Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 312: Đi thành phố Quảng nhập hàng





Khi hai người sắp sửa đánh nhau, bỗng cửa phòng có âm thanh truyền đến
Chưa đầy hai phút, mẹ Lâm gõ cửa phòng làm việc, đưa vào một gói hàng
Gói hàng to cỡ một hộp giày, không rõ bên trong là thứ gì
“Vừa mới gửi tới, người nhận là ông đấy.” Nói xong mẹ Lâm lặng lẽ rời đi, sợ làm chồng phật lòng
Lâm Đông không muốn xem gói hàng, ông ta còn phải giải quyết cho ra nhẽ với Đổng Kiến Thiết
Nhưng khi nhìn thấy gói hàng được gửi từ Quảng Châu, ông ta chợt nghĩ đến điều gì liền cầm dao rọc giấy, mở gói hàng ra
Bên trong là một xấp báo, nhìn như bọc cái gì đó bên trong
Ông ta mở báo ra, lộ ra những cọc tiền lớn xếp gọn gàng
Ngay lập tức, trong phòng vang lên hàng loạt tiếng thở dốc. 
Cùng lúc đó có tiếng chuông điện thoại reo
Lâm Đông lập tức nghe máy, nói với người ở đầu dây bên kia: “Cố Học Thiên, cậu có ý gì?”
Đầu dây bên kia, Cố Học Thiên cười hì hì: "Ông Lâm, xem ra ông cũng không ngốc lắm nhỉ
Sao hả
Ông có thích món quà này không
Lâm Đông nhìn chằm chằm vào đống tiền được bọc trong gói, ước tính khoảng mười nghìn đồng, gần bằng số tiền ông ta mất trong khoảng thời gian kinh doanh gần đây
Mặc dù số tiền không hoàn toàn chính xác nhưng cũng khá gần với số tiền ông ta đã mất
“Sao hả
Không thích à
Số tiền này chẳng qua là thu nhập một tuần của tôi thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe nói gần đây ông sống không tốt lắm
Số tiền này tôi tặng ông, không có ý gì khác.”
Nói xong, Cố Học Thiên liền cúp máy
Đổng Kiến Thiết nghe xong cuộc điện thoại, trong lòng giật thót, “Chú Lâm, chú định…”
Lâm Đông lườm Đổng Kiến Thiết một cái, ngồi xuống ghế suy nghĩ rất lâu rồi cầm điện thoại gọi lại
Cuộc trò diễn ra rất dài
Dù không có nội dung gì cụ thể nhưng đủ để Đổng Kiến Thiết lo lắng
Lúc này, hắn ta nhớ lại vài năm trước, khi hắn vừa kết hôn với Lâm Hà Hương, ông bố vợ đã giao cho mình vài nhiệm vụ. 
***
Ở một diễn biến khác, sau khi giải quyết xong trạm thu mua Thực Huệ, sự nghiệp của Hà Ngọc Yến lại tiếp tục phát triển ổn định. 
Trạm thu mua cũng không còn việc gấp cần giải quyết, cộng thêm công việc của Cố Lập Đông cũng rất suôn sẻ
Thế là hai vợ chồng đã bàn chuyện đi miền Nam
“Hứa Linh luôn mời em đến Quảng Châu chơi
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, anh cũng có thể xin nghỉ phép
Hay mình đi Quảng Châu một chuyến nhé?”
Cố Lập Đông cũng muốn đến Quảng Châu để xem hàng hóa
Nếu có thể, anh sẽ ký hợp đồng cung ứng ổn định
Quầy hàng ở ga tàu đã dần phát triển ổn định, cửa hàng hai của vợ chồng mua trước đó cũng đã hoàn tất thủ tục, đã đến lúc đi lấy hàng
Thế là sau nửa giờ bàn bạc, họ quyết định làm một chuyến đến Quảng Châu
Vì có nhiều việc phải làm và con còn nhỏ, họ quyết định gửi con về nhà ngoại một thời gian
Con ngỗng thì nhờ Kiều Hướng Dũng ở nhà bên cạnh trông hộ
Khi mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, ngày 10 tháng 8 hai vợ chồng lên tàu đi Quảng Châu. 
