Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 301: Khởi đầu tốt đẹp





Sáng sớm, sau khi ăn sáng, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông cùng với bác gái Phùng, ông Tào và anh em nhà họ Tào khiêng bàn ghế ra nhà vệ sinh công cộng ở đầu ngõ
“Đây là đi bày sạp sao?” Mọi người nhìn ra những thứ này, tò mò hỏi
Hà Ngọc Yến cười híp mắt gật đầu: “Đúng vậy, chờ chút nữa mọi người sẽ biết thôi.”
Khi mọi thứ được bày biện xong, lúc này mọi người mới kêu lên: “Định bán hàng ở đây sao
Có ai mua không?”
Câu hỏi này rất hay, Hà Ngọc Yến cười không ngừng: “Cứ bày ra trước đã, chờ lát nữa bày đồ xong, hoan nghênh mọi người đến xem.”
Mặc dù những người khác thấy không khả thi, dù sao rất nhiều nhà đã lấy được hàng từ chỗ Cố Lập Đông, nhà nhiều thứ không thiếu, đâu cần chạy ra quầy hàng nhỏ mua đồ
Đây không phải là đưa tiền cho người khác sao
Nhưng mà rất nhanh họ đã bị vả mặt
Nửa giờ sau
Trên tấm ván kê trên ghế dài, rất nhiều món ăn vặt được bày biện gọn gàng
Ngoài ra, còn có những vật dụng thường ngày như kim chỉ, đều là những thứ nhỏ nhặt, bình thường không cần đến nhưng thiếu thì rất bất tiện
Đồ ăn vặt càng không cần nói, vừa bày ra đã có trẻ con đòi mua
Hơn nữa bên cạnh đồ ăn vặt còn thả một ít đồ chơi
Giá cả không đắt, một món chỉ mấy nhân dân tệ nhưng đều rất hấp dẫn với trẻ con
Nếu như quầy hàng nhỏ này thu hút trẻ con thì chiếc bàn cao lạ lẫm kia lại thu hút người lớn
Không có gì, phía trên trưng bày chiếc TV màu mà bọn họ đã quen thuộc
Trên đó đang phát chương trình trên TV
Hình ảnh màu sắc bọn họ xem mấy ngày đã rất quen thuộc nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ
“Này… Cái TV này để ở đây, sau này từ sáng đến tối cho mọi người xem sao?”
Bác gái Phùng tự xem là người bảo vệ TV cười híp mắt gật đầu, “Đúng vậy, chỉ cần thời tiết đẹp, tivi chúng ta sẽ luôn để ở đây.”
Quầy hàng đặt ở chỗ đất trống bên cạnh hàng rào khu nhà chung số 1, vừa vặn có một cây cổ thụ có thể che nắng, đồ đặt dựa vào tường
Vị trí địa lý vô cùng thuận tiện
Thấy có TV xem, phần lớn mọi người đều không muốn rời đi
Những người gần đó chạy về nhà lấy ghế nhỏ ngồi
Bởi vì dậy sớm, đồ chuẩn bị xong lúc hơn tám giờ sáng
Do hôm nay là ngày nghỉ nên rất nhiều người dậy muộn
Vừa mới rời giường nghe thấy tin tức này cũng chạy tới tham gia náo nhiệt
Lúc tham gia náo nhiệt, không khỏi cảm thấy bụng đói
Thế là những bánh bao, bánh hấp mà bác gái Phùng mang đến bán hết sạch rất nhanh
Những người đến sau thấy người khác ăn, bản thân cũng muốn ăn nhưng phát hiện đồ đã bán hết rồi, còn than phiền tại sao không chuẩn bị nhiều hơn một ít
Không có bánh bao, theo thời gian trôi qua, chương trình trên TV lại càng lúc càng hay, thế là hạt dưa, lạc bắt đầu bán chạy
Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông không tham gia
Hai người đứng ngoài nhìn dáng vẻ bác gái Phùng, ông Tào và anh em nhà họ Tào làm việc bận rộn
Trong lòng thầm cảm thán, người một nhà đoàn kết nhất trí, quả nhiên chính là lực lượng to lớn
“Nhìn có vẻ quầy này đã thành công rồi.”
Không biết từ lúc nào chủ nhiệm Hồ đã đi dạo tới, nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh trước mắt, ông không khỏi cảm thán vài câu
“Ha ha, làm sao mà không thành được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ ra ngoài bán hàng, bán gì cũng có thể bán được.”
Cố Lập Đông cười tươi trò chuyện vài câu với Chủ nhiệm Hồ
Bên kia, tiếng chương trình truyền hình lại vang lên từ TV, kèm theo đó là tiếng hò reo của mọi người
Dưới ánh mặt trời, đám đông náo nhiệt, chương trình truyền hình náo nhiệt, tạo nên một bức tranh xinh đẹp của mùa xuân
——
Tối hôm đó, chín giờ, chương trình truyền hình kết thúc
Tắt điện, thu lại ổ cắm từ khu nhà chung số một
Mọi người vừa nói cười vừa dọn dẹp
Hà Ngọc Yến ở nhà chăm con ngủ cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ đầu ngõ
Trong sân thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hàng xóm từ bên ngoài trở về
Bọn họ vừa đi vừa nói về cốt truyện của phim truyền hình
Người lớn trẻ con đều rất phấn khích
Âm thanh này vô cùng sống động khiến người nghe cũng vui lây
Mười phút sau, cửa nhà mở ra, Cố Lập Đông mời anh em nhà họ Tào vào, đặt tivi lên tủ trống
“Sáng ngày mai bảy giờ cứ đến đây lấy tivi
Sau này cái TV này phiền anh em hai người mang đi giúp rồi.”
