Thời gian lại trôi qua một tuần, đến tuần đầu tháng bảy, thời tiết ngày càng nóng bức Ở đầu ngõ, các quầy hàng bắt đầu bày bán đủ loại thực phẩm như kem, nước ngọt, nước đậu xanh giải nhiệt Người bán hàng rong bên đường cũng ngày càng đông, đa phần là những người trẻ tuổi Không chỉ riêng hẻm Đinh Hương, nhiều con hẻm khác cũng lần lượt xuất hiện không ít quầy bán kem Chính vào lúc này, hẻm Hà Hoa thường ngày vốn yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói mà trước đây chưa từng nghe “Mua phế phẩm đây, mua phế phẩm đây Đi ngang qua không thể bỏ lỡ Mười chai thủy tinh đổi lấy một chai nước ngọt, hai cân giấy vụn đổi lấy một hộp diêm, còn có chậu inox từ thành phố Quảng nữa...”
“Đổi không lỗ, đổi không bị lừa Đi ngang qua không thể bỏ lỡ Qua đây xem đi, tới nhìn một chút Rất nhiều thứ tốt, chắc chắn có thứ mà bạn cần...”
Giọng nói đầy tính thôi miên khiến những người chưa từng nghe bài hát bán hàng rong đều tròn xoe mắt Bọn họ đi theo tiếng gọi, đi thẳng đến trạm phế phẩm Hà Hoa Bọn họ biết trạm phế phẩm Hà Hoa Là những cư dân lâu năm của hẻm này, bọn họ biết trạm phế phẩm này trước đây chủ yếu thu mua phế phẩm từ bên lính gửi đến Sau này lính không còn, trạm phế phẩm này cũng vắng vẻ đi rất nhiều Sau đó, họ nghe nói trạm phế phẩm này được một nữ sinh đại học mua lại Tất cả mọi người đều cảm thấy rất mới lạ Sau khi thấy mới lạ, họ lại tiếp tục bán chút phế phẩm trong nhà như mọi khi Cho đến gần đây, trên con đường chính ở đầu ngõ mở một trạm phế phẩm tên Thực Huệ Trạm phế phẩm đó thu mua phế phẩm với giá cao hơn Họ biết được liền chạy qua đó bán phế phẩm.
Sau đó mọi người thấy trạm phế phẩm Hà Hoa lại lần nữa vắng vẻ Lần này, ai cũng nghĩ trạm phế phẩm này sẽ từ từ đóng cửa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không ngờ lúc này lại bày ra một chiêu như vậy Thật là khiến người ta ngạc nhiên Chỉ thấy trạm phế phẩm Hà Hoa trước kia vốn bình thường, lúc này cửa ra vào lại bày một cái bàn dài [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trên bàn bày không ít đồ Có kẹo trái cây, nước ngọt, kem giữ lạnh trong hộp xốp, diêm, xà phòng, bộ kim chỉ, các loại nồi chảo bát đĩa và những thứ mọi người thường dùng trong cuộc sống hàng ngày Những thứ này bày biện gọn gàng trên bàn như thể đang gọi mọi người: “Hãy mang tôi về nhà!”
Bên tai vẫn còn vang vọng mấy câu “Đổi không lỗ, đổi không bị lừa.”
Hà Ngọc Yến đứng trước bàn dài, nhìn vẻ mặt của mọi người Khóe miệng không khỏi nở một nụ cười Xem ra, kế hoạch lần này có thể thành công ***
“Thật sự có thể dùng phế phẩm đổi sao?”
Trước chiếc bàn dài đã có tới mười mấy người dân vây quanh đến Sau khi bọn họ xem qua từng món đồ trên bàn xong, cuối cùng có một bác gái quen mặt lên tiếng hỏi Hà Ngọc Yến lập tức nhận ra đối phương, chính là bác gái đã cầm đồ cổ đến trạm phế phẩm của bọn họ để định giá “Đương nhiên là được, bác gái, chúng ta cũng coi như hàng xóm, chuyện này chắc chắn không lừa các bác đâu Nhà các bác ai có giấy vụn gì thì bây giờ có thể mang đến đây Cân ngay tại chỗ là có thể đổi được.”
