Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 270: Trạm phế phẩm sắp bị đóng cửa





Cái rương quan bì khắc tranh mỹ nữ này không giống với sáu cái rương ở trong nhà, hiển nhiên đây là một cái rương mới
Nhìn kích thước của nó, chắc là cùng một bộ với sáu cái kia
Nếu có thể mua được cái này thì cô đã sưu tầm được bảy cái rương quan bì
Năm đó nghe quản gia của Tôn Tiêu Nhu nói tổng có mười cái rương quan bì, mà cái trước mắt này cũng là một trong số đó
Hiển nhiên, đây là nguyên nhân khác thường của Tôn Tiêu Nhu
Đối phương cũng rất muốn có cái rương quan bì này
“Sao hả, có phải cậu thích không?”
Hứa Linh không hiểu cái rương gỗ gì đó, cũng không thích loại đồ cũ xưa này nhưng nhìn biểu cảm của Hứa Ngọc Yến, biết đối phương rất thích
Hà Ngọc Yến gật đầu: “Đúng vậy, tớ thích cái nhỏ nhất ở chính giữa kia.”
Nhìn theo ngón tay mà Hà Ngọc Yến chỉ, mọi người nhìn thấy cái rương gỗ màu nâu
Trên đó có vẽ tranh trông thật sự khá xinh đẹp, ít nhất nhìn không nhạt nhẽo
Hai anh em nhà họ Lư rất vui vẻ khi nhìn thấy em gái dẫn bạn đến đây
Hơn nữa một người trong số đó là Hà Ngọc Yến, ân nhân của bọn họ
Nghe thấy Hà Ngọc Yến muốn cái rương kia, hai anh em đã sớm vứt chút cảm giác không thoải mái do Tôn Tiêu Nhu gây ra lên trời
“Đồng chí Hà, tôi mua được cái rương này từ nhà một bà già ở trên đường Tiền Môn
Nghe nói năm đó bà ấy nhặt được ở bên ngoài, tôi thấy cái rương này được bảo quản rất tốt nên tốn mấy đồng tiền để mua lại.”
Hà Ngọc Yến kêu đối phương lấy giúp mình cái rương đến đây, cô nhìn lại kỹ càng hơn, xác định cái này là một bộ với sáu cái rương ở trong nhà
Lúc này cô mới nói: “Mọi người không cần gạt tôi
Bây giờ muốn mua được cái rương này ít nhất cũng phải tốn 20 nhân dân tệ
Như vậy đi, tôi trả cho mọi người 30 nhân dân tệ.”
Nghe thấy Hà Ngọc Yến nói giá cả, hai huynh đệ sợ tới mức liên tục xua tay, Lư Đại Nữu cũng sốt ruột mà lôi kéo Hà Ngọc Yến, ra hiệu đối phương không cần như vậy
Hà Ngọc Yến thấy vậy, lúc này mới cười tủm tỉm mà nói: “Chuyện này không phải là như vậy sao
Mọi người không muốn kiếm tiền của tôi, tôi không muốn chiếm lợi ích của mọi người
Mọi người nói thẳng cho tôi biết mua cái rương này bao nhiêu tiền, tôi thêm hai nhân dân tệ coi như tiền vất vả cho mọi người.”
Ông Khang ở bên cạnh nhìn thì liên tục gật đầu, nghĩ thầm những người trẻ tuổi đây đều là người tốt bụng có lương tâm
“Được rồi, được rồi, cứ làm theo lời của Yến Tử đi.” Ông Khang nói giúp ở bên cạnh, vụ giao dịch này cuối cùng cũng hoàn thành
Hà Ngọc Yến ôm cái rương quan bì mới mua cũng không rảnh lo trên đó còn hơi dơ bẩn, duỗi tay giơ lên quan sát một lúc lâu
Sau đó cô mới phản ứng lại, hỏi: “Ông Khang, hôm nay thím Giang không đi làm ạ?”
