Buổi chiều, quả nhiên như dự đoán của Hà Ngọc Yến, trạm phế phẩm có rất nhiều người đến. Phần lớn những người này đều mang bao tải đến Rõ ràng đã nghe nói về chuyện này, cố ý đến để đổi đồ Sau buổi sáng luyện tập, buổi chiều, rõ ràng mọi người đã nhanh tay nhanh chân hơn rất nhiều Khi đã tiễn hết từng đợt khách, Hà Ngọc Yến phát hiện kho đã chất đầy không ít phế phẩm lớn nhỏ Những phế phẩm đã được buộc chặt này, trạm phế phẩm sẽ tiến hành sắp xếp và đóng gói lại Buộc thành từng khối vuông có trọng lượng và kích thước đều nhau, chờ đợi nhà máy thu mua đến lấy hàng “Tôi đã nhờ người giúp đỡ rồi Có lẽ vài ngày nữa nhà máy thu mua sẽ đến thu.”
Lần này trạm phế phẩm bị đàn áp, sau khi Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông bàn bạc cuối cùng vẫn tìm Cố Quảng Thịnh nhờ giúp đỡ Đối phương là giám đốc của nhà máy vạn người ở Bắc Thành, mặt mũi của ông vẫn được nhiều người nể trọng Nói ra thì thật buồn cười, rõ ràng thu mua những phế phẩm là nhà máy thu mua phế phẩm do bên phía công ty cung ứng giao hạ chỉ tiêu nhưng mà bọn họ lại bị trạm phế phẩm Thực Huệ chen ngang, cuối cùng chỉ có thể nhờ Cố Quảng Thịnh giúp đỡ Và tình huống như thế này có lẽ trong tương lai dài thỉnh thoảng vẫn sẽ xảy ra Lần đầu tiên Hà Ngọc Yến cảm nhận được sự khó khăn của việc kinh doanh Mặc dù đây không phải là khó khăn lớn nhưng đúng là có khó khăn Vì vậy, trong thời đại mà ai cũng có thể phất lên này, khó khăn vẫn sẽ xuất hiện bình thường Chỉ xem có người có thể giải quyết được hay không mà thôi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] ——
Hoàng hôn, mặt trời ngả về phía Tây Như thường lệ, anh em nhà họ Lư đẩy xe kéo bước vào trạm phế phẩm Hà Hoa dưới ánh nắng chiều Bây giờ nhà họ Lư sống ở bên gần đại học Bắc Thành Bọn họ thu gom phế phẩm và chủ yếu làm việc trong khu vực đó Hai khu vực cách nhau nửa giờ đi xe buýt Sở dĩ mỗi lần bọn họ đều cố ý đến trạm phế phẩm Hà Hoa cũng là vì ân tình trước đây Hà Ngọc Yến từng nói với bọn họ rằng không cần phải chạy đến đây để bán phế phẩm Dù sao thì hai chân bọn họ đi bộ như vậy cũng rất mệt Ai ngờ, hai anh em đều vỗ ngực đảm bảo bọn họ không sao cả Nghe nói quê nhà của bọn họ ở một thung lũng trong núi, mỗi lần đi ra thị trấn phải vượt qua ba ngọn núi Đoạn đường ngắn nửa giờ đi xe, hai mươi cây số này đối với bọn họ mà nói là chuyện nhỏ Nghe xong lời giải thích này, Hà Ngọc Yến cũng không khuyên thêm gì “Yến Tử, anh em họ trở lại rồi.”
Hiếm khi Lư Đại Nữu lộ ra giọng nói vui mừng, vẫy tay nhiệt tình với hai anh em trên con đường trong hẻm Hà Ngọc Yến thấy cô ấy như một đứa trẻ, trong lòng cũng cảm thấy vui thay cho cô gái này Dù là người sợ xã hội nhưng sống trong gia đình đầy tình yêu thương như vậy, cô cảm giác Lư Đại Nữu còn hạnh phúc hơn rất nhiều người Giống như thường ngày, hai anh em dỡ phế phẩm xuống, để ba là ông Lư cân đo Sau khi ba cha con bọn họ thu dọn xong, chuẩn bị cùng Lư Đại Nữu ngồi xe về nhà Nhưng mà hôm nay Hà Ngọc Yến gọi hai anh em lại “Em chiếm chút thời gian của các anh nhé, có chuyện này cần các anh giúp đỡ.”
