Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 297: Đồ điện tử





Sau khi ăn xong, mấy người bọn họ cùng nhau đi về phía ký túc xá, cô liền gặp được Cố Minh Lý vừa ra khỏi hội trường
“Ăn rồi chứ?”
Hà Ngọc Yến gật đầu: “Cậu, bước đi này của cậu thật sự làm con bất ngờ
Lập Đông ở nhà đã suy nghĩ mấy ngày về công việc mới của cậu
Không ngờ đến cậu lại đến trường chúng con làm giảng viên.”
Cố Minh Lý cười ha ha không ngừng: “Thằng nhóc Lập Đông này chắc cũng đoán được phần nào
Đây là nghề cũ của cậu mà!”
Hai người đứng trên đường lớn của trường hàn huyên vài câu
Cũng không cố ý giấu giếm mối quan hệ với đối phương
Sau khi chia tay đối phương, Hứa Linh và Lư Đại Nữu đứng đợi ở bên cạnh đều rất ngạc nhiên
“Chẳng trách tớ dáng vẻ của giáo sư Cố và anh rể trông giống nhau.”
Hứa Linh buột miệng nói, ý tứ rất rõ ràng, chính là cảm thấy Cố Lập Đông và Cố Minh Lý trông rất giống nhau
“Tớ cũng vậy
Tớ cũng không tiện nói, sợ mình nhìn nhầm.”
Hà Ngọc Yến cũng không giấu giếm, giải thích sơ qua: “Ông ấy là cậu ruột của Lập Đông nhà tớ
Cháu ngoại và cậu, chẳng phải trông sẽ giống nhau sao
Chúng tớ cũng không ngờ ông ấy sẽ đến Đại học Bắc Thành làm giảng viên.”
“Này này, Yến Tử, nước M như thế nào thế
Tớ có nhiều họ hàng ở Hồng Kông
Bọn họ thường gửi đồ về nhà nhưng tớ chưa từng đến Hồng Kông chứ đừng nói đến là nước M.”
Hà Ngọc Yến đã từng đến hai nơi này trước khi xuyên không, nhưng hiện tại nước M và Hồng Kông rốt cuộc trông như thế nào
Cô cũng không biết
Nếu có cơ hội, chắc chắn cô phải đi xem thử một chút
“Nghe nói trường học của chúng ta đang chuẩn bị dự án xin du học cho sinh viên tốt nghiệp...”
Hà Ngọc Yến vừa mới lên đại học năm hai, kế hoạch tương lai tạm thời là sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công vào làm việc tại một thư viện quốc gia
Còn về du học, đây không nằm trong kế hoạch của cô
“Thành tích của cậu và Đại Nữu đều rất tốt
Chờ đến lúc các cậu học đến năm thứ tư thì xin đi du học xem thử.”
Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Tớ không đi, tớ đã có gia đình rồi.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đối với một người xuyên không từ tương lai đến như Hà Ngọc Yến, cô không có khao khát ra nước ngoài
Hơn nữa, lúc này kinh tế trong nước đang bùng nổ
Cô cũng không muốn sau này mình sống như một câu chuyện ngắn nổi tiếng trên mạng
Bán căn tứ hợp viện ở Bắc Thành vào những năm 80, ra nước ngoài làm việc hàng chục năm
Khi trở về nước nghỉ hưu phát hiện số tiền kiếm được chỉ đủ mua lại được nửa căn tứ hợp viện ban đầu
Hà Ngọc Yến còn không muốn ra nước ngoài chứ đừng nói đến người nhút nhát như Lư Đại Nữu
Lúc này cô ấy đang lắc đầu nguầy nguậy
Đối với cô ấy mà nói, cả nhà có thể định cư ở Bắc Thành đã là điều mà nằm mơ cô ấy cũng không nghĩ đến có chuyện tốt như vậy, nói gì đến ra nước ngoài, cô ấy không quen sống mà không có ba mẹ và anh trai
Hứa Linh thấy hai người kiên quyết như vậy, trong lòng cũng có chút do dự về ý định của mình
Những xao động nhỏ trong lòng đó đều biến mất ngay khi họ về ký túc xá
Không vì lý do gì khác, mà vì Hoàng Mỹ Liên đang ngồi trong phòng đọc thư, vừa đọc vừa phàn nàn
Thấy các cô bước vào, cô ấy lập tức vẫy vẫy bức thư trong tay về phía các cô
Hà Ngọc Yến đứng gần, cầm lấy thư đọc lướt qua
Sau khi đọc xong cảm thấy không biết nên nói gì
Thư là do bạn của Hoàng Mỹ Liên ở Hải Thành viết
Nội dung nói về trò hề gần đây của nhà họ Bàng
Không sai, chính là nhà chồng cũ của Hoàng Mỹ Liên
Trong thư viết Bàng Chí Cường và Cố Kiều dây dưa một khoảng thời gian nhưng vẫn chưa kết hôn
Nhưng tuần trước, Cố Kiều nói mình mang thai, tìm đến mẹ ruột của Bàng Chí Cường
Lúc đó Bàng Chí Cường mới miễn cưỡng đăng ký kết hôn với đối phương
“Anh ta có bị bệnh không vậy?”