Anh em nhà họ Tào nghe lời Cố Lập Đông nói, vỗ ngực đảm bảo: “Chuyện này anh không cần lo
Sau này vật này chúng tôi sẽ quan tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh cho nhà tôi cơ hội này, chúng tôi sẽ ghi nhớ ơn này.”
“Nói ơn thì quá khách sáo
Chúng ta cùng nhau cố gắng kiếm tiền sống tốt, đó là mục tiêu chung của chúng ta.”
Hà Ngọc Yến ở trong phòng nghe cuộc trò chuyện như đối thoại trong sách giáo khoa vậy, cười bật thành tiếng
Sau đó cô vội vàng che miệng lại, cúi đầu nhìn đứa nhỏ một chút, thấy không bị mình đánh thức, cô mới thở phào nhẹ nhõm
Ngoài nhà, Cố Lập Đông nghe tiếng cười của vợ, anh mỉm cười lắc đầu một cái
Sau khi tiễn anh em nhà họ Tào xong, anh vén rèm cửa dựa vào khung cửa nhìn vợ: “Thật sự buồn cười như vậy sao?”
Ánh mắt người đàn ông mang theo vẻ trêu chọc khiến cho Hà Ngọc Yến không thoải mái mà dời ánh mắt đi
Ngay sau đó cô lại quay đầu trừng mắt nhìn anh
Hai vợ chồng hiểu ý nhau, nhanh chóng tắt đèn và lên giường..
——
Sáng sớm ngày hôm sau, TV lại được dời về chỗ cũ
Một ngày mới náo nhiệt lại bắt đầu
Chỉ trong hai ngày, mọi người đã quen với việc có một quầy nhỏ ở đầu ngõ
Ở đây có thể mua bánh bao, màn thầu buổi sáng, cũng có thể mua đủ thứ đồ ăn vặt và đồ chơi
Còn có một số nhu yếu phẩm hàng ngày cũng có thể mua được ở đây
Hơn nữa giá cả đều không đắt, không cần phiếu, giá cũng không đắt hơn hợp tác xã cung ứng là bao nhiêu
Mỗi ngày rảnh rỗi, mọi người dần quen đến đây xem tivi
Buổi sáng ra ngoài cũng sẽ đến đây mua bánh bao, bánh màn thầu
Buổi trưa ăn cơm cũng sẽ mang bát đến đây ăn cơm xem tivi
Buổi tối ăn cơm càng không thể bỏ lỡ phim truyền hình hấp dẫn
Cứ như vậy, một tuần trôi qua, việc buôn bán của quầy nhỏ ổn định hoàn toàn
Lúc này là lần kiểm kê đầu tiên sau khi khai trương một tuần
Nói là kiểm kê nhưng cũng không có nhiều thứ cần kiểm
Quầy nhỏ này không có nhiều hàng tồn, bán hàng lại nhanh
Vì vậy họ nhanh chóng kiểm kê xong hàng tồn kho
Trọng điểm của việc kiểm kê chính là lợi thuận một tuần này
Vì mọi người đều bận rộn, thu nhập hàng ngày do bác gái Phùng ghi chép
Một tuần, Hà Ngọc Yến đối chiếu một lần, sau đó thì chia tiền
Đối chiếu thì phức tạp hơn
May thay, Cố Lập Đông có thể làm việc này, Hà Ngọc Yến không cần lo lắng nhiều
Nhưng mà sau khi đối chiếu xong, mặc dù Hà Ngọc Yến đã dự liệu trước nhưng cũng không ngờ
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, trừ chi phí và tiền điện, một quầy nhỏ đơn sơ như vậy, lợi nhuận lại hơn ba trăm đồng
Có nghĩa là mỗi ngày thu nhập khoảng năm mươi nhân dân tệ
Điều này thực sự ngoài dự liệu của Hà Ngọc Yến
Bác gái Phùng nhìn thấu được biểu cảm của Hà Ngọc Yến, vui vẻ nói: “Chủ yếu là hạt dưa, đậu phộng bán chạy
Người đến đây xem TV không chỉ có người trong hẻm chúng ta
Không ít người nghe nói có quầy nhỏ này, còn cố ý đi xe đạp đến đây xem TV
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người đến, không phải ăn đồ vặt thì là uống nước.”