Mọi người đều biết Hà Ngọc Yến là nữ sinh viên đại học mua lại trạm phế phẩm này Nghe nói cô là sinh viên đại học Bắc Thành, thầm nghĩ có lẽ cô sẽ không lừa người, bác gái lập tức xoay người chạy chậm về nhà Những người khác thấy vậy, ai cũng bắt chước theo dáng vẻ của bác gái, về nhà lấy phế phẩm đến Dù sao bọn họ cũng không đổi nhiều, trước tiên mang một ít đến thử xem Rất nhanh, phía trước bàn dài lại xếp hàng lần nữa Hà Ngọc Yến tự tay nhận bó báo cũ của bác gái xếp hàng đứng đầu tiên, cân trọng lượng xong lập tức hỏi bác gái: “Bác muốn đổi cái gì?”
Bác gái đứng trước bàn suy nghĩ một lúc, chỉ vào một cục xà phòng hỏi: “Có thể đổi được xà phòng không?”
Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Bác gái, giấy vụn của bác chỉ có hai cân rưỡi, có thể đổi được một hộp diêm và một viên đường cứng.”
Bác gái nghe vậy cũng không thất vọng lắm, gật đầu để Hà Ngọc Yến lấy đồ cho mình Có một người làm mẫu, sau đó sự nhiệt tình của tất cả mọi người rõ ràng tăng lên rất nhiều Lúc này, Lư Đại Nữu đứng bên cạnh cũng đến giúp đỡ Ông Lư thì nhận việc sắp xếp và cân phế phẩm Trạm phế phẩm Hà Hoa sau một thời gian dài vắng vẻ dần dần trở nên nhộn nhịp ——
“Thu mua phế phẩm đây, thu mua phế phẩm đây Đi ngang qua đừng bỏ lỡ...”
“Đổi không lỗ, đổi không bị lừa...”
Tiếng rao như tẩy não vang lên lần nữa Những người đầu tiên đến xem náo nhiệt đã đổi đồ xong nhưng bọn họ cũng không đi ngay mà đứng ở bên cạnh nhìn chiếc máy ghi âm đặt trong trạm và chiếc loa lớn bên cạnh máy ghi âm Từng ánh mắt đều hiện lên sự tò mò “Này, con gái, vật này là con nghĩ ra sao?”
Bác gái lại bắt chuyện với Hà Ngọc Yến lần nữa, ánh mắt nhìn máy ghi âm đầy hứng thú “Sao ạ Có phải nghe rất rõ ràng không ạ?”
Hà Ngọc Yến không trả lời thẳng câu hỏi của bác gái Cô cũng không thể nói là đã nghe từ đường phố ở tương lai được Bác gái gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa mà nhìn về chỗ khúc quẹo đằng trước Bên kia rẽ một đoạn là đến trạm phế phẩm Thực Huệ “Trạm phế phẩm đó không đơn giản Con nghĩ ra được ý tưởng này thật sự rất hay Đỡ cho bác phải tốn phiếu và công sức đi mua đồ.”