Trời hôm đó rất đẹp, ga tàu vẫn nhộn nhịp như mọi khi
Hai vợ chồng vào ga sớm, nhanh chóng tìm được khoang giường đã đặt trước
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, họ đã nghe thấy âm thanh quen thuộc ở ngoài khoang
Hai người nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sự ngạc nhiên trong mắt đối phương
Tiếng còi tàu nhanh chóng vang lên, chưa kịp để đôi vợ chồng nói gì, tàu đã từ từ lăn bánh, đưa họ tới Quảng Châu nhộn nhịp
***
“Một xu một tờ giấy đây, một xu một tờ, không lừa già dối trẻ đâu!”
Chuyến tàu vừa mới dừng lại tại điểm đến, cửa tàu còn chưa mở
Hà Ngọc Yến đã nghe thấy tiếng rao bán ồn ào từ sân ga vọng vào qua cửa sổ mở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng với tiếng rao là hơi nóng đặc trưng của phương Nam phả vào mặt
Từ thành phố Bắc đến thành phố Quảng, cả một quãng đường dài với nhiều lần đổi chuyến tàu
Cuối cùng sau bốn ngày rời khỏi thành phố Bắc, rốt cuộc họ cũng đến được thành phố Quảng
Thành phố Quảng quả không hổ danh là vùng tiên phong trong việc mở cửa thị trường
Toàn bộ sân ga đông đúc người qua lại
Người bán hàng, người mua hàng
Người đợi lên tàu, người chen lấn xuống tàu
Những người này gần như đã làm chật kín sân ga
Khi cửa tàu nơi Hà Ngọc Yến đang ngồi vừa mở ra, một đám đông đã ào xuống như ong vỡ tổ
Những người này mang theo những bao lớn bao nhỏ như thể sợ chậm một chút sẽ bị hết chỗ vậy
Họ dùng hết sức mình để chen lấn tranh giành vị trí
Cũng có những người dũng cảm hơn, không đi cửa chính mà leo qua cửa sổ tàu, nhảy xuống sân ga
Lần đầu tiên Hà Ngọc Yến chứng kiến cảnh lên xuống tàu hỗn loạn như thế này, thật sự cảm thấy rất ngạc nhiên
“Chúng ta cũng chuẩn bị xuống thôi.” Cố Lập Đông nói với vợ mình rồi đưa tay nhấc chiếc vali hành lý mà họ mang theo, bảo vệ vợ xuống tàu
Đây không phải lần đầu anh đến thành phố Quảng nhưng đây là lần đầu tiên anh tới sau khi thị trường mở cửa
Không ngờ nó còn náo nhiệt hơn thành phố Bắc
Hầu hết người qua lại đây đều là người đến để lấy hàng
Mỗi người đều mang theo bao lớn bao nhỏ, qua lại vội vã, cực kỳ khác so với thành phố Bắc
Hà Ngọc Yến nghe lời chồng nói, theo phản xạ siết chặt chiếc túi đeo trước ngực
Thật ra cảnh tượng ở sân ga khiến cô khá ngạc nhiên, xem chừng đường ra ngoài có lẽ sẽ rất khó đi. 
May mắn là từ thành phố Bắc đến thành phố Quảng, dù đã đổi tàu mấy lần nhưng cả quá trình đều rất an toàn thuận lợi, không gặp phải chuyện gì xui xẻo, không gặp phải bọn buôn người, những người gây rối trong toa nằm hay những người ép buộc đổi chỗ. 
May là bọn họ có gặp được người quen khi lên tàu ở thành phố Bắc nhưng người kia không hề phát hiện ra bọn họ nên dọc đường hai bên không có bất kỳ tiếp xúc nào
“Đi thôi, xuống tàu nào.”
