Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 295: Chuyện trên thuyền năm đó





Những vật dụng hàng ngày để lại đây cũng không nhiều, Cố Minh Lý mở thùng carton ra, chắc là những món quà ông cố ý mang về cho họ
Quà cho bọn nhỏ chính là những con thú bông Disney hiếm thấy trong nước lúc này
Hà Ngọc Yến là một người lớn nhìn thấy cũng rất thích, huống chi là bọn nhỏ
Hai đứa nhỏ ôm thú bông yêu thích không buông tay, nhìn ông với ánh mắt sáng lấp lánh
Quà cho Cố Minh Hà là một bộ trang sức hồng ngọc, thiết kế rất đẹp
Hà Ngọc Yến cảm thấy rất thích hợp với bà
Sau đó chính là quà cho Cố Học Phương, cũng là một bộ trang sức nhưng mà là một bộ trang sức ngọc trai rất đẹp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc đến lượt Hà Ngọc Yến
Cô đoán chắc cũng là một bộ trang sức
Nhưng không ngờ đối phương lại lấy ra một cái rương quen thuộc
“Mẹ ơi, cái rương.”
Viên Viên và Đan Đan thường xuyên thấy mẹ nghịch những cái rương này ở nhà
Sau khi thấy Cố Minh Lý cầm cái rương trên tay liền đồng thanh hô lớn
“Cái này chẳng phải là những cái rương ở nhà Yến Tử sao?” Cố Minh Hà cũng ngạc nhiên thốt lên
Hà Ngọc Yến liên tục gật đầu, kích động nhìn về phía Cố Minh Lý
“Lập Đông nói con đang sưu tầm những cái rương này
Cậu nhớ lại năm đó mang đi một số thứ, có cái rương này
Lần này trở về liền mang về tặng cho con
Mở ra xem thử đi, bên trong còn có bất ngờ đó.”
Rương gỗ từ thời xưa vốn được dùng để đựng nghiên mực viết văn chương đặt ở trong thư phòng
Sau này, theo sự phát triển của xã hội, dần dần trở thành hộp trang sức của phụ nữ
Hà Ngọc Yến đặt cái rương lên bàn trong phòng khách, từ từ mở cái rương quen thuộc này
Bên trong nó còn có một cái hộp khác
Cô lại mở cái hộp ra, bên trong là mấy viên ngọc trai đen được bọc trong vải nhung
Những viên ngọc trai to cỡ quả nhãn, đặt trên lớp vải nhung trắng, có một cảm giác ấm áp và sang trọng
“Như vậy có quý giá quá không ạ!”
Những viên ngọc trai này vừa nhìn là biết ngọc trai biển, khác với ngọc trai nước ngọt, ngọc trai biển đắt đỏ hơn rất nhiều
Hà Ngọc Yến không rõ bây giờ giá vật này như thế nào, nhưng nhìn thì biết những viên ngọc trai này không rẻ
“Haha, những thứ này không tốn nhiều tiền đâu, chỉ là khi cậu ra ngoài khảo sát địa chất, mua từ người dân địa phương.”
Sau khi nghe xong Hà Ngọc Yến cũng không từ chối nữa
Cô vui vẻ cảm ơn Cố Minh Lý
Sau đó, cô nói ra một vấn đề mà mình thắc mắc đã lâu
Theo lý, sau khi Cố Minh Lý xảy ra chuyện năm đó, hành lý mang theo không thể nào còn nguyên vẹn ở đó
Tại sao đối phương vẫn có cái rương này
Còn một vấn đề nữa
Cái rương gỗ đầu tiên của Hà Ngọc Yến, bên trong đựng chìa khóa tầng hầm nhà Cố Minh Lý còn có một tờ giấy vàng
Điều này chứng tỏ chiếc hộp đó là của Cố Minh Lý
Vậy, bây giờ đối phương lại tặng cho cô cái rương này, lại từ đâu mà có
Nghe Hà Ngọc Yến nói thắc mắc về cái rương xong, hai mẹ con Cố Minh Hà và Cố Học Phương đều vô cùng kinh ngạc
Hai người không ngờ những chiếc rương gỗ nhìn trông rất bình thường lại có nhiều ẩn ý như vậy
Còn Cố Minh Lý, có lẽ ông đã nghe Cố Lập Đông kể về chuyện cái rương
Lúc này lại cũng không quá kinh ngạc
Ông chỉ cười cười rồi sau đó bắt đầu giải thích về chuyện cái rương
“Năm đó, khi Tôn Đại Phát vẫn còn ở Bắc Thành, ông ta có được một số chiếc rương gỗ này
Đúng lúc hồi đó lại có việc nhờ cậu giúp nên liền tặng cậu một chiếc
Khi đó cậu đang sửa sang lại tầng hầm dưới đất, nhớ đến một cuốn du ký từng đọc, liền giấu chìa khóa tầng hầm và tờ giấy vàng vào bên trong.”
