Ngày hôm sau sau khi tan học sớm, Hà Ngọc Yến đã lên xe đến trạm phế phẩm nơi thím Giang làm việc Trạm phế phẩm này nằm gần phía đông thành phố, gần đó là trường đại học nơi Tôn Tiểu Nhu học Trên xe, Hà Ngọc Yến còn nghĩ liệu có gặp được Tôn Tiểu Nhu không Kết quả khi xuống xe và đi vào trạm phế phẩm, đúng lúc cô nhìn thấy Tôn Tiểu Nhu đang nói chuyện gì đó với thím Giang, còn Đổng Kiến Thiết lại đứng cách đó không xa “Đúng, cháu muốn xem mấy cái rương gỗ mà chỗ các thím thu lại được...”
Nghe vậy Hà Ngọc Yến liền biết ngay đối phương đang muốn tìm mấy cái rương gỗ kia Trong tay cô đã sưu tập được tám cái rương gỗ Cô cũng muốn sưu tập được trọn bộ rương gỗ Vì vậy cô đã sớm nói với thím Giang, nhờ đối phương để ý giúp Nếu thật sự gặp được, thím Giang sẽ là người đầu tiên giúp cô mua “Rương gỗ đều ở bên kia, các người qua xem thử đi.”
Thím Giang nói xong câu này liền tiến đến chào Hà Ngọc Yến Cũng bởi động tác này, Tôn Tiểu Nhu và Đổng Kiến Thiết đều thấy được Hà Ngọc Yến cũng đến Dáng vẻ hai người vẫn thoải mái, như là bạn tốt nhìn Hà Ngọc Yến: “Trùng hợp vậy Cô cũng đến đây tìm đồ à?”
Hà Ngọc Yến nhíu mày: “Tôi đi ngang qua chỗ này, tới thăm thím Giang một chút.”
Nói xong, Hà Ngọc Yến đi theo thím Giang vào một kho hàng “Nghe nói cô ấy mua một trạm phế phẩm phế liệu à Kiến Thiết, anh nói xem bên chỗ cô ấy có thể tìm thấy cái rương của nhà em không?”
Tất nhiên Đổng Kiến Thiết có chú ý đến chuyện này, nghe vậy liền lắc đầu nói: “Cái đó thì anh không rõ Nhưng mà anh nghe nói giá cả thu mua phế phẩm của trạm tái chế của cô ta không thấp.”
Nhắc đến chuyện này Đổng Kiến Thiết lại tức giận Hắn ta phát hiện ra dường như bản thân ngày càng thua kém Cố Lập Đông Rõ ràng hồi nhỏ hắn ta có mẹ, có chị và em trai Cố Lập Đông chỉ là đứa trẻ đáng thương không ai cần, không có cha mẹ, không có anh chị em, trong nhà chỉ có một ông già, mà cũng không phải ruột thịt Kết quả công việc của đối phương lại không thua kém hắn là bao Sau đó còn nhận được hai gian nhà Sau đó kết hôn, Hà Ngọc Yến lại bỏ qua hắn ta mà gả cho Cố Lập Đông, sau lại trải qua cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp Thậm chí, hắn vừa mới lên làm phó trưởng phòng kinh doanh không lâu, đối phương đã vượt trước lên làm trưởng phòng khoa vận chuyển May mắn là hắn thi đỗ đại học còn Cố Lập Đông vĩnh viễn chỉ có thể là học sinh cấp hai Chờ sau khi hắn tốt nghiệp là có thể tiếp tục thăng tiến Giá trị của một sinh viên đại học không phải là thứ mà một học sinh cấp hai có thể so sánh Vậy mà không ngờ đối phương lại tìm được ba mẹ ruột có quyền có thế Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn Sau đó thị trường mở cửa, đối phương lại bắt đầu xây dựng sự nghiệp Cố Lập Đông mở một quầy hàng quy mô ngày càng lớn, nghe nói tiền vào như nước trong vòi vậy, mở ra là lập tức chảy ào ào xuống Nhưng mà không chỉ anh thành công, mà vợ anh còn mua một trạm phế liệu Mặc dù không công khai nhưng mà Đổng Kiến Thiết đã nghiên cứu qua tỷ suất lợi nhuận trong đó, phát hiện nhặt phế phẩm, bán phế phẩm lại là một công việc lời to Nhưng mà việc này rất không có thể diện, còn tệ hơn cả bày quầy bán hàng ——
Hà Ngọc Yến không biết rằng Đổng Kiến Thiết đang âm thầm để ý đến nhà mình Cô theo thím Giang đi vào kho hàng, chọn không ít sách cũ có ích Những quyển sách này phần lớn là sách hiện đại, liên quan đến rất nhiều ngành nghề [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô mua một đống sách cũ, gọi một người kéo xe đến chở sách về nhà “Thím Giang, người đó là đồng chí Hà, người đầu tiên nhận thầu trạm phế phẩm ở Bắc Thành sao?”
