Hà Ngọc Yến không chê ngành thu mua phế phẩm. Nhưng mà khi cô nhận mua trạm phế phẩm này đã phải chịu không ít dị nghị Mọi người đều nói cô có tay chân lành lặn, tại sao lại làm nghề này Con gái con đứa, nên làm công việc sạch sẽ có thể diện Trạm phế phẩm là nơi chỉ có kẻ lang thang, kẻ vô công rỗi nghề mới tới Một sinh viên có tương lai sáng lạn, lại đi chọn một ngành nghề như vậy, đúng là “tự sa ngã” Những lời bình luận này đều từ những người không hiểu cô, Hà Ngọc Yến nghe xong chỉ cười trừ một tiếng cho qua Nhưng không thể phủ nhận, trong mắt mọi người, làm cán bộ luôn có thể diện hơn làm chủ trạm phế phẩm Thậm chí đến thời kinh tế phát triển sau này, quan niệm này vẫn ăn sâu vào lòng người Trong bối cảnh như vậy, thị trường vừa mở cửa đã có người cạnh tranh kinh doanh trong ngành này, thực sự khiến Hà Ngọc Yến ngạc nhiên Tất nhiên, những lời tiếp theo của ông Khang khiến Hà Ngọc Yến xác định đối phương nhắm về phía cô “Trạm phế phẩm đó vừa mới mở ngày đầu tiên, ông còn đến xem thử một chút Lúc đó ông không cảm thấy gì bất thường, dù sao ở Bắc Thành chúng ta cũng có không ít trạm phế phẩm Mặc dù nhà này tương đối gần nhưng trạm phế phẩm không phải là kinh doanh lớn.”
Nói đến đây, ông Khang hối hận vì đã coi thường đối phương “Không ngờ trạm phế phẩm đó làm việc rất quá đáng Bọn họ mua phế phẩm về, dù là giấy vụn, sắt vụn hay chai lọ thủy tinh hỏng, giá cả đều cao hơn chúng ta.”
Thời điểm này, giá thu mua phế liệu cũng giống như thời sau, đều có giá thị trường Trên cơ bản cùng loại phế liệu, giá của cả thành phố không chênh lệch nhiều Mức chênh lệch lên xuống không quá hai tệ Trạm phế phẩm của Hà Ngọc Yến định giá vốn đã cao hơn những nơi cùng ngành một chút Không nhiều nhưng lúc bán nhiều phế phẩm giá thực sự tăng lên một tệ Nghe ông Khang nói vậy, chẳng lẽ đối phương đã vượt quá hai tệ này Quả nhiên, chỉ nghe ông Khang phẫn nộ nói: “Trạm phế phẩm đó như điên vậy, giá phế phẩm đều cao hơn chúng ta hai, ba tệ.”
Hai, ba tệ nghe không nhiều nhưng thời này, hai tệ đã mua được một hộp diêm Hơn nữa những người đến bán phế phẩm đều không phải là gia đình giàu có Bọn họ là những người tính toán kỹ lưỡng chênh lệch này Vì vậy, Hà Ngọc Yến lập tức hiểu ý của ông Khang Quả nhiên, ngay sau đó Hà Ngọc Yến lật xem qua sổ sách tuần trước Số lượng phế phẩm nhận về thực sự đã giảm đi nhiều Đây là chuyện đã đoán trước được, Hà Ngọc Yến xem xong cũng không quá tức giận, trái lại cô còn thấy buồn cười Ai mà ngờ cô lại gặp phải “cuộc chiến giá cả” trong ngành thu mua phế phẩm vào thập niên 70 Hà Ngọc Yến còn nghĩ rằng việc buôn bán của chồng mình sẽ gặp phải cạnh tranh thương mại trước [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Dù sao ngành bán lẻ có lợi nhuận cao, dĩ nhiên cạnh tranh cũng khốc liệt hơn Kết quả việc kinh doanh của đối phương vẫn phát triển hài hòa, ngược lại là trạm phế phẩm của cô lại gặp phải cuộc chiến giá cả Thật đúng là làm khó cho người ta “Ông Khang, ông có thể nhờ người điều tra rõ lai lịch của bọn họ không?”
Ông Khang gật đầu: “Ông đã sớm nhờ người đi hỏi thăm rồi Chắc vài ngày nữa sẽ có tin tức Vậy trạm phế phẩm của chúng ta có nên tăng giá thu mua không?”
Hiện tại các trạm phế phẩm khác ở Bắc Thành vẫn thuộc Quốc Doanh Những trạm phế phẩm này không quan tâm nhiều đến hiệu quả kinh tế Vì vậy, sự xuất hiện của trạm phế phẩm này sẽ không ảnh hưởng đến sự ổn định của các trạm phế phẩm Quốc Doanh Nhưng trạm phế phẩm của Hà Ngọc Yến là tư nhân Bây giờ trong ba ngày thì không sao, nhưng nếu kéo dài thời gian, mọi người đều vì giá cao bên kia mà chạy qua bán phế liệu cho bọn họ thì trạm phế phẩm này của bọn họ chẳng phải sẽ phá sản sao Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Không tăng, thổi phồng giá lên rồi, đến khi muốn giảm xuống lại sẽ khó lắm.”