Lúc này, phiếu mua đồ chưa hoàn toàn được hủy bỏ Phần lớn các đơn vị bán hàng nhà nước đều cần phải sử dụng đến phiếu Chỗ này của Hà Ngọc Yến dùng phế phẩm đổi đồ, không cần dùng tiền hay phiếu Mà giá cả tính ra thật sự không đắt Ví dụ như hai cân giấy vụn đổi được một hộp diêm Nếu như chỉ bán hai cân giấy vụn đi, ngay cả trạm phế phẩm Thực Huệ cũng không trả được hai tệ Mà một hộp diêm thì phải tốn hai tệ Hà Ngọc Yến cười gật đầu, dùng phế phẩm đồ đổi như thế này, cô cũng không tăng thêm bao nhiêu giá vốn Đồ được lấy từ quầy hàng nhà mình, vốn đã là giá gốc, dùng để đổi phế phẩm, cô không hề lỗ vốn Một số món đồ nhỏ, thậm chí còn có thể kiếm được chút ít lợi nhuận [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không nhiều nhưng chắc chắn có Cứ như vậy, tạo thành một tình huống đôi bên cùng có lợi Dù sao, phần lớn những người bán phế phẩm cũng cần những món nhỏ này Tất nhiên, chiến lược đổi đồ này có lẽ chỉ áp dụng cho các hộ gia đình bình thường Đối với những người chuyên thu gom và bán phế phẩm thì cần có các biện pháp khác Rất nhanh, lại có người nghe được lời quảng cáo từ qua loa lớn, từng người tò mò kéo đến Đương nhiên, khi bọn họ thấy có thể dùng phế phẩm để đổi đồ, ai nấy cũng đều chạy về nhà Dù sao thì phế phẩm không đáng mấy tệ, có thể đổi lấy được mấy thứ mà không cần dùng tiền hay phiếu, thật là lời to Vì vậy, nơi này lại nhanh chóng trở nên nhộn nhịp ——
Ở phía bên kia, động tĩnh của trạm phế phẩm Hà Hoa lớn như vậy, cách chưa đến một nghìn mét cũng đã đến tại trạm phế phẩm Thực Huệ Vì nhiều lý do, Lâm Đông và Đổng Kiến Thiết không đến trạm phế phẩm này Bình thường người chịu trách nhiệm là một người đàn ông tráng kiện bình thường Suốt một buổi sáng người đàn ông tráng kiện nghe những lời quảng cáo phát ra từ loa, lại lén lút nhìn trộm động tĩnh ở trạm phế phẩm Hà Hoa vài lần Khi hắn ta nhìn thấy những dòng người đổ về từng đợt, trong lòng không khỏi lo lắng, nghĩ rằng trạm phế phẩm này thật gian xảo, dùng loại chiêu trò này để thu hút người Mặc dù bây giờ người bán phế phẩm không chỉ có người dân bình thường mà còn có những người chuyên thu gom phế phẩm nhưng mà những người dân bình thường đều bị thu hút qua đó Về lâu dài sẽ có vấn đề rất lớn Người đàn ông tráng kiện không phải là người có thể quyết định, nghĩ đến đây, hắn ta liền chạy đi gọi điện cho Lâm Đông Lâm Đông đang ở nhà ngồi quạt điện, trước đó ông ta bị giáng chức, trở thành tổ trưởng nhỏ của nhà máy, sau đó ông ta không làm công việc này nữa mà thuê người làm thay Bình thường, nếu không ở nhà nghỉ ngơi, ông ta lại chạy ra ngoài bàn chuyện làm ăn Gần đây thời tiết nóng lên, ông ta đang tính tìm người bán kem que Ý tưởng này ngay cả Đổng Kiến Thiết cũng thấy khả thi Nhưng mà lúc ông ta đang tính toán chi phí bán đồ uống lạnh thì nhận được điện thoại của người đàn ông tráng kiện “Cái gì Trạm phế phẩm Hà Hoa Hoạt động đó là do chủ trạm Hà Ngọc Yến đích thân làm Đổi đồ à?”
