Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 314: Lại gặp người quen cũ





Sau khi ăn xong một bữa cơm mang đậm hương vị đặc trưng của Quảng Châu, hai vợ chồng cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ trò chuyện với Hứa Linh về lịch trình của ngày mai
Ở đây, nhà nào cũng ở nhà cấp bốn
Cánh cửa nhà của Hứa Linh đang mở
Chẳng mấy chốc, rất nhiều anh em họ của Hứa Linh đã chạy tới thăm
Cố Lập Đông nói vài câu với vợ sau đó tụ tập với anh em nhà họ Hứa và bắt đầu trò chuyện
“Cuối cùng thì anh chồng nhà cậu cũng đi rồi
Giờ mình nhìn anh ấy vẫn thấy hơi sợ.”
Vừa nãy khi Cố Lập Đông đi khỏi, Hứa Linh liền thở phào nhẹ nhõm khiến Hà Ngọc Yến cười phá lên
Đúng vậy, Hứa Linh và Lư Đại Nữu rất buồn cười, khi không có Cố Lập Đông, họ gọi anh là anh rể, nhưng khi có anh thì họ lại luôn miệng bảo mình thấy hơi sợ
Mỗi lần nghe những lời này, Hà Ngọc Yến đều thấy thú vị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Anh ấy chỉ có vết sẹo ở khóe mắt thôi, tính tình rất tốt.”
Hứa Linh: “Sáng nay anh hai của mình nhìn thấy anh rể từ xa, còn nói anh rể trông không giống người bình thường.”
Gia đình Hứa Linh thế hệ này có mười mấy anh em họ nhưng chỉ có ba chị em gái
Vì vậy, Hứa Linh rất được cưng chiều
Khi cô ấy đi học ở thành phố Bắc, gia đình còn cử ba người cùng tuổi thi vào các trường đại học ở thành phố Bắc để có thể chăm sóc lẫn nhau
Nghe đến tình tiết này, lúc đầu Hà Ngọc Yến nghĩ rằng Hứa Linh như là nữ chính trong truyện đoàn sủng
“Đừng cười nữa
Các cậu ở lại mấy ngày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có kế hoạch gì không
Ngoài xem hàng và nhập hàng, còn muốn đi đâu nữa không?”
Trước mặt người bạn Hứa Linh, Hà Ngọc Yến nói thẳng: “Bọn mình còn muốn xem thử xe cộ ở đây có đắt không, có dễ mua không
Và một điều nữa là muốn tham quan danh lam thắng cảnh của Quảng Châu.”
Nghe Hà Ngọc Yến nói muốn mua xe con, Hứa Linh cũng không thấy có gì lạ
Hai vợ chồng này đều làm ông bà chủ
Dù làm ăn kinh doanh nhỏ nhưng lợi nhuận không thua kém việc bán ngọc thạch của họ là bao
"Xe cộ thì để anh trai mình đi hỏi thử
Tuy nhiên, sắp tới đây gia đình mình định đi Hồng Kông một chuyến
Các cậu có muốn đi cùng không
Hà Ngọc Yến ngạc nhiên nhìn đối phương: “Đi Hồng Kông để làm ăn sao?”
Hứa Linh gật đầu, đây cũng không phải là thông tin mật gì, chi tiết đã được các bậc trưởng bối trong gia tộc bàn bạc xong, lần này họ đi cũng coi như để các thế hệ trẻ học hỏi thêm
Hà Ngọc Yến và chồng cô là những người đáng để kết giao, làm việc tiện tay giúp đỡ cũng là điều Hứa Linh rất sẵn lòng
Nghe đến việc đi Hồng Kông, Hà Ngọc Yến càng thêm hứng thú
Hồng Kông năm 1979 chắc chắn sẽ rất khác so với sau này
"Visa và các thủ tục khác thì nhà mình sẽ làm ở cửa khẩu
Cậu bàn với anh rể rồi nếu muốn đi thì ngày mai khi ra ngoài, cậu đưa giấy tờ cho mình
Tối về lại nhà nghỉ, Hà Ngọc Yến kể lại chuyện này với chồng
Không ngờ chồng cô cũng nhắc đến việc này
"Hứa Phát và vài người khác đã mời chúng ta cùng đi xem cho vui
Họ nói đây cũng là lần đầu họ đến Hồng Kông
Đi đông sẽ vui hơn
Cố Lập Đông không ngờ rằng chuyến đi Quảng Châu lần này chưa kịp đi đâu đã nhận được lời mời như vậy. 