Nhắc tới chuyện này, ông Khang thở dài một hơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, vừa đi vào ngồi xuống bên trong trạm phế phẩm
Sau đó, Hà Ngọc Yến mới biết được có chuyện gì đã xảy ra
Thì ra trước khi chính sách thị trường mở cửa được tuyên bố, trạm phế phẩm này gặp phải nguy cơ đóng cửa
Cấp trên của trạm phế phẩm là công ty Cung Tiêu
Công ty Cung Tiêu quản lý rất nhiều đơn vị, bao gồm cửa hàng bách hoá, Cung Tiêu Xã, trạm thu mua nông sản phụ, trạm bán lương thực, tiệm cơm quốc doanh, trạm phế phẩm, cửa hàng ủy thác… đơn vị đề cập đến quan hệ cung cầu
Bên trong những đơn vị này, trạm phế phẩm là đơn vị không được phổ biến nhất
Hơn nữa với tính chất đặc biệt của trạm phế phẩm, mấy năm nay hiệu suất và lợi nhuận của trạm phế phẩm là thấp nhất
Tuy nói thời buổi này đơn vị quốc doanh là bát sắt
Nhưng hiệu quả và lợi nhuận không tốt sẽ phải đối mặt với áp lực đóng cửa
Đúng lúc này, chính sách thị trường mở cửa tuyên bố mà chính sách này liên quan đến không ít thứ, trong đó có đề nghị liên quan đến cải cách kinh doanh của đơn vị quốc doanh
Mà đúng lúc này, trạm phế phẩm này trở thành nơi cải cách đầu tiên
“Ý của lãnh đạo là muốn đóng cửa trạm phế phẩm này
Tiểu Giang là công nhân chính thức, phía trên quyết định điều bà ấy đến làm ở trạm phế phẩm khác gần đây
Còn về ông già là ông sẽ làm ở chỗ này đến khi về hưu
Sau khi ông về hưu, trạm phế phẩm này cũng đến lúc đóng cửa.”
Nghe thấy trạm phế phẩm đóng cửa, Hà Ngọc Yến đột nhiên cảm thấy rất thổn thức
Cái trạm phế phẩm này là nơi làm việc đầu tiên của Hà Ngọc Yến sau khi xuyên qua đây, tuy rằng lúc ấy cô là nhân viên tạm thời nhưng học được rất nhiều thứ ở chỗ này
Công tác, mang thai, ôn tập đều vượt qua ở chỗ này
Cô còn nhặt được cục vàng đầu tiên ở trạm phế phẩm này, tiếp theo dùng những số tiền đó mua tứ hợp viện nhỏ
Còn quen biết ông Khang ở đây
Cuộc sống của Khâu Hướng Hoa, người nhà họ Lư cũng có thay đổi rất lớn bởi vì trạm phế phẩm này
Một nơi tràn ngập ý nghĩa như vậy mà bị đóng cửa, Hà Ngọc Yến đột nhiên cảm thấy rất luyến tiếc
Cô đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhìn về phía ông Khang nói ra một lời đề nghị
Sau khi nghe xong lời đề nghị của Hà Ngọc Yến, ông Khang sửng sốt một lúc lâu
Tiếp theo ông vỗ bàn một cái, nói: “Ông thật sự chưa bao giờ nghe qua chuyện này
Bằng không cháu chờ một chút, ngày mai ông sẽ đi đến công ty Cung Tiêu hỏi giúp con.”
Hà Ngọc Yến liên tục gật đầu: “Được rồi, làm phiền ông Khang
Cho dù chuyện này có thành công không thì con cũng phải cảm ơn sự hỗ trợ của ông.”
Một lời đề nghị như vậy, đặt ở trong tai người khác chỉ có thể dùng từ không thể tưởng tượng được mà hình dung nhưng Hà Ngọc Yến muốn thử một chút
Nếu công ty Cung Tiêu bên kia thật sự đồng ý, có lẽ chuyện này có khả năng thay đổi kế hoạch tương lai của cô
Tuy nhiên chuyện này sao lại không phải một loại thể nghiệm cuộc sống mới chứ
***
Sau khi đi ra khỏi trạm phế phẩm, Hứa Linh và Lư Đại Nữu định quay về trường học
Mà Hà Ngọc Yến định tiện đường đi đến nhà trẻ đón con, sau đó cùng nhau về nhà
Mới vừa tạm biệt với hai người họ, Hà Ngọc Yến còn chưa đi vài bước đã gặp Lý Lệ Lệ rất lâu chưa gặp
Lý Lệ Lệ, người này cũng là nhân vật khiến người khác lau mắt mà nhìn
Năm đó cô ấy như bị mỡ heo che tim mà gả cho Bao Lực
Lăn lộn một lúc lâu, cuối cùng tố cáo nhà họ Bao, ly hôn và nuôi con một mình
Lúc ấy có rất nhiều người không coi trọng tương lai của đối phương, đều nói sau này chắc chắn cô ấy không thể nuôi nổi con gái nữa, sau đó muốn gả chồng cũng gả không ra
Dù sao thì cô ấy cũng có tiếng đã từng tố cáo chồng
Nhưng một người như vậy lại lần nữa đứng lên
Trước mắt đối phương vẫn là người bán hàng ở Cung Tiêu Xã, nhưng trong âm thầm đã sớm trở thành người bán hàng tư nhân từ lâu
Cô ấy lấy hàng hóa từ các nguồn hàng khác nhau sau đó bán cho khách quen của mình
Hầu như tất cả người bán hàng trong Cung Tiêu Xã đều làm chuyện này trong âm thầm
Chỗ khác nhau là con đường lấy hàng của mọi người nhiều hay ít mà thôi
“Đã lâu không gặp, gần đây cậu thế nào rồi?”