Anh em nhà họ Lư không ngờ có một ngày nhận được lời nhờ vả của Hà Ngọc Yến, hai người lập tức gật đầu, ông Lư đã dặn dò con trai phải nghe theo sự điều động của Hà Ngọc Yến Lư Đại Nữu ở bên cạnh cũng gật đầu mạnh Hà Ngọc Yến là đại ân nhân của nhà bọn họ, không có sự giúp đỡ của cô, nhà bọn họ cũng không có những ngày tháng tốt đẹp như vậy Cả nhà đều muốn báo ân, nhưng mà bọn họ không biết báo ân như thế nào cho Hà Ngọc Yến Công việc bây giờ của họ cũng nhờ sự giúp đỡ của Hà Ngọc Yến mà có được Bây giờ đối phương có việc cần bọn họ giúp đỡ, cả nhà đều rất vui lòng ——
“Hôm nay có vẻ rất thuận lợi phải không?”
Hà Ngọc Yến vừa về đến nhà, đối diện với nụ cười vui vẻ của chồng Hà Ngọc Yến vui vẻ gật đầu, lập tức chạy đến ôm cánh tay chồng, nhỏ giọng kể chuyện hôm nay bên tai anh Viên Viên và Đan Đan đang chơi trốn tìm với các bạn nhỏ trong sân, nghe thấy tiếng mẹ về, lập tức chạy tới ôm mẹ không buông tay “Mẹ, mẹ, hôm nay ba đi làm không để ý đến con và em gái.”
“Mẹ, mẹ, ba không ngoan...”
Câu đầu tiên hai chị em nói khi nhìn thấy mẹ chính là mách tội ba Hôm nay là ngày làm việc, trước đó họ đã định hôm nay bắt đầu đổi đồ, vì lo lắng trạm phế phẩm bận rộn nhiều việc, Hà Ngọc Yến đã để Cố Lập Đông dẫn con đi làm Dù sao vào kỳ nghỉ, phòng làm việc cũng thường xuyên có nhân viên mang con đến làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến hoạt động sản xuất, nhà máy sẽ sắp xếp người đến trông coi những đứa trẻ này Thời điểm này, sự quan tâm đơn vị nhà nước đối với nhân viên công chức là điều mà người đời sau không thể nào tưởng tượng được Hà Ngọc Yến rất thích điều này Vì có sự quan tâm này, Hà Ngọc Yến quen biết rất nhiều bà mẹ mới sinh Bọn họ vẫn có thể tiếp tục đi làm Đứa con được gửi vào nhà trẻ, cứ một, hai giờ lại đến cho con bú [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Việc nuôi con và đi làm đều không bị lỡ Cường độ công việc vào thời điểm này trừ một số ngành nghề, phần lớn đều rất nhẹ nhàng, cũng không tạo thành gánh nặng lớn cho con người “Được rồi được rồi, ba không ngoan, ba không ngoan.”
Hà Ngọc Yến cố nhịn cười, giả vờ dùng lực vỗ vai Cố Lập Đông một cái Kết quả hai đứa nhỏ lại không vui “Mẹ ơi, nhẹ một chút, nhẹ một chút Ba sẽ đau đấy...”
Cả hai đứa cùng đồng thanh khiến Hà Ngọc Yến không nhịn được cười Cô vội vàng giấu đầu vào phần lưng vững chắc của chồng, cười không ngừng Dường như hai đứa nhỏ nhận ra mẹ đang cười nhạo mình, không vui bĩu môi Hà Ngọc Yến vội vàng dỗ dành: “Đi nào, đi nào Hôm nay mẹ mang về cho các con đồ ăn ngon Chúng ta đi ăn đồ ăn ngon nhé.”