Chuyến tàu với hành khách đông đúc chỉ mất khoảng hơn mười phút là đã gần như trống trơn
Hai vợ chồng bọn họ là một trong những nhóm hành khách cuối cùng xuống tàu
Hà Ngọc Yến thấy chồng đi trước liền nhanh chóng bám sát phía sau, không quên nắm chặt vạt áo của chồng, sợ bị dòng người đông đúc làm lạc mất
Mãi một hồi sau họ mới chen ra khỏi đám đông, Hà Ngọc Yến phát hiện tóc mình đã bung ra từ khi nào
Nếu không phải cô đang đi đôi giày đế bằng buộc dây, chắc hẳn khi ra khỏi đám đông giày cũng đã rơi mất tiêu
May mà cô đã tính toán xong xuôi mọi thứ
Cạnh đó, có người vừa chen ra khỏi đám đông đã khóc lóc kêu bị trộm
Hà Ngọc Yến nhìn qua, thấy túi áo của người đó bị rạch một vết to
Không cần nói cũng biết chắc chắn người này đã bị móc túi rồi
Hai vợ chồng họ, một người vác rương hành lý, một người đeo túi, nhìn phong cách ăn mặc là biết ngay người ngoại tỉnh, lập tức có vài người đàn ông giọng địa phương không rõ lao đến mời chào đi xe, kêu năm xu một chuyến
Những người này chuyên bắt khách ngoại tỉnh ở ga tàu, mười người thì có chín người không an toàn
Cố Lập Đông mở quầy hàng nhỏ ở ga tàu nên hiểu rõ những chuyện như thế này nhất
Anh tiến lên chặn hành động của những người đó. 
Ngay lúc này, từ trong đám đông có hai người lao ra
“Ôi trời, cuối cùng hai người cũng đến rồi
Mình đợi đến mức còn tưởng hai người đã đi rồi cơ
Nào nào chúng ta đi thôi, nhà ga đông nghẹt người, ở lại lâu nữa thì chắc bị chen chúc chết mất.”
Vừa xuất hiện, Hứa Linh đã líu lo không ngừng
Điều này làm người đàn ông đi cùng cô ấ cảm thấy có chút bất lực
"Xin chào
Tôi là Hứa Phát, anh trai của Hứa Linh
Người đàn ông nói rồi duỗi tay định bắt tay với Cố Lập Đông nhưng Hứa Linh liền vỗ tay hắn một cái
"Ay da, anh hai
Ở đây đông người lắm, đừng làm lễ nghĩa này kia nữa, chúng ta ra ngoài rồi nói, ra ngoài rồi nói tiếp
Hà Ngọc Yến nhìn thấy Hứa Linh như vậy, không kìm được mà bật cười
Những vất vả trên đường giờ đây mới bắt đầu cảm thấy thú vị
Cố Lập Đông nghe tiếng cười của vợ, quay sang cười với Hứa Phát rồi nói: "Đi thôi, anh Phát đúng không
Tôi là Cố Lập Đông, chúng ta ra ngoài nói chuyện
Bốn người cùng nhau rời đi, cuối cùng cũng ra được đến quảng trường bên ngoài nhà ga
Hà Ngọc Yến nghĩ quảng trường sẽ rộng rãi hơn vì nhà ga vừa rồi đã chật ních người
Nhưng không ngờ quảng trường cũng đầy ắp người
Hơn nữa ở đây có rất nhiều quầy hàng lớn nhỏ khác nhau
Mỗi quầy đều được che bằng vải nhựa để tạo bóng râm nhưng đông người quá nên cũng không thấy mát mẻ là bao
Hàng hóa bày bán trên các quầy hàng rất đa dạng
Nhiều người từ nơi khác đến đây mua sắm ngay sau khi xuống tàu, mua xong gói hàng vào bao tải rồi lên tàu đưa về nhà bán lại