Hồng Kông là nơi có mối liên hệ rất sâu sắc với nhà họ Cố
***
“Chỗ này bán bánh cuốn ngon lắm
Mỗi lần nghỉ phép về đây mình đều phải đến ăn vài phần.”
Sáng sớm hôm sau, sau khi thăm nhà họ Hứa, anh em nhà họ Hứa lại đến đón họ đi ăn sáng
Hôm nay kế hoạch chính là đi chợ đầu mối xem hàng và nhập hàng
Họ đang ở một quán bánh cuốn bên đường
Cả dãy phố này đều là các quán ăn sáng đặc sản địa phương
Hà Ngọc Yến thành thạo ăn bánh cuốn, không quên gật đầu khen ngon với Hứa Linh
Bánh cuốn này thực sự rất ngon, mặc dù chỉ là bánh cuốn trứng bình thường, nhưng vỏ bánh được làm mềm mịn, dày mỏng đều nhau
Nước chấm có mùi thơm của tỏi và vị ngọt, ăn rất đậm đà. 
Ăn liền hai phần bánh cuốn, rồi lại qua quán bên cạnh mua xôi gà
Khi đã ăn no căng bụng, Hà Ngọc Yến mới nhắc đến chuyện chính
“Chúng tớ đã bàn bạc xong, quyết định sẽ đi Hồng Kông cùng mọi người để mở mang tầm mắt
Chuyện này nhờ mọi người giúp đỡ nhé.”
Hứa Linh nghe xong cười hí hửng: “Tuyệt quá
Nghe nói ở đó có rất nhiều quần áo, giày dép, túi xách của các thương hiệu nước ngoài
Lúc đó chúng ta có thể tha hồ mua sắm.”
Nghe vậy, Hà Ngọc Yến nhớ đến sự chênh lệch giá cả giữa hai nơi vào thời điểm này
Cô cảm thấy may mắn vì đã mang đủ tiền, nếu không thì sẽ khó mà mua sắm thoải mái được
Sau khi nói chuyện xong, bốn người lên xe, thẳng tiến đến chợ đầu mối
Có sự hướng dẫn của người địa phương, họ nhanh chóng chọn được vài quầy hàng có tỷ lệ giá cả và chất lượng tốt
"Các nàng ơi, các nàng ơi
Hàng của tụi tôi đẹp lắm
Mau vào xem thử đi
Chợ đầu mối này bán đủ loại quần áo, giày dép, túi xách
Vừa bước vào, Hà Ngọc Yến đã bị choáng ngợp bởi các mặt hàng đủ sắc màu được bày la liệt
Mặc dù nhiều sản phẩm ở đây có phong cách thẩm mỹ khác với thời sau, với quần áo hoa văn, màu đỏ rực rỡ, vai độn cao, quần ống loe lớn..
Nhưng những bộ quần áo này lại đại diện cho xu hướng thời trang thời này. 
“Mấy bộ này mình mua rồi cũng không dám mặc ở trường
Thầy cô thấy chắc sẽ bảo mình không đứng đắn.” Hứa Linh lè lưỡi, bất lực nhún vai
Giới trẻ ở đây nhiều người thích mặc những bộ quần áo như này
Một số người còn học theo phong cách của Hồng Kông, đeo dây xích to ở eo
Cách ăn mặc phô trương như vậy các bậc trưởng bối trong nhà đã không thích rồi chứ đừng nói đến nhà trường
Hà Ngọc Yến nhìn qua những bộ quần áo này, có vài bộ thật sự quá phô trương nhưng cũng có một vài mẫu cổ điển
Cô ngay lập tức bị thu hút bởi vài chiếc váy
Những kiểu dáng và hoa văn này, cho dù là 40 năm sau thì chúng cũng sẽ không bị lỗi mốt
Dù sao, thời trang cũng chỉ là một vòng lặp lại
Hiện tại là xu hướng, sau này sẽ được gọi là phong cách cổ điển
Hai người phụ nữ tụm lại bắt đầu xem quần áo
Cố Lập Đông thì đi phía sau, bắt chuyện với Hứa Nguyên
Chủ yếu là về những vấn đề của Quảng Châu, quy tắc lấy hàng, sắp xếp giao hàng, v.v
Tất nhiên, anh còn hỏi cả về chuyện xe cộ
“Hôm nay anh Phát đã ra ngoài rồi
Sáng mai anh ấy mới về
Về chuyện xe cộ, để anh ấy dẫn các cậu đi xem thì tốt hơn
Ở đây việc bán xe có phần lộn xộn, tôi sợ gặp phải xe lậu.”