Năm đó ông làm như vậy chủ yếu là do tâm trạng vui đùa
Hơn nữa lúc đó ông nghĩ mình đi khắp nơi trời nam đất bắc, ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không chừng, cảm thấy để lại một số thông tin quan trọng cũng tương đối tốt
Lại bởi vì cái rương không lớn, ông mang theo hành lý
Cái rương để trong túi hành lý
Trước lúc lên đường đến phía Nam, ông dừng chân ở thành phố Tân một khoảng thời gian, ở nhờ tại nhà một người họ Khúc
“Lúc đó nhà chú Khúc kia trùng hợp cũng có một chiếc rương gỗ tổ tiên truyền lại, họa tiết hơi khác cái của cậu
Lúc đó cậu phải rời đi vội vàng, cái rương trong tay hai người có lẽ trong lúc vô tình đã bị tráo đổi.”
Sau đó, ông ấy cũng không mở cái rương ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì trên đoàn tàu đi đến phía Nam, ông gặp được Tôn Đại Phát
Lúc ấy đối phương dẫn theo hai con trai xuống phía Nam, nói là đi công tác
Hai người mua vé cùng một toa, đối phương thường xuyên qua tìm ông nói chuyện, hỏi các loại kiến thức liên quan về địa chất
Thậm chí, đối phương còn hỏi cả về kiến thức liên quan đến các loại ngọc thạch phỉ thúy từ xa xưa
Là một nhà địa chất, đương nhiên Cố Minh Lý hiểu biết rất nhiều về lĩnh vực này
Gần như trong suốt chuyến tàu, hai người đều nói chuyện về những chủ đề này. 
Bởi vì khi ở trên tàu, hai người đều chắc chắn đích đến giống nhau cho nên bọn họ thậm chí còn cùng nhau đi lên chiếc thuyền thay đổi định mệnh
Hà Ngọc Yến không ngờ vào lúc này lại nghe được một ít chân tướng về chuyện năm đó
Liên quan đến vụ đắm thuyền năm đó, cô và Cố Lập Đông đã ghép lại được hầu hết các chi tiết, chỉ là không biết họ Tôn đã dùng thủ đoạn gì để có thể đưa thuyền đến Hồng Kông
“Vụ đắm thuyền năm đó, bên ngoài nói là thuyền bị chìm
Thực tế thì thuyền không hề bị chìm
Chẳng qua là trong số những hành khách có người của băng đảng bên Hồng Kông
Bọn họ đã động tay động chân, cuối cùng thuyền tắt hết hệ thống radar, lệch khỏi lộ trình, đi thẳng đến địa bàn của những người này ở Hồng Kông
Lúc đó không ít người bị thương vì sự cố này
Cậu cũng là một trong số đó.” 
Nhắc đến chuyện năm đó, Cố Minh Lý rất cảm thán
Những lời này, lúc trở về ông đã nói với vợ chồng Cố Minh Hà và Cố Quảng Thịnh, nhưng lúc đó bởi vì có rất nhiều chuyện, những chi tiết này cũng không nói chi tiết với bọn trẻ
Thế nên, thấy biểu cảm của Hà Ngọc Yến và Cố Học Phương vào lúc này, Cố Minh Lý biết chắc chắn bọn cô đã tò mò rất lâu rồi
“Năm đó lúc cậu bị thương vẫn còn tỉnh táo
Hành lý của cậu chỉ có một túi, đương nhiên cũng mang theo.”