Một đồng chí nữ trẻ tuổi xấp xỉ tuổi Hà Ngọc Yến ở trạm phế phẩm tò mò nhìn theo bóng lưng Hà Ngọc Yến rời đi Thím Giang gật đầu Mặc dù bà nghe nói việc mua trạm phế phẩm không có thể diện, nhưng mà trong ngành này Hà Ngọc Yến vẫn khá nổi tiếng Thứ nhất cô là người đầu tiên thầu trạm phế phẩm Thứ hai cô là một đồng chí nữ Nửa năm gần đây khi thị trường mở cửa, các ngành nghề tư nhân dần dần bắt đầu xuất hiện liên tục nhưng mà đồng chí nữ có rất ít, điều này khiến tên tuổi của Hà Ngọc Yến càng lớn Những người khác trong khu nhà chung không đi làm, có lẽ nghĩ Hà Ngọc Yến mua trạm phế phẩm chỉ là nơi giết thời gian Thím Giang làm việc trong trạm phế phẩm, nhìn thấu hơn những người khác Ngành này rất có lợi nhuận Hơn nữa vốn bỏ ra cũng không cao Thật ra Hà Ngọc Yến đang kiếm tiền trong âm thầm Nhân viên nữ thấy thím Giang gật đầu, còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng lại bị thím Giang chuyển đề tài Thấy thím Giang không nói lời nào, nhân viên nữ lại đi đến chỗ khác, cùng mọi người tán gẫu về lợi ích của trạm phế phẩm Những con số nhỏ tầm thường nhảy ra từ trong miệng họ Mọi người cười cười nói nói, hoàn toàn không chú ý đến Đổng Kiến Thiết đứng cách đó không xa vểnh tai lắng nghe những cuộc đối thoại này, vẻ mặt như có điều gì suy tư ——
Cuối cùng Tôn Tiểu Nhu vẫn không tìm được cái rương gỗ mà cô ta muốn từ trạm phế phẩm này Đổng Kiến Thiết an ủi cô ta vài câu, đưa cô ta đi ăn một bát sủi cảo ở quán nhỏ gần đó Sau đó hắn đưa cô ta về trường học Trong suốt thời gian đó, hắn ta không nói bất cứ một từ nào về chuyện Lâm Hà Hương mang thai Đổng Kiến Thiết cho rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục bình yên như vậy, cho dù Lâm Hà Hương đã sống trong nhà hắn nhưng chỉ cần hắn không đăng ký kết hôn với đối phương, sớm muộn cũng sẽ có một ngày Lâm Hà Hương từ bỏ Nhưng rất nhanh, thực tế đã cho Đổng Kiến Thiết một cái tát mạnh Chiều hôm đó, hắn vừa đến cổng trường học đã thấy Lâm Hà Hương và ba cô ta là Lâm Đông đang đứng ở cổng trường nhìn hắn ta cười lạnh Đổng Kiến Thiết như thể lửa cháy đến chân, vô cùng lo lắng kéo bọn họ đến một góc yên tĩnh ở xa, bực bội hỏi:
“Rốt cuộc các người muốn thế nào?”
Cho dù Đổng Kiến Thiết cảm thấy mị lực của mình không thể nào ngăn cản được nhưng cũng nhận ra người nhà họ Lâm dây dưa với mình không đơn giản như vẻ bề ngoài Chuyện Lâm Hà Hương mang thai đã xảy ra mấy năm trước Hồi đó hắn đã thẳng thừng từ chối đối phương Sau đó đối phương cũng nói rằng việc mang thai là giả Cứ vậy mà trôi qua hai, ba năm, cho dù lần này cô ta thực sự mang thai, Đổng Kiến Thiết cũng không tin đứa bé kia là của mình Rất nhiều chuyện Đổng Kiến Thiết không thể nói với mẹ nhưng bản thân hắn cũng không phải là người ngốc Thấy phản ứng này của Đổng Kiến Thiết, Lâm Đông nhướng mày, ông ta suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm thời thay đổi kế hoạch ban đầu “Chúng tôi cũng không muốn ép cậu, chỉ muốn mọi người cùng có lợi Cậu tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt Còn về mục đích, mọi người cùng nhau phát tài là mục đích của chúng tôi.”
Lời này của Lâm Đông khiến biểu cảm Đổng Kiến Thiết dịu lại một chút Sau đó hắn lại khiếp sợ nghe lời ông ta nói “Nhưng mà, Hà Hương tạm thời chỉ có thể ở cùng một chỗ với cậu.”
Thấy Đổng Kiến Thiết trừng lớn hai mắt định phản đối, Lâm Đông ra hiệu đối phương để ông ta nói hết lời đã “Tôi sẽ không bắt cậu phải đăng ký kết hôn, chỉ là trên danh nghĩa thôi Sau này cảm thấy không hợp thì tách ra là được Đó là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng nhất là mọi người cùng nhau phát tài.”