Cố Lập Đông nghe xong liền nhướng mày
Anh lái xe hằng năm, tuy mấy năm nay ít đi hơn nhưng cũng biết xe lậu là như thế nào
Nghĩ đến hôm qua khi mới đến, thấy những chiếc xe trên đường, anh đã có một cái nhìn tổng quan về chúng. 
“Không sao, không vội
Chúng tôi mua xe cũng là ý định tạm thời, muốn xem có gì phù hợp không đã.”
Hà Ngọc Yến không biết chồng mình đang nói chuyện gì
Lúc này cô đã mua xong gần mười bộ quần áo rồi
Vào thời điểm này cho đến giữa những năm 1990, lợi nhuận từ việc bán quần áo là rất lớn nhưng Hà Ngọc Yến chưa từng nghĩ đến việc mở cửa hàng quần áo hay đi mở xưởng may quần áo như nữ chính trong các bộ tiểu thuyết
Những điều này quá mệt mỏi đối với cô
Nhưng điều đó không thể ngăn cản cô thỏa sức mua sắm
Quần áo vào khoảng thời gian này từ chất liệu cho đến kiểu dáng không đa dạng như sau này nhưng cũng rất đẹp
Nhiều kiểu dáng được chuyển từ Hồng Kông sang, nhìn là thấy khác phong cách hẳn so với miền Bắc, mang lại cảm giác tươi mới hơn
Cô định mua nhiều để vừa mặc vừa tặng bạn bè. 
Cầm quá nhiều quần áo nên cô nhét vài cái vào tay chồng đang đi theo phía sau
Mua xong quần áo cho mình, cô lại chạy sang khu đồ nam, mua cho chồng và các anh em của anh một ít quần áo, sau đó là đồ trẻ em và người già
Đồ trẻ em cô mua cho con
Đồ người già thì mua cho các bác trai, bác gái mà cô có quan hệ tốt
Tất nhiên, cô không mua những món quá đắt tiền, đều là áo sơ mi ngắn tay phù hợp với độ tuổi của họ, quần áo mùa hè cũng không tốn nhiều vải, giá không đắt mà lại đẹp
Mua xong quần áo, mọi người lại đi xem giày
Giày ở đây chủ yếu là dép nhựa mùa hè
Giá rẻ hơn nhiều so với Cung Tiêu Xã hay cửa hàng bách hóa. 
Quần áo bán ở các quầy nhỏ ở ga tàu không dễ bán
Không phải là không bán được, mà là kiểu dáng, kích thước quá nhiều
Chỗ đó chủ yếu bán số lượng lớn, khá lộn xộn
Nhưng giày thì khác
Vào thời điểm này, kiểu dáng giày không nhiều, hơn nữa giá rẻ hơn so với nơi họ sống
Hà Ngọc Yến kéo chồng lại, thì thầm bàn chuyện mua một lô dép nhựa, sandal mang về bán
Bán xong sẽ lời được một khoản rất lớn
Cố Lập Đông cũng thấy ý tưởng của vợ hay
Hai người chọn xong mẫu mã và kích thước cần mua
Sau đó để chủ quầy tính tiền, bàn chuyện đặt cọc và giao hàng
Vì quầy này do anh em nhà họ Hứa giới thiệu nên việc bàn chuyện làm ăn diễn ra rất suôn sẻ
Cái giá mà đối phương đưa ra cũng hợp lý
Sau khi bàn xong đến lúc chuẩn bị viết hóa đơn, đột nhiên họ nghe thấy giọng một người phụ nữ quen thuộc phía sau: “Anh Vinh, chợ hôm nay...”