Phế phẩm thu mua cũng không giống như hàng hóa bán lẻ Bọn họ bỏ tiền ra mua phế phẩm từ tay người khác, đâu có ai tăng giá mua đồ như vậy Hơn nữa, bọn họ mua lại phế phẩm còn phải qua khâu phân loại, đóng gói Khi số lượng tồn kho đạt đến mức nhất định, nhà máy mới đến thu mua lại Những phế phẩm nhà máy thu mua về sẽ được tái chế lại lần nữa làm nguyên liệu sản xuất ra sản phẩm mới Khi thu mua phế phẩm mà tăng giá, vậy khi bán lại cho nhà máy có nên tăng không Không tăng thì lỗ vốn, tăng thì nhà máy có thể không thu mua phế phẩm của bọn họ nữa Dù sao cả Bắc Thành cũng có nhiều trạm phế phẩm như vậy, có thể cung cấp đủ cho hoạt động sản xuất của nhà máy liên tục Cuối cùng thì người bị thiệt hại vẫn là bọn họ “Trước tiên cứ điều tra rõ lai lịch của đối phương, những việc khác để sau rồi tính Những ngày này nếu có ít người đến bán phế phẩm, ông với ông Lư cứ nhân dịp này thay phiên nhau nghỉ ngơi.”
Hà Ngọc Yến rất thoải mái, sau khi bàn bạc xong chuyện này với ông Khang, cô kiểm tra sổ sách xong rồi đứng dậy đi về nhà Tháng sáu trời tối muộn, từ trạm phế phẩm của mình đi ra ngoài, đầu tiên cô đi vòng đến trạm phế phẩm kia xem qua một chút Đó là một căn nhà cấp bốn bình thường, sân khá rộng Bây giờ cửa sân mở toang, thỉnh thoảng có những người đàn ông râu ria lởm chởm vác bao tải lớn đi vào Những người này cũng giống anh em nhà họ Lư, chuyên đi nhặt phế phẩm Ngoài những người chuyên đi nhặt phế phẩm này, thỉnh thoảng còn có mấy đứa trẻ ôm chai lọ đến đổi tiền Hà Ngọc Yến không đi vào nhưng qua tường sân cô cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện và tiếng cười bên trong Rõ ràng việc buôn bán này đối với những người bán phế phẩm mà nói chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống Ngay lúc đó, Hà Ngọc Yến thấy có người đẩy xe kéo từ con đường chính phía trước đi tới Chưa đến gần, Hà Ngọc Yến đã nhận ra đó là anh em nhà họ Lư Bên cạnh hai anh em họ còn có một thanh niên đẩy xe kéo “Đến trạm phế phẩm Thực Huệ sao Nghe người ta nói nhà này thu mua phế phẩm giá cao lắm!”
Trạm phế phẩm Thực Huệ chính là trạm phế phẩm mới mở mấy ngày nay Và thanh niên này là người quen của hai anh em nhà họ Lư Mọi người tụ lại cùng đi thu mua phế phẩm, coi như cũng có chút tình cảm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nghe đối phương nói như vậy, anh hai nhà họ Lư lắc đầu: “Vậy không được, nhà chúng tôi có quan hệ tốt với trạm phế phẩm Hà Hoa Người ta tử tế, mình cũng không thể nói thay đổi là thay đổi ngay.”
Người trẻ tuổi nghe vậy nhún vai, không nói thêm nữa Đến trạm phế phẩm Thực Huệ, anh ta đẩy xe kéo đi vào Nhìn thấy cảnh đó, Hà Ngọc Yến cảm thấy trạm phế phẩm Thực Huệ này cũng có vài chiêu trò Mới mở cửa ba ngày đã có thể thu hút được nhiều người đến bán phế phẩm như vậy “Đồng chí Hà, sao em lại ở đây?”
Anh em nhà họ Lư đẩy xe kéo rẽ vào góc, nhìn thấy Hà Ngọc Yến đứng đó không biết đang nhìn gì “Em qua đây kiểm tra sổ sách [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đúng rồi, gần đây thu mua phế phẩm có gặp phải khó khăn gì không?”
Hà Ngọc Yến vừa đi theo xe kéo vừa trò chuyện với anh em nhà họ Lư “Không, vẫn như cũ, chỉ có cái trạm phế phẩm Thực Huệ vừa mới mở kia Mấy ngày nay nhiều người bọn anh quen biết đều chạy qua bên đó bán phế phẩm.”
Tình huống này Hà Ngọc Yến đã lường trước được Cô không thể ngăn cản người ta kiếm nhiều tiền hơn, dù sao trạm phế phẩm Thực Huệ thực sự có giá cao hơn “Không sao, các anh cứ đi giao phế phẩm đi Em về nhà đây.”