Đổng Kiến Thiết càng thêm bối rối bởi những lời này Tại sao ba vợ cũ lại có lòng tốt như vậy, muốn cùng mình phát tài Lâm Đông không để ý ánh mắt nghi ngờ, chỉ nói: “Tôi đã hai lần mở cửa hàng nhưng đều thất bại Tôi nghĩ rằng số mệnh của cậu tương đối tốt Khi Hà Hương và cậu còn sống chung, gia đình cũng khá thuận lợi Vì vậy, lần này cậu chịu vất vả một chút Chỉ là trên danh nghĩa thôi, nhân tiện cho tôi hỏi, cậu cảm thấy ngành nào hiện nay có thể làm ăn được?”
Những lời này thật là chưa từng nghe thấy Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Đổng Kiến Thiết gặp chuyện như thế này Hắn ta định từ chối ngay lập tức Kết quả câu nói cuối cùng của đối phương lại khiến cho Đổng Kiến Thiết từ bỏ ý định này “Cái này nếu thực sự làm ăn được, tôi sẽ để cậu nhận được mấy phần Chúng ta hợp tác, lợi nhuận kiếm được cũng sẽ chia theo quy tắc cũ...”
Đổng Kiến Thiết thực sự thiếu tiền, nghe đến chia tiền, biểu cảm của hắn ta hoàn toàn dịu lại Hắn nhìn Lâm Hà Hương rồi lại nhìn Lâm Đông đang đề nghị, cuối cùng nói: “Chỉ cần không đăng ký kết hôn, những điều khác đều có thể bàn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hợp tác cũng được, nhưng phân chia thì phải ký thỏa thuận trước Ngoài ra...”
Đổng Kiến Thiết nói một loạt yêu cầu của mình ra, chờ sau khi đối phương đồng ý, hắn chạy về trường lấy giấy bút ra Hai người trực tiếp ký hợp đồng hợp tác ngay tại góc khuất vắng vẻ ở cổng trường học Có được hợp đồng, Đổng Kiến Thiết mới từ từ nói ra ý tưởng của mình, “Tôi nghĩ trạm phế phẩm rất có lời!”
——
Hà Ngọc Yến không ngờ có một ngày trạm phế phẩm nhỏ của mình lại gặp phải “cuộc chiến thương mại” Chuyện còn phải kể từ ba ngày trước Ba ngày trước là hạ chí theo âm lịch, thứ sáu ngày 22 tháng 6 theo dương lịch Dựa theo thường lệ, ngày hôm đó có tương đối ít tiết học Bình thường sau khi Hà Ngọc Yến tan học sẽ đến trạm phế phẩm để kiểm tra số liệu cơ bản Vốn công việc này được sắp xếp vào cuối tuần nhưng sau đó cô phát hiện ra chiếm quá nhiều thời gian vào cuối tuần, không có cách nào cùng chơi đùa với bọn nhỏ Cuối cùng, Hà Ngọc Yến quyết định đến kiểm tra vào những ngày thứ sáu có ít tiết học Kết quả vừa đến trạm phế phẩm, cô đã nghe thấy báo cáo tình hình của ông Khang “Cháu đến vừa đúng lúc Nếu hôm nay cháu không đến, ông sẽ phải gọi điện cho cháu rồi.”
Quen biết ông Khang nhiều năm, đây là lần đầu tiên Hà Ngọc Yến nghe thấy giọng đối phương nghiêm trọng như vậy “Ở con đường quẹo của chúng ta, gần đường chính, mấy ngày trước mở một trạm phế phẩm.”
Hà Ngọc Yến nhíu mày, chức năng của trạm phế phẩm tương tự như một cơ quan dịch vụ công cộng Giống như bưu điện sẽ không mở hai chi nhánh trên cùng một đường chính vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trạm phế phẩm cũng giống vậy Đặc biệt là trạm phế phẩm trong thời đại này cũng là đơn vị nhà nước Quy hoạch của đơn vị nhà nước có yêu cầu đặc biệt Tại sao đột nhiên trên đường lại có thêm một trạm phế phẩm chứ Cho dù cho đối phương mở ở chỗ quẹo nhưng mà vẫn cùng trên một con phố với trạm phế phẩm của bọn họ Hà Ngọc Yến đưa ra thắc mắc của mình, ngay lập tức nhận được câu trả lời từ ông Khang “Trạm phế phẩm đó thuê một khu đất trống mới mở Nghe nói là trực thuộc công ty cung ứng.”
Nghe vậy, Hà Ngọc Yến càng nhíu mày Trực thuộc công ty cung ứng, chứng tỏ ông chủ của trạm phế phẩm đó ít nhiều cũng có mối quan hệ Nhưng mà, tại sao người này lại để mắt đến ngành thu mua phế phẩm không mấy thể diện này?