Chưa kịp để người phụ nữ nói hết câu, Hà Ngọc Yến theo phản xạ quay đầu lại
Cô nhìn thấy một người quen thuộc
“Hóa ra là Thái Chiêu Đệ...” Hà Ngọc Yến hạ giọng nói với chồng, ánh mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ đang cầm giỏ đi chợ
Có trời mới biết, Thái Chiêu Đệ đã rời xa khỏi cuộc sống của bọn họ mấy năm nay rồi
Năm đó cô ta bỏ đi không một lời từ biệt, không ngờ lại thực sự chạy đến đây
Có thể thấy rõ đối phương đã có gia đình mới
Hứa Linh và Hứa Nguyên dường như quen biết với chủ quầy giày, tất nhiên cũng đã gặp Thái Chiêu Đệ
Hai người chào Thái Chiêu Đệ rồi hỏi Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông có muốn xem gì thêm không
Kết quả là phát hiện cả Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đều có vẻ mặt rất kỳ lạ
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Linh lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn
Hà Ngọc Yến lắc đầu, không vạch trần chuyện của Thái Chiêu Đệ
Thay vào đó, cô quay sang bảo chủ quầy giày tên anh Vinh viết hóa đơn
Hàng hóa đã chọn xong, sẽ không vì đối phương có liên quan đến Thái Chiêu Đệ mà từ chối mua
Người tên Vinh nhìn qua là người phóng khoáng, không để ý đến những tiểu tiết nhỏ này
Hắn cúi đầu, viết xong tờ đơn chỉ trong vài giây
Cố Lập Đông nhận đơn, kiểm tra lại chắc chắn không có vấn đề gì rồi mới trả tiền đặt cọc
“Hàng hôm nay sẽ được giao đến địa chỉ này
Sau khi hàng đến, chúng tôi sẽ thanh toán phần còn lại.”
Lúc này, Hứa Nguyên đã báo địa chỉ của một kho nhỏ của gia đình mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vinh vui vẻ gật đầu, thương vụ này thành công, hắn có thể kiếm được một đến hai trăm đồng
Hà Ngọc Yến thấy mọi việc đã xong xuôi liền kéo chồng mình đi đến quầy bán túi xách khác
“Các cậu có quen bạn gái của anh Vinh à?”
Hà Ngọc Yến tò mò làm sao người tên Vinh này lại quen được Thái Chiêu Đệ
Người gọi là anh Vinh trông tuổi cũng đã ngoài bốn mươi, còn Thái Chiêu Đệ chưa đến ba mươi
Hai người này trông chẳng hợp nhau chút nào
“Quen chứ
Từ năm ngoái cô ấy đã ở cùng với anh Vinh rồi
Nghe nói trước đây là công nhân ở nhà máy của họ
Hàng hóa mà quầy của anh Vinh bán đều do nhà máy của họ sản xuất
Trước đây quản lý chặt chẽ, họ không dám công khai sản xuất giày dép
Khi thị trường mở cửa, nhà họ lập tức mở xưởng giày
Nghe nói trước khi ở cùng với anh Vinh, cô ấy làm việc dán đế giày ở một nhà máy quốc doanh.”
Hà Ngọc Yến gật đầu, đối diện với ánh mắt tò mò của Hứa Linh, cô nghĩ một lúc rồi kể lại ngắn gọn xuất thân của Thái Chiêu Đệ
“Không ngờ giọng cô ấy nghe quen thế, thì ra là người từ thành phố Bắc tới!”
Hứa Linh chưa nói hết câu thì Hứa Nguyên, người suốt ngày dẫn đường cũng không kìm được mà cảm thán: “Không ngờ nhà mẹ đẻ của cô ta lại độc ác đến thế
Cả làng đều làm chuyện bắt cóc buôn bán người.”
Ở vùng của họ cũng có người làm việc đó nhưng cả làng cùng nhau làm việc phi pháp thì rất hiếm
Ở đây có quá nhiều cơ hội kinh doanh, nếu không kiếm tiền một cách hợp pháp thì sẽ không có tương lai
Bốn người nói chuyện cười đùa, nhanh chóng đã đến quầy bán túi xách, sau đó lại bắt đầu mua sắm. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.