Trước khi kết hôn cứ nhất định yêu cầu vợ phải đồng ý ly hôn để lấy Cố Kiều
Sau khi ly hôn xong, Cố Kiều vẫn là Cố Kiều nhưng Bàng Chí Cường đột nhiên không muốn kết hôn nữa
Loại người như vậy khiến Hà Ngọc Yến chợt nhớ đến một kiểu người
Hoàng Mỹ Liên nghe vậy, gật đầu vô cùng tán đồng, “Không phải đầu óc anh ta bị bệnh sao
Người bạn kia của tớ nói, ở bên ngoài Bàng Chí Cường toàn nói tình yêu của bọn họ còn cần phải thử thách, thích thì vẫn thích, tớ khinh
Người tồi tệ như vậy, còn mặt mũi nào mà nói về tình yêu?”
Hà Ngọc Yến nghe từ “thử thách” này, lập tức xác định được suy nghĩ của mình không hề sai
Trên đời có một kiểu người, khi tình cảm của bọn họ bị rất nhiều người ngăn cản, hắn sẽ đối xử với bạn đời của mình vô cùng tốt, yêu đến không thể chia lìa, chỉ hận không thể sống chết với nhau
Nhưng mà, chỉ cần những trở ngại kia biến mất, tình cảm sẽ lập tức bị đối phương coi như cỏ rác
Hiển nhiên, Bàng Chí Cường chính là người như vậy
Hứa Linh cũng đọc thư, đang cùng Hoàng Mỹ Liên ghê tởm người này
Hà Ngọc Yến bên này lại nhớ đến chuyện của Tôn Lệ Mẫn
Tính toán thời gian, nhà họ Kim chắc sắp được thả ra rồi
Cả nhà này lúc đầu từ quê chạy lên Bắc Thành gây rắc rối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên đường đi chắc chắn có người chỉ dẫn
Hơn nữa, mấy năm nay người nhà họ Kim đều không biết chuyện của Tôn Lệ Mẫn
Tại sao đột nhiên họ lại biết được
Chuyện này là ai tiết lộ, ngoài nhà họ Bàng thì không còn ai khác
Nhưng mà, rốt cuộc là người nào trong nhà họ Bàng làm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hà Ngọc Yến không quen ai trong nhà họ Bàng, tạm thời không thể nào biết được
Sau khi người nhà họ Kim bị bắt đã từng bị tra hỏi về thông tin này
Đáng tiếc đối phương cũng không phải người quá thông minh, chỉ nói là có người gọi điện thoại cho đội trưởng của bọn họ, kêu cả nhà bọn họ qua nhận điện thoại rồi sau đó nói chuyện này ra
Lúc ấy bọn họ không muốn đến Bắc Thành gây rắc rối nhưng đối phương lại cho tiền đi đường, bọn họ mới chắc chắn không bỏ qua cơ hội có lợi này
Chuyện này đối với Tôn Lệ Mẫn mà nói giống như nuốt phải quả đắng mà không thể nói ra
Hiện tại, nhà họ Tôn thật sự không có cách gì đối phó với nhà họ Bàng
Cũng may, bây giờ cuộc sống của nhà họ Tôn đã trở lại bình thường
——
Buổi chiều sau khi tan học, Hà Ngọc Yến ngồi xe trở về khu nhà chung
Gần một tuần không trở về, trong nhà còn rất nhiều thứ cần dọn dẹp
Vừa bước vào khu nhà chung, rất nhiều bà gái đã chào Hà Ngọc Yến
“Yến Tử, ngày hôm qua các con trở về muộn như vậy, bọn thím cũng không tiện hỏi
Tuần trước Lập Đông dẫn người mang những thiết bị điện kia về, thật sự là mua từ Hồng Kông à!”
Hà Ngọc Yến gật đầu: “Đúng vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu cho ạ
Nhà chúng cháu chắc chắn là không mua nổi.”
Bây giờ giá cả của thiết bị điện vô cùng đắt đỏ, có khi lên đến cả nghìn nhân dân tệ
Hơn nữa còn rất có khả năng không mua được
Trong khi tình hình thu nhập trung bình hàng tháng ở trong nước chưa tới năm mươi nhân dân tệ
Những thiết bị điện này có thể coi là vật phẩm xa xỉ
Nghe thấy Hà Ngọc Yến trả lời, tất cả mọi người đều rất ngưỡng mộ
“Vậy khi nào mở hộp ra thế
Ông nhà bác suốt ngày nói muốn xem thử cái TV kia rốt cuộc trông như thế nào!”