Lý Lệ Lệ rất nhiệt tình chào hỏi Hà Ngọc Yến, Hà Ngọc Yến cũng mỉm cười trả lời lại đối phương
Trong lòng cô nghĩ chắc chắn Lý Lệ Lệ có chuyện tìm cô
Nên nói người này như thế nào đây, chính là tính mục đích rất rõ ràng
Cô ấy cũng không lôi kéo làm quen với Hà Ngọc Yến, nói cái gì mà chúng ta là bạn học cũ, bạn cũ này nọ
Mỗi lần cô ấy nói chuyện với Hà Ngọc Yến đều nói thẳng mục đích
Hà Ngọc Yến cũng không ghét loại tính cách thẳng thắn, không giả ngu này
Dù sao nếu Lý Lệ Lệ muốn làm gì thì cô cũng có quyền từ chối
Cái này tốt hơn rất nhiều so với loại người trên mặt cười hì hì gọi anh em, sau lưng lại tìm mọi cách lợi dụng bạn
“Nghe nói gian hàng của chồng cậu rất lớn, có thể giới thiệu cho tôi một chút nguồn cung cấp được không?”
Được lắm, vừa mở miệng đã muốn nguồn cung cấp, Hà Ngọc Yến cạn lời nhìn đối phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có lẽ Lý Lệ Lệ cũng biết bản thân hơi quá mức
Cô ấy cười ha ha nhìn về phía Hà Ngọc Yến, hiển nhiên chuẩn bị da mặt dày chờ đợi Hà Ngọc Yến trả lời
Nhưng Hà Ngọc Yến nói rất thẳng thắn: “Không có nguồn cung cấp, cậu muốn lấy hàng thì đến nhà ga tìm Lâu Giải Phóng nha.”
Lâu Giải Phóng đưa công việc bây giờ cho người khác làm thay, đi ra ngoài làm chuyện này
Bình thường hắn phụ trách việc tiêu thụ hàng hóa
Nhìn thấy không hỏi thăm được gì từ chỗ của Hà Ngọc Yến, lúc này Lý Lệ Lệ mới thở dài: “Thôi bỏ đi, tôi biết ngay sẽ là như vậy mà.”
Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này, cho rằng đề tài sẽ kết thúc như vậy
Cô vừa định chào tạm biệt đối phương, ai biết Lý Lệ Lệ còn nói thêm: “Đúng rồi, còn có một chuyện
Nghe nói nhà cậu từng có thù oán với tên tài xế lái xe thay ca Cố Học Thiên đúng không?”
Bây giờ thị trường kinh tế vừa mới bắt đầu nhưng trong âm thầm đã sớm có người buôn bán nhỏ
Vòng quan hệ của những người mua bán nhỏ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ
Trên cơ bản những người mua bán nhỏ trong toàn bộ Bắc Thành đều quen biết nhau cho nên có rất nhiều người biết chuyện Cố Học Thiên và Cố Lập Đông không hợp nhau
Phần lớn những người này đều không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng từng nghe nói qua hai người này có xích mích với nhau
Hà Ngọc Yến gật đầu: “Đúng vậy, người kia thật sự có thù oán với nhà của tôi
Sao hả
Cậu muốn lấy hàng thông qua hắn sao?”
Sau khi Cố Học Thiên bị công ty vận tải thành phố đuổi việc, hắn ta thành lập một nhóm đặc biệt làm loại việc lấy hàng từ phía Nam đến bán ở phía Bắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngẫu nhiên sẽ vận chuyển hàng hóa giúp đơn vị nhà nước nhưng khối lượng công việc này rất nhỏ
Dù sao thì hắn ta cũng là người từng ngồi tù
Nếu không phải ba của hắn ta là Giám đốc nhà máy máy móc số 1, có lẽ cũng không có ai dám hợp tác với hắn ta
Nghe thấy lời Hà Ngọc Yến, Lý Lệ Lệ liên tục lắc đầu: “Tôi không có tiền vốn lớn như vậy.”