Nước là nước sôi miễn phí, không đáng tiền
Gần đó có nhà vệ sinh công cộng có thể đi
Có nước uống, người ăn đồ ăn vặt càng nhiều
Dù sao bảy ngày trôi qua, lượng người ổn định
Đồng thời, doanh thu, lợi nhuận thu được cũng phát triển ổn định
Bác gái Phùng vui vẻ nói về sự thay đổi của quầy trong mấy ngày qua rồi hỏi một câu
“Bên cạnh quầy của chúng ta gần đây bắt đầu có người mở quầy
Chúng ta có nên ngăn cản không?”
Khi nói điều này, bác gái Phùng cũng rất phân vân
Vì đất là của công, họ cũng không trả tiền, ngăn những người khác mở quầy, điều này là không đúng
“Không cần.” Hà Ngọc Yến trả lời: “Quầy nhỏ này của chúng ta không hy vọng làm giàu lớn
Mọi người đến đây bán hàng, có thể thu hút càng nhiều người đến mua đồ hơn
Biết đâu một ngày nào đó, nơi này của chúng ta còn có thể trở thành một cái chợ.”
Đây là điều mà Hà Ngọc Yến và chồng đã nghĩ đến từ khi làm quầy này
Bọn họ sẽ không ngăn những người khác mở quầy
Thậm chí còn hy vọng mọi người cùng tham gia, làm cái bánh ngọt này càng lớn càng tốt
Tiền kiếm được thì mọi người cùng nhau kiếm tiền
Có tiền mọi người mới sẵn lòng chi tiền
Đây chính là quy luật luân chuyển tiền bạc
Tất nhiên, người đến từ tương lai như Hà Ngọc Yến cũng hiểu rõ trong đó chứa một hiện tượng gọi là “hiệu ứng tập trung.”
Nói một cách đơn giản để giải thích, tức là nhà cô ở đây mở quầy trước, thu hút nhiều khách hàng
Những người khác thấy có nhiều khách như vậy, cũng mở quầy bán đồ khác nhau
Những người bán mới này lại thu hút một loạt khách mới
Cứ tuần hoàn qua lại như vậy, tăng cường cả người bán và người mua, cuối cùng nơi này của bọn họ sẽ trở thành một chợ bán đồ
Sau khi chợ ổn định, giá trị bất động sản của cư dân ở đây sẽ tăng vọt
Đây không phải là mơ tưởng mà là một thực tế có thể xảy ra
Khoảng trống trước ngõ thông về phía trước là đường chính
Đường chính nối liền với các nhà máy lớn gần đó
Những nhà máy này lại có khu nhà ở của gia đình công nhân
Dòng người từ những nơi này cộng lại vô cùng lớn
Nếu có thể nắm bắt cơ hội trong thời kỳ kinh tế thị trường phát triển mạnh mẽ này
Nói không chừng con hẻm bình thường không có gì lạ này của bọn họ sẽ gặp được một sự thay đổi hoa lệ
Tất nhiên, bây giờ nói những điều này còn quá sớm
Giờ bọn họ chỉ gieo một hạt giống xuống
Sau này hẻm Đinh Hương phát triển ra sao, phải xem nỗ lực của mọi người
Có sự chấp thuận của Cố Lập Đông và vợ
Rất nhanh bên cạnh quầy nhỏ dần dần có nhiều những quầy khác
Mọi người dường như đã thống nhất, bán những thứ tuyệt đối không trùng lặp với đối phương
Ai cũng lịch sự, nhường nhịn lẫn nhau
Hàng hóa của những quầy này ngày càng trở nên phong phú
Hiện tượng này khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy rất hài lòng
Không ai cạnh tranh giá ác ý, đó là khởi đầu của một môi trường kinh doanh lành mạnh
Bản thân thương nhân nhỏ lợi nhuận đã thấp, không ai chiến tranh giá cả, bọn họ cũng không cần mất thời gian xử lý
Tình huống mọi người cùng có lợi là tốt nhất
Hôm đó, Hà Ngọc Yến từ trường về
Đi đến đầu hẻm, cô nhìn thấy các quầy hàng trật tự và những người tự giác ngồi dưới tivi xem chương trình, không khỏi cảm thán con người thời này rất có kỷ luật
Tất nhiên cũng có người cậy mình nhiều tuổi nhưng đều bị những người cùng tuổi, lý lịch cao hơn trị
Môi trường hài hòa này được mọi người chung tay cố gắng để bảo vệ, không cho phép có người phá hoại
Ngay cả đường phố cũng có người tự giác quét dọn
Đây là điều mà Hà Ngọc Yến không ngờ tới nhất
Cô đứng ở rìa đám đông, xem quảng cáo đang chiếu trên TV, phát hiện mọi người đều xem rất say mê
Trong lòng cô cảm thấy con người vào thời đại này thật đáng yêu
Sau đó cô nhìn thấy một người vội vã chạy từ đường chính tới
Hà Ngọc Yến nhìn kỹ, đó là Tào Đức Tài
Nhìn dáng vẻ dường như đối phương vừa tan ca nhưng vẻ mặt vô cùng lo lắng
Hắn tìm kiếm một lúc trong đám người đang xem TV, cuối cùng tìm thấy người mình cần tìm
“Bác gái Trịnh, bác gái Trịnh, nhanh lên
Đổng Kiến Thiết ở nhà máy bị người ta đánh rồi...” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.