Nghe thấy có đồ ăn ngon, hai đứa nhỏ lập tức reo hò vui mừng ——
Đến tối, sau khi tắm rửa xong, lúc này Hà Ngọc Yến mới tiếp tục câu chuyện dang dở lúc chiều tối với chồng “Hôm nay mọi chuyện rất suôn sẻ, có khá nhiều người đến đổi đồ Em đoán vài ngày tới sẽ có nhiều người hơn nữa đến đổi đồ Anh ở bên đó nhớ chú ý giữ hàng tồn kho nhé.”
Đồ là của Cố Lập Đông lấy về Sổ sách cũng tính vào bên Cố Lập Đông Giống như quầy hàng nhỏ ở đầu hẻm, đây cũng là việc buôn bán cá nhân của Cố Lập Đông, mặc dù hàng hóa là lấy từ cửa hàng mà bọn họ hợp tác “Được, gần đây có một đợt đồ chơi mới từ phía Nam chuyển lên, nghe nói là kiểu dáng của Hồng Kông, còn có tất, khăn mặt và những thứ nhỏ khác Bên em cần thì anh sẽ nhường một ít Đồ càng đặc biệt càng dễ thu hút người đến.”
Hà Ngọc Yến nghĩ ngợi một lát, gật đầu: “Vậy lấy mỗi thứ một ít, đừng lấy nhiều quá.”
Nhà bình thường không tích trữ nhiều phế phẩm Hầu hết các gia đình dù thu gom phế phẩm thì cũng chỉ vài ba cân là sẽ bán cho người thu mua phế phẩm đi qua Người thu mua phế phẩm gom được một đống lớn mới mang đến trạm phế phẩm Làm như vậy chủ yếu vì có những nhà cách xa trạm phế phẩm, vì mấy đồng bạc mà chạy một chuyến đến trạm phế phẩm thì không đáng Bán cho người thu mua phế phẩm giá sẽ thấp hơn nhưng tiết kiệm được thời gian và công sức Hiện nay trạm phế phẩm phế phẩm của Hà Ngọc Yến bày ra như vậy, đồ càng thu hút thì càng tốt Tất nhiên, trước mắt hoạt động đổi hàng này trong thời gian ngắn không nhìn ra hiệu quả nhưng trong thời gian dài sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thu nhập của người thu mua phế phẩm Bởi vì người dân sẽ càng tình nguyện tích trữ nhiều phế phẩm hơn để mang đến trạm phế phẩm của Hà Ngọc Yến đổi đồ Chỉ cần đường dây mua hàng chưa thông suốt hoàn toàn, ưu thế của trạm phế phẩm sẽ ngày càng rõ rệt theo thời gian Nhưng điều đó không có nghĩa là người thu mua phế phẩm sẽ mất bát cơm Dù sao thì vẫn sẽ có người không quan tâm đến những thứ này “Em đã bàn với anh em nhà họ Lư về kế hoạch rồi Ngày mai bắt đầu để bọn họ hành động.”
Nói xong việc lấy đồ, Hà Ngọc Yến tiếp tục câu chuyện vừa rồi Sau khi Cố Lập Đông nghe xong, nhướn mày: “Anh cảm thấy người của trạm phế phẩm Thực Huệ biết được kế hoạch của em sẽ tức điên lên mất.”
Hà Ngọc Yến cười hì hì nói: “Em sẽ chờ bọn họ tức hộc máu, ai kêu họ chơi chiến tranh giá cả, hừ hừ Lần này em sẽ khiến bọn họ trộm gà không được mà còn mất nắm thóc!”
