Bốn năm sau con trai bà ta đã 30, 30 tuổi đó, nếu ở xã hội cũ thì đã lên chức ông từ lâu rồi Nghĩ như thế, bác gái Trịnh lại gào khóc lên: “Cô đang định cho Kiến Thiết nhà tôi mất nòi mất giống đấy à?”
Tiếng khóc cực kỳ lớn, hàng xóm đang ăn cơm cũng phải đặt chén đũa xuống chạy ra ngoài xem sao Tôn Tiêu Nhu nghe vậy thấy không vui đang chuẩn bị cãi lại thì bị Đổng Kiến Thiết duỗi tay ngăn cản Cô ta giật giật khóe miệng rồi nhớ đến chuyện Đổng Kiến Thiết nói với mình trước khi ăn cơm, cuối cùng cô ta vẫn lặng lẽ ngậm miệng lại Đổng Kiến Thiết thấy thế thầm nghĩ quả nhiên Tiêu Nhu vẫn nghe lời mình Sau đó hắn quay đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, chuyện con cái con đã bàn với Tiêu Nhu rồi Với lại, hai bọn con đều đang học đại học Giờ để Tiêu Nhu mang thai sinh con thì ai chăm con đây Ai nuôi nó đây Đây là vấn đề lớn đó.”
Bác gái Trịnh nghe thấy dựng lông mày lên: “Cái đó thì có vấn đề gì Sinh con ra tất nhiên mẹ sẽ nuôi nó Con có tiền lương, mỗi tháng trong xưởng còn phát trợ cấp cho ba con Sao lại không nuôi được?”
Đổng Kiến Thiết đang định nói gì đó nhưng thấy hàng xóm đang đứng bên ngoài xem thì lập tức câm miệng: “Mẹ, khoan hãy nói chuyện này Bây giờ nhà mình còn có chuyện khác cần xử lý [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Giải quyết xong xuôi rồi lại bàn đến chuyện con cái.”
Bác gái Trịnh vừa thấy vẻ mặt của con trai thì đành phải gật đầu Trong lòng bà ta tính toán sau này nhất định phải cách một thời gian là nhắc lại một lần Nếu không chắc chắn con trai cả sẽ phải già rồi mới sinh con mất Hàng xóm thấy không có gì để xem thì tản ra ai về nhà nấy Nhưng Tôn Tiêu Nhu lại buồn bực đặt chén đũa xuống trốn vào phòng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đổng Kiến Thiết thấy thế cũng không rảnh lo trong chén còn đồ ăn hay không, vội vàng buông chén đũa xuống đi vào xem Thấy hành động của hai vợ chồng, bác gái Trịnh càng tức giận hơn