Người đàn ông tráng kiện nói một hồi, Lâm Đông nghe xong thì cảm thấy đau đầu Trạm phế phẩm Thực Huệ sắp khai trương tròn một tháng rồi Trong một tháng này, bên Hà Ngọc Yến không có động tĩnh gì Con gái ông ta, Lâm Hà Hương ở bên nhà họ Đổng, ngày nào cũng theo dõi Hà Ngọc Yến cũng không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì Không ngờ người nhà này lại có thể giấu giếm như vậy Bây giờ mới tung chiêu sát thủ ra Đúng, chiêu sát thủ Mặc dù đã thất bại trong nhiều vụ làm ăn nhưng Lâm Đông vẫn có thể nhận ra ý tưởng này rất hay, nắm bắt được tính cách thích lợi của những người dân thường Lâm Đông vừa tính toán giá đổi đó, tổng hợp lại, giá vốn cho những món đổi rất lớn Trạm phế phẩm Hà Hoa có thể làm được là bơi vì nhà cung cấp của bọn họ là Cố Lập Đông Hai bên là người cùng một nhà, giá bán chắc chắn là giá xuất xưởng Mà Lâm Đông đã rời xa ngành bán lẻ, chắc chắn không thể có được giá đó Nhưng mà Lâm Đông nhìn lên bầu trời xanh và mây trắng ngoài kia mỉm cười Khách lẻ dù nhường cho trạm phế phẩm Hà Hoa cũng không sao Những phụ nữ và trẻ em đó, phế phẩm bọn họ có thể mang đi đổi chắc chắn không nhiều Phần lớn phế phẩm bán cho trạm phế phẩm đều đến từ những người lang thang, nhặt phế phẩm Nghĩ vậy Lâm Đông liền chỉ đạo cho người đàn ông tráng kiện vài câu ——
Hà Ngọc Yến không biết những chuyện này đã xảy ra nhưng mà cô đã có sẵn biện pháp đối phó Sau một buổi sáng bận rộn làm việc ở trạm phế phẩm Hà Hoa, Hà Ngọc Yến cùng với nhân viên làm việc trong trạm phế phẩm là ông Khang, ông Lư và Lư Đại Nữu đến giúp đỡ với tình nghĩa bạn bè Bốn người cùng đi đến một quán ăn gần đó ăn trưa Chủ của quán ăn nhỏ này chắc cũng có chút bản lĩnh Bọn họ mở quán nằm ở ngay đối diện tiệm cơm Quốc Doanh Hai quán đối diện nhau như vậy, tạo nên một cảnh tượng so sánh vô cùng rõ rệt Quán ăn nhỏ thì người ra vào tấp nập, đại sảnh náo nhiệt Còn tiệm cơm Quốc Doanh đối diện thì cửa nẻo trống vắng, nhân viên phục vụ dùng một tay chống cằm, tay kia cầm vỉ đập ruồi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ngáp của đối phương Cảnh tượng này bắt đầu từ những năm 79 kéo dài mãi cho đến những năm thập niên 90 Trong mười năm tới sẽ là thời kỳ của sự va chạm về quan niệm, sự bùng nổ của cải cách xã hội và sự phân phối lại của xã hội vật chất Dịch vụ của quán ăn nhỏ rất chu đáo Bốn người bọn họ vừa ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ đến hỏi bọn họ muốn ăn gì, gọi món, tốc độ lên món rất nhanh Sau khi mọi người đã bắt đầu ăn, Hà Ngọc Yến nói đơn giản vài câu về thành công của buổi sáng hôm nay “Buổi chiều có lẽ sẽ có một đợt người từ xa đến Có lẽ sau vài ngày cảnh nhộn nhịp này sẽ ổn định Lúc đó không cần phải đặt bàn dài ngoài trời nữa.”
Ban đầu khi nghĩ ra ý tưởng này, Hà Ngọc Yến đã định làm như quảng cáo trên đường phố sau này, bày bàn vài ngày để công việc quảng cáo được thực hiện tốt Chờ khi mọi người đều biết trạm phế phẩm này có thể đổi phế phẩm lấy đồ, chiến lược này đã thành công một nửa Nửa còn lại thì phải xem trạm phế phẩm Thực Huệ bao giờ thì đáp chiêu đã.