——
Ngày hôm sau khi mặt trời mọc, hẻm Hà Hoa lại vang lên những câu quảng cáo quen thuộc Với nền tảng của ngày đầu tiên, ngày thứ hai người đến xem náo nhiệt càng đông hơn Thậm chí có người từ trung tâm thành phố cố ý chạy đến xem trạm phế phẩm này có thể đổi đồ như thế nào Sự náo nhiệt này không phải chỉ có một mình Dọc theo hẻm Hà Hoa đi về phía đường chính thì sẽ phát hiện, chỉ cần rẽ một cái là sẽ thấy một trạm phế phẩm tên là trạm phế phẩm Thực Huệ Tuy không náo nhiệt bằng trạm phế phẩm Hà Hoa nhưng người đến bán phế phẩm, ai nấy đều đẩy một xe kéo đến Cảnh tượng đó trông thật hoành tráng Chỉ thấy bảy tám người đàn ông mặc quần áo cũ kỹ đẩy những chiếc xe chở đầy phế phẩm xếp hàng Những người này đều quen nhau, đều là người trong nghề, gặp mặt là bắt đầu không chút kiêng kỵ nói chuyện giết thời gian Người phụ trách trạm phế phẩm Thực Huệ nhìn thấy nhiều người thu mua phế phẩm đến vậy, không nhịn được mà vui mừng Ngày hôm qua sau khi hắn ta báo cáo tình hình cho ông chủ Lâm Đông Đối phương ra lệnh cho hắn ta bắt đầu từ hôm nay thực hiện bán giá phế phẩm theo khối lượng Bán phế phẩm càng nhiều, giá càng cao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khẩu hiệu treo to đùng, chữ vàng trên nền đỏ viết sẵn đã treo ở cửa chính của trạm phế phẩm Người phụ trách cảm thấy hôm nay có nhiều người thu mua phế phẩm đến vậy, chắc chắn liên quan lớn đến khẩu hiệu này Trong nháy mắt hắn ta lập tức cảm thấy mình thật thông minh Vui vẻ thu từng xe phế phẩm vào kho, từng xấp tiền mặt đưa cho những người thu mua phế phẩm Hai nơi náo nhiệt như vậy thật sự để người dân xung quanh xem đã đời Khi Lâm Đông nhận được điện thoại của người phụ trách mô tả cảnh tượng náo nhiệt đó Trong lòng không khỏi thán phục Mình quả thật thông minh sáng suốt, không cần dây dưa với con quỷ nhỏ Hà Ngọc Yến trong việc bán lẻ Xem này, chỉ cần nắm bắt được những người thu mua phế phẩm này, giao dịch lớn đã nằm trong tay mình Hà Ngọc Yến cũng tranh thủ đi xem tình hình của trạm phế phẩm Thực Huệ Cô thậm chí không né tránh mà gióng trống khua chiêng đứng ngay trước cửa trạm phế phẩm Thực Huệ nhìn những xe phế phẩm được đưa vào kho Nhìn những người thu mua phế phẩm ra về với nụ cười trên mặt Bộ dạng kiếm được lời lớn đó khiến Hà Ngọc Yến không khỏi thấy buồn cười Nhưng mà trên mặt cô lại làm ra dáng vẻ rất khổ sở, cho dù ai nhìn vào cũng thấy cô đang lo lắng Người phụ trách trạm phế phẩm Thực Huệ cũng nhìn thấy vẻ mặt của Hà Ngọc Yến Hắn ta giả vờ như không biết Hà Ngọc Yến, sau khi tan làm lại kể với Lâm Đông về vẻ mặt của Hà Ngọc Yến khiến cho Lâm Đông ở đầu dây bên kia điện thoại lại vui vẻ thêm nữa, nói cuối tháng sẽ thưởng thêm tiền cho người phụ trách Chạng vạng tối, Hà Ngọc Yến về nhà, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc Sau khi Lâm Hà Hương nhìn thấy, quay về lập tức kể lại cho ba mình Điều này càng khiến Lâm Đông hạ lòng cảnh giác xuống, chỉ nghĩ rằng Hà Ngọc Yến quả thật không thông minh bằng chồng của cô Người chồng thông minh Cố Lập Đông sau khi nghe vợ đắc ý phân tích về “tình huống hoành tráng” của trạm phế phẩm Thực Huệ ngày hôm nay Vui mừng xong, amh lại lặng lẽ thắp cho trạm phế phẩm Thực Huệ một ngọn nến Mặc dù chưa điều tra rõ người đứng sau trạm phế phẩm đó là ai nhưng Cố Lập Đông tin rằng đối phương sẽ sớm bị hành động của vợ mình làm cho nhảy dựng lên.