Hiệu suất làm việc này khiến Hà Ngọc Yến phải trầm trồ khen ngợi
So với nơi đây, cuộc sống ở thành phố Bắc của họ đúng là chậm rãi
"Đấy
Mình đã nói rồi mà, ở đây người ta ra sức làm việc chăm chỉ kiếm tiền lắm
Hứa Linh nhìn thấy suy nghĩ của Hà Ngọc Yến, cười khúc khích
"Đúng là quá chăm chỉ rồi…"
Đường vẫn rất khó đi vì đông người, cũng hên là khi ra khỏi quảng trường, họ nhìn thấy chiếc xe hơi của anh em nhà họ Hứa đang đậu sẵn ở đó
Đúng vậy, nhà họ Hứa có điều kiện rất tốt, năm 1979 mà đã có xe hơi riêng rồi
Lên xe, Hà Ngọc Yến mới thở phào nhẹ nhõm
Dù bãi đỗ xe có rất nhiều người mời chào khách đi xe nhưng ít nhất họ cũng đã ra được đến ngoài
"Đi về nhà tôi trước hay đi thẳng đến nhà nghỉ
Hứa Phát lái xe hỏi, Cố Lập Đông liền nhìn vợ
Hà Ngọc Yến gật đầu: "Anh Phát, làm phiền anh đưa bọn tôi đến nhà nghỉ trước nhé
Trước khi đến đây, hai vợ chồng đã gọi điện thoại cho Hứa Linh
Nhà nghỉ được chọn theo gợi ý của cô ấy, lại gần nhà cô ấy nên rất tiện lợi
Nhà họ Hứa ở ngay trong thành phố, giao thông thuận tiện, việc đặt phòng ở nhà nghỉ này cũng là nhờ người nhà họ Hứa giúp đỡ
Nếu không thì với lượng người ra vào đông ở thành phố Quảng như thế này thì khó mà đặt được nhà nghỉ gần khu trung tâm
Lần này họ đến thành phố Quảng để đi khảo sát, xem hàng và nhập hàng
Ngày đầu tiên sẽ ghé thăm nhà họ Hứa nhưng sau mấy ngày di chuyển nhiều vì thế cả hai vợ chồng đều rất mệt mỏi, cần tắm rửa và thay đồ sạch sẽ rồi mới mang quà tới nhà họ Hứa thăm hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến nhà nghỉ , Hứa Phát giúp họ làm thủ tục nhận phòng
Hứa Linh nói: "Vậy nha, chúng ta đã bàn xong rồi nhé, bây giờ là 11 giờ 20 phút sáng
Hai người nghỉ ngơi đi, tối nhớ qua nhà tớ ăn cơm đó
"Chắc chắn rồi, nhất định bọn tớ sẽ qua
Hà Ngọc Yến cười vui vẻ, trêu đùa với Hứa Linh vài câu rồi tiễn anh em nhà họ Hứa đến cửa nhà nghỉ
Hai bên vẫy tay chào tạm biệt, chuẩn bị quay người ra về
Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng còi xe bấm liên hồi
Cả bốn người ngẩng lên nhìn, thấy một chiếc xe hơi đỗ ở ngã tư phía trước
Tài xế thò đầu ra khỏi xe mắng mỏ người đẩy xe đẩy nhặt ve chai đang chắn giữa đường, ý bảo chê người kia đang chặn đường mình
Cảnh tượng này khiến họ không mấy dễ chịu
Nhờ đó, Hà Ngọc Yến mới nhận ra người ngồi ở ghế sau chiếc xe là Lâm Đông, người bên cạnh chắc hẳn là Đổng Kiến Thiết
Tài xế mắng xong, nhấn ga quay đầu xe rồi đi mất
Lúc này Hứa Linh tức giận đến mức trợn tròn mắt
Hứa Phát cười nói: "Ở đây có vài tên lái xe tưởng rằng có xe là oai lắm
Nhưng tay lái xe này cũng có chút tiếng tăm
Nếu người ngoại tỉnh gặp trên đường thì phải cẩn thận một chút.” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.