Người làm buôn bán nhỏ như cô ta đều biết khách hàng của Cố Học Thiên đều là người giàu có
“Vậy cậu đây là……”
Lý Lệ Lệ nhanh chóng giải thích: “Cái tên Cố Học Thiên kia, tôi nghe nói hàng hóa mà bọn họ bán có vấn đề
Tôi thấy người này không phải là người tốt gì, lại có thù oán với nhà cậu
Nhà cậu phải cẩn thận người này một chút.”
Thì ra là nhắc nhở nhà cô, Hà Ngọc Yến nhận lòng tốt này, “Được, cảm ơn cậu đã nhắc nhở
Nhà chúng tôi sẽ cố gắng tránh xa người này.”
Hai người lại trò chuyện vài câu, lúc này mới rời đi
Sau khi đón con về nhà, Hà Ngọc Yến vừa mới chuẩn bị cơm chiều, Cố Lập Đông cũng tan làm về nhà
“Em lại tìm được cái rương mới à!”
Cố Lập Đông vừa vào cửa thì đã thấy trên cái tủ nhà chính đặt một cái rương quen mắt
Hà Ngọc Yến gật đầu: “Đúng vậy, anh em nhà họ Lư mua lại ở đường Tiền Môn.”
Nghe thấy là anh em nhà họ Lư, Cố Lập Đông cũng nở nụ cười
Hai anh em nhà này làm việc chăm chỉ, kiên định
Lúc trước Cố Lập Đông từng hỏi bọn họ có muốn buôn bán không, tuy nhiên cả hai anh em đều nói bản thân không có năng lực kia, cảm thấy có thể dựa vào việc nhặt ve chai kiếm tiền đã đủ rồi
Loại người này nghe thì như không có động lực nhưng thường loại người này sẽ tiến xa hơn rất nhiều người, bởi vì bọn họ có mục tiêu, có sự kiên trì
Mà Cố Lập Đông rất thưởng thức người như vậy
===
[SẮP LÊN SÓNG]
TÊN TRUYỆN: ĐÔI TAI THỎ VÀ CỎ GẦN HANG
TÁC GIẢ: Vinh Tiểu Hiên
EDITOR: [TYT] Đảo Cá Mập
THỂ LOẠI: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Song khiết, Thanh mai trúc mã, Lịch sử, 1v1
GIỚI THIỆU:
Thỏ Lương là một con thỏ khác thường, bởi vì nàng có một đôi tai rũ xuống và một cơ thể chỉ lớn bằng một nắm tay
Thỏ Lương là một con thỏ cực kỳ ngoan, những điều gì mẫu thân đã dạy nàng sẽ ghi nhớ cẩn thận và rất tuân thủ
Vì thế, Thỏ Lương cũng rất cẩn thận chọn cho mình một ‘vị trí đắc địa’ để đào hang, cẩn thận trang trí cho ngôi nhà nhỏ, cẩn thận nuôi cỏ xanh mướt và ghi nhớ rất kĩ lời mẫu thân dặn: Tuyệt đối không được ăn cỏ gần hang
Cho đến một ngày, cỏ gần hang thành tinh
Hơn nữa còn vui vẻ đi vào ở trong nhà của thỏ con…
Thỏ Lương ⊙ω⊙: “Ta là con thỏ đứng đắn, không ăn cỏ gần hang, cảm ơn!”
Cây cỏ suy nghĩ một lát sau đó đong đưa: “Ta là một cây cỏ mềm mại, không dính răng, cắn rất ngọt, nàng xứng đáng có được ta~~~”
Thỏ Lương (*?▽?*): Đợi đi
Ta sẽ kéo ngươi về chỗ của mình
Nàng thỏ sống một cách cẩn thận VS cây cỏ thích trêu chọc
1v1, SC, HE, Huyền huyễn, chủ cốt truyện, thanh mai trúc mã~~~
Tag: Yêu sâu sắc, thanh mai trúc mã, huyền huyễn Đông Phương
Vai chính: Thỏ Lương, Lãnh Khanh | Vai phụ: Vẫn chưa đặt tên | Cái khác: Gì cơ? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.