Lúc ấy khi xuống thuyền, những người của băng đảng bọn họ đều lục soát từng người một
Những thứ có giá trị đều bị lấy đi
Tất nhiên, những người này cũng không đuổi cùng giết tận
Những người bị thương giống như ông, trực tiếp được ném đến bệnh viện giáo hội thì coi như xong chuyện
Chuyến đi đó, nhiệm vụ của Cố Minh Lý là khảo sát địa chất của một hòn đảo
Khi xuất phát ông hoàn toàn không mang theo đồ vật gì quý giá, chỉ có duy nhất một chiếc rương gỗ
Trong mắt những người đó, hoàn toàn không phải vàng bạc gì quý giá
Cứ như vậy, chiếc rương gỗ này ở lại bên người ông, coi như là tín vật duy nhất mang từ quê nhà đến, bồi bạn với ông khi dưỡng thương ở Hồng Kông, sau đó vượt đại dương đến nước M
Hà Ngọc Yến không ngờ một chiếc rương gỗ nhỏ lại có hành trình như vậy
Lúc đầu khi rương gỗ đột nhiên bị đổi, cô lấy được cái rương của Cố Minh Lý
Còn cái rương trong tay Cố Minh Lý lại chính là cái rương của tổ tiên ông Khúc ở thành phố Tân truyền lại
Năm đó khi đối phương bán cái rương cũng không quá lưu luyến
Ngược lại là cái rương này đã theo Cố Minh Lý bầu bạn bao nhiêu năm, cứ vậy mà đưa cho mình, dường như không hợp lý
Hà Ngọc Yến muốn sưu tập đủ bộ rương gỗ này nhưng tuyệt đối không muốn chiếm đoạt thứ người khác yêu thích
Cố Minh Lý hiểu ý cô, mỉm cười xuy tay, ra hiệu không cần để ý
“Năm đó cậu mang theo cái rương này đi chủ yếu là để nhắc nhở cậu rằng quê nhà còn có người thân đang đợi mình trở về
Bây giờ cậu đã về rồi, tác dụng của cái rương này cũng không còn.”
Nói đến đây, Cố Minh Lý mỉm cười nhìn khắp phòng
Ở đây đều là người thân của ông, còn có những người thân đang đi làm bên ngoài chưa trở về
Nhiều người như vậy, đều là người có huyết mạch tình thân với ông
Người thân ở bên cạnh, cảm giác trống vắng của những năm phiêu bạc bên ngoài cuối cùng cũng biến mất
Mà kẻ đầu xỏ khiến ông phải rời bỏ quê hương, Cố Minh Lý cũng đã tìm ra
Ngay vào lúc mọi người đang nói chuyện, Cố Lập Đông lái xe trở về, trong tay còn cầm một con vịt quay nóng hổi
Không lâu sau khi Cố Lập Đông trở về, tiếng chuông tan làm của nhà máy số một cũng vang lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không đến nửa tiếng, Cố Quảng Thịnh dẫn con trai lớn Cố Học Vinh trở về, trong tay hai người cầm không ít hộp cơm
“Hôm nay nhà ăn lại có thịt kho tàu
Tôi lấy mấy hộp, thằng nhóc Minh Lý em có phúc rồi.”
Giọng Cố Quảng Thịnh hiếm khi thấy vui vẻ như vậy
Hiển nhiên là ông rất vui vì người anh vợ, cũng là em trai vừa trở về nước
“Đúng vậy, vận may của em luôn tốt mà
Anh hai, em mang theo mấy chai rượu vang về, chờ lát nữa mấy người chúng ta uống một ly.”
Bầu không khí trên bàn ăn dần trở nên náo nhiệt
Hà Ngọc Yến vẫn còn đắm chìm trong những lời Cố Minh Lý nói sáng nay
Trách nhiệm chăm con ăn uống của bọn nhỏ cũng giao cho Cố Lập Đông
Sau khi bữa cơm náo nhiệt kết thúc, Hà Ngọc Yến chuẩn bị dẫn con về phòng thu dọn đồ đạc
Vì đi đón người ở ga tàu, Hà Ngọc Yến xin nghỉ học hôm nay
Cô định ở đây vài ngày, những vật dụng hàng ngày và quần áo đều mang theo, cô cần phải đi sắp xếp lại một chút
Cố Minh Lý đi tàu xe mệt mỏi, sau khi uống rượu xong thì cũng trở về phòng nghỉ ngơi
Lúc này, Cố Lập Đông mới hỏi vợ: “Sáng nay khi anh lái xe, mọi người ở nhà nói chuyện gì vậy?”
Hà Ngọc Yến kể lại đại khái câu chuyện một lần, sau đó nói: “Em cảm thấy dường như cậu còn có lời chưa nói hết
Chắc đợi sau khi tỉnh rượu sẽ nói tiếp.”
Cố Lập Đông cũng có nhiều suy nghĩ về chuyện năm đó
Nếu như năm đó không xảy ra sự cố đột ngột, có thể anh và người nhà họ Cố sẽ nhận ra nhau sớm hơn
Nhưng mà, nhiều khả năng cũng chỉ là giả thuyết
Chuyện nếu đã xảy ra, bây giờ tìm hiểu rõ ràng chân tướng càng quan trọng hơn. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.