Chào anh em nhà họ Lư xong, Hà Ngọc Yến quay lại khu nhà chung Lúc này đúng giờ cơm tối của khu nhà chung, nhà nào cũng bận rộn nấu ăn Vừa về tới nhà, cô đã thấy Lâm Hà Hương đang chống lưng ngồi ở cửa, vừa nhìn bác gái Trịnh nấu ăn vừa trò chuyện với hàng xóm Thật sự là hòa nhập, không thấy bóng dáng Đổng Kiến Thiết đâu Ở nhà, Cố Lập Đông đã đi đón con từ nhà trẻ về Lúc này anh đang ở trong bếp nấu cơm “Về rồi à!”
Nhìn biểu cảm của vợ, Cố Lập Đông biết chắc đã có chuyện gì xảy ra “Xảy ra chuyện gì vậy em?”
Hà Ngọc Yến không giấu giếm, kể sơ qua những gì đã nghe thấy và nhìn thấy hôm nay Cố Lập Đông ngạc nhiên: “Trạm phế phẩm Thực Huệ Tên này đúng là thẳng thắn.”
Còn không thẳng thắn sao Lần đầu tiên Hà Ngọc Yến nghe thấy tên này đã nghĩ đến những cửa hàng thực phẩm và bách hóa lớn sau này cũng dùng cái tên Thực Huệ “Cửa hàng này làm chiến lược giá cả, làm người ta hơi khó chịu Mà mấy trạm phế phẩm khác đều là của nhà nước, họ sẽ không quan tâm đến vấn đề lợi nhuận Bây giờ mới ba ngày, ảnh hưởng vẫn còn nhỏ Nếu kéo dài thời gian, e rằng sẽ có nhiều vấn đề hơn.”
Cố Lập Đông sợ vợ lo lắng, không nhịn được mà nói: “Nếu quả thật không ổn, trạm phế phẩm của chúng ta cũng không trông mong kiếm nhiều tiền Chậm mà chắc là được rồi.”
Trạm phế phẩm không giống như bán hàng, không bị áp lực về tiền bạc hay hàng tồn kho nhiều Tính ra thì áp lực không lớn Hà Ngọc Yến định tạm thời không hành động, đợi điều tra rõ lai lịch đối phương rồi mới nghĩ đến biện pháp ứng phó tiếp theo Thực ra, trong lòng cô đã có một ý tưởng khá táo bạo nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, cô thực sự không muốn làm Hơn nữa, tuần tới là kỳ thi cuối kỳ Cô phải thi xong trước đã rồi mới tính đến vấn đề phát triển trạm phế phẩm ——
Ngày 26 tháng 6, kỳ thi cuối kỳ cuối cùng đã xong Hà Ngọc Yến thu dọn đồ đạc xong, chào tạm biệt các bạn cùng lớp Kỳ nghỉ hè kéo dài hai tháng Rất nhiều bạn sẽ trở về quê Dù sao trường học không giữ học sinh lại Ở lại Bắc Thành tiêu xài sẽ vô cùng tốn “Nghỉ hè tận hai tháng đó Hai người các cậu nếu ai mà đến thành phố Quảng chơi thì nhớ gọi điện cho mình nhé.”
Học cùng nhau một năm rưỡi, tình cảm của mọi người đều rất tốt Giờ đột ngột phải chia xa hai tháng, trong lòng khó tránh khỏi xúc động Hà Ngọc Yến suy nghĩ một chút đến thời gian đã sắp xếp của mình Nếu vấn đề của trạm phế phẩm được giải quyết thuận lợi, cô sẽ rất vui lòng đến thành phố Quảng chơi một chuyến Chỉ là không biết tình hình bên trạm phế phẩm kia bây giờ thế nào Vì vậy, tạm thời cô không thể cho Hứa Linh một câu trả lời chính xác được “Đợi đến lúc đó xem thế nào đã, nếu có thể sắp xếp được tớ nhất định sẽ đến thành phố Quảng chơi Tớ nghe nói ở đó quần áo giày dép kiểu dáng đều mới lạ, giá lại không đắt.”
“Đúng vậy Đồ ăn cũng ngon lắm đó.”
Nói cười một lúc, Hà Ngọc Yến chào tạm biệt các bạn rồi đi thẳng ra bến xe buýt Vừa ra khỏi cổng trường, cô đã thấy anh em nhà họ Lư đứng đợi Hai người nhìn thấy Hà Ngọc Yến, không cười hở hàm răng trắng như thường ngày, ngược lại vẻ mặt có chút khó xử “Hai người đứng đây chờ Đại Nữu à?”
Hà Ngọc Yến chủ động phá vỡ sự im lặng Anh em nhà họ Lư lúc này mới nói hết lời “Mấy ngày nay có rất nhiều người quen đều đem phế phẩm bán cho trạm phế phẩm Thực Huệ.”
Anh em nhà họ Lư chuyên đi nhặt phế phẩm, đi nhiều ở bên ngoài nên quen biết rất nhiều người cũng làm công việc này Bọn họ đều đem phế phẩm bán cho trạm phế phẩm đó, trạm phế phẩm Hà Hoa của Hà Ngọc Yến đương nhiên không nhận được nhiều phế phẩm Kết quả này không làm Hà Ngọc Yến bất ngờ Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu Chào tạm biệt anh em nhà họ Lư xong, cô ngồi xe buýt về nhà.