Hiện giờ trên thị trường cũng có TV màu nhưng sản lượng rất ít, giá vô cùng đắt
TV đen trắng đã có rất nhiều người còn chưa mua nổi chứ đừng nói là TV màu
Lời này của Bác gái Phùng khiến rất nhiều bác gái gật đầu đồng tình, bày tỏ rằng người nhà mình suốt ngày nghĩ đến cái TV to đùng đó, không biết sẽ có hiệu quả như thế nào
Hà Ngọc Yến mỉm cười trò chuyện cùng mọi người
Cô phát hiện trong số nhiều thiết bị điện, thứ mà mọi người quan tâm nhất vẫn là TV
“Đúng rồi
Tủ lạnh thì bác thấy rồi, chỉ có thể để đông lạnh đồ
Nhưng mà thời tiết ở Bắc Thành chúng ta cũng không nóng
Lúc mùa đông đến, nhiệt độ ngoài trời còn hữu dụng hơn tủ lạnh.”
“Đúng đúng
Điều hòa kia cũng vậy
Nghe nói là thổi ra gió lạnh
Chúng ta có quạt điện là đủ rồi
Không có quạt điện thì dùng quạt tay cũng qua được.”
“Còn bếp từ, lò vi sóng thì chưa từng nghe đến
Nhưng cái bếp từ là sao
Chúng ta đốt than còn rẻ hơn dùng điện nhiều.”
“Haha, tôi đã bảo cái máy giặt kia mới tốn tiền mà
Nghe nói thứ này phải tốn hơn một nghìn nhân dân tệ
Tôi nghĩ quần áo cũng có thể giặt tay mà!”
Không đến một lúc khu nhà chung đã rối tung lên, nói tới cuối cùng, mọi người đồng loạt nói:
“Vẫn là lợi ích của TV là thực tế nhất!”
Hà Ngọc Yến bị lời nói của các bác gái làm cho bật cười
Có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường
Lúc này rất nhiều công việc đều dựa vào sức người để làm
Hơn nữa chưa trải nghiệm được sự tiện lợi của thiết bị điện, các bác gái chắc chắn đều không nghĩ đến những thiết bị đó tốt đến mức nào
Ngoại trừ TV, thứ này không thể dùng sức người để thay thế được
Lúc này, Hà Ngọc Yến bắt đầu mong chờ khi mọi người phát hiện ra sự tiện lợi của thiết bị điện, liệu có cảm thấy những lời mình nói lúc này chưa đủ toàn diện hay không
——
Cố Lập Đông vừa về nhà đã nghe vợ nhắc đến chuyện này
Anh không nhịn được cười
Không trách được lúc anh vừa vào khu nhà chung, ánh mắt mọi người nhìn mình đầy nhiệt tình như vậy
“Em đã nói với họ rồi, đợi anh tan làm về, chúng ta ăn cơm tối xong thì sẽ bắt đầu mở hộp
Trước tiên là lấy TV ra
Mấy thứ khác để ngày mai xử lý.”
Những thiết bị điện này bởi vì phải vận chuyển nên bên ngoài bao bì được đóng thêm khung gỗ cố định
Lúc đó Cố Lập Đông kéo về nhà, khung gỗ cũng không tháo, trực tiếp chất đống trong phòng khách
Buổi chiều cô trở về trước thời hạn đã dọn dẹp những hành lý khác xong xuôi
Chỉ có những thiết bị điện này là không có cách nào xử lý được
Cố Lập Đông nghe xong cảm thấy buồn cười, “Được, vừa hay tối nay chúng ta ăn mì
Cái này ăn nhanh
Nếu không chắc các bác gái sốt ruột lắm!”
Hà Ngọc Yến nghe được sự đùa giỡn trong câu nói này, cũng cười theo
Viên Viên và Đan Đan không biết ba mẹ đang cười gì, nghe thấy tiếng bọn họ cười cũng ngốc nghếch không ngừng cười theo
Hàng xóm trong khu nhà chung nghe thấy tiếng cười này, cuối cùng cảm thấy khu nhà chung dường như lại náo nhiệt trở lại
Gia đình Lập Đông đi về nhà ba mẹ ở vài ngày, khu nhà chung đã bớt náo nhiệt
Rõ ràng cặp vợ chồng này cũng không phải kiểu người thích đi lung tung
Hai đứa con thì đáng yêu, tuy thích cười nhưng không hề nghịch ngợm
Một gia đình như vậy, bình thường nhìn vào cũng không ồn ào
Không biết tại sao, đi vắng vài ngày mọi người đều cảm thấy không quen
Nếu Hà Ngọc Yến biết hàng xóm trong khu nhà chung còn nhớ gia đình mình, có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.