Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 318: Khoe mẽ





Phòng triển lãm được chia làm mấy khu vực, ngoại trừ vừa vào cửa đã nhìn thấy được khu vực trang sức thành phẩm, ngoài ra còn có các cửa hàng châu báu được phân chia thành mấy quầy triển lãm riêng, đi vào bên trong nữa là nguyên thạch phỉ thúy thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết sảng văn
Hà Ngọc Yến cảm thấy hứng thú với cái này hơn, cô kéo chồng đi về phía bên kia
Mấy người đi chung nghe nói họ muốn đi xem nguyên thạch, ai nấy đều cảm thấy rất hứng thú
Lần này nhà họ Hứa bọn họ lại đây là để đàm phán thỏa thuận cung cấp và trao đổi hàng hóa với nhà cung cung cấp nguyên thạch phỉ thúy
Nguyên thạch phỉ thúy không có gì khác so với nhìn trong TV, bề ngoài trông giống một hòn đá bình thường
Hà Ngọc Yến đứng ở trước cục đá được dây vòng lại, xem đến say mê
Trong truyền thuyết phân chia màu sắc, bề ngoài thô ráp cùng lớp vỏ rắn, cũng có loại có da nấm, có đường vân xanh lục gì đó
Những thuật ngữ về ngọc thạch này, Hà Ngọc Yến không hiểu được gì nhưng không ảnh hưởng đến việc cô xem nguyên thạch phỉ thúy
Bên tai là tiếng những người khác đang nói chuyện có nên mua tảng đá đánh cuộc một lần gì đó không
Lúc này Hứa Linh cũng bị người nhân viên phụ trách nói đến rung động
“Yến Tử, nếu cục đá này trúng thì không phải chúng ta đã phát tài rồi sao?”
Hà Ngọc Yến nhìn giá cả trên mỗi tảng đá, cười ha ha nói: “Vậy nếu đánh cuộc thua thì không phải thiệt lớn rồi sao.”
Giá của những cục đá này không hề rẻ, toàn là mấy chục ngàn hay cả mấy trăm ngàn nhân dân tệ
Cái giá này đối với tiền lương một tháng không vượt quá 50 đồng nhân dân tệ ở đại lục trước mắt là quá đắt rồi
Hứa Nguyên cũng đi đến cùng với em trai, cũng rung động, hắn nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy
Bán hết các người cũng không mua nổi một cục!”
Cố Lập Đông không nghĩ nhiều như vậy, anh tiến đến bên cạnh vợ nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn đánh cuộc một ván thử vận may không?”
Đá ở đây đều được rào lại
Tuy nhiên bọn họ cách quá gần, ai muốn mua cục thì nói thẳng ra, sau đó thì nhờ nhân viên công tác lấy lại cẩn thận quan sát là được
Hà Ngọc Yến đọc tiểu thuyết biết những cục đá này hoàn toàn là đánh cuộc
Loại đá nửa đánh cuộc là loại vừa cắt ra một mặt, loại này có giá còn đắt hơn
Hiếm khi tới nơi này một chuyến, thật ra cô cũng hơi rung động
“Nhìn xem tình huống trước đi.”
Hai vợ chồng nhỏ giọng thảo luận, Hứa Nguyên dẫn theo em trai, em gái cũng trò chuyện về mấy cục đá này
Những người khác trong khu vực này phần lớn đều giống bọn họ, là cái loại nhìn cho đã mắt nhưng không có ý định mua
Vốn bầu không khí như vậy phải rất hài hòa mới đúng, cố tình lúc này có một giọng nói kệch cỡm quen thuộc: “Haizz, cũng thật trùng hợp đó
Các người vậy mà cũng tới Hồng Kông à
Sao hả
Nhìn trúng tảng đá nào ở chỗ này à
Tôi sẽ bán rẻ một chút cho các người?”
Hà Ngọc Yến nhìn qua, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Quả nhiên tới rồi, tuy muộn nhưng vẫn đến
Không sai, người trước mắt là Tôn Tiêu Nhu, người trước đó cô gặp được ở cửa khẩu hải quan
Tuy nhiên Tôn Tiêu Nhu đây là điểu mộc thương hoán pháo* sao
(*Điểu mộc thương hoán pháo: nghĩa là điều kiện của bản thân, gia đình thay đổi nên cách nói chuyện cũng thay đổi.)
Chỉ thấy Tôn Tiêu Nhu mặc chiếc quần vải đen, chiếc áo sợi tổng hợp màu xanh nhạt
Hà Ngọc Yến cảm thấy bộ quần áo này rất quê mùa, tuy nhiên bộ đồ này vào thời đại này lại đang là trào lưu
Cô cũng nghe thấy Hứa Linh nói bộ quần áo kiểu này rất đẹp
“Thật sự trùng hợp, nghe lời cô, chỗ bán đá này là của nhà cô à?”
Lời này của Hà Ngọc Yến khiến nụ cười trên mặt cô ta càng xán lạn hơn, “Cũng không hẳn nhưng ông chủ bán nguyên thạch này là bạn tốt của ba tôi.”
Hà Ngọc Yến cười ha ha hai tiếng: “Ba cô?”
Khi Tôn Tiêu Nhu nói xong, lập tức phản ứng lại bản thân nói gì đó, nhanh chóng giải thích: “Không phải ba ruột, là ba nuôi!”
Khi hai người nói chuyện, Hà Ngọc Yến chú ý tới thường có đèn flash hiện lên
Cô nghĩ thầm chắc không gặp phải paparazzi ở Hồng Kông trong truyền thuyết đúng không
Tuy nhiên suy nghĩ này cũng chỉ hiện lên trong đầu, cô lập tức nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt của Tôn Tiêu Nhu
“Tôi biết đá ở chỗ này đều có giá mấy trăm hay mấy ngàn nhân dân tệ
Chỉ bằng một chút tiền mà vợ chồng các người bày quán bán hàng có lẽ mua không nổi, chúng ta đã có duyên gặp nhau ở Hồng Kông
Không bằng như vậy đi, bên kia cũng có một cục đá chọn dư lại nên chắc giá cả sẽ phù hợp với mong muốn của hai người……”
Lời này nghe thì có vẻ như đang suy nghĩ cho hai người, nhưng nghe vào tai lại khiến người khác cảm thấy không thoải mái
Hứa Linh là người đầu tiên không nhịn được, muốn mở miệng chất vấn đối phương tuy nhiên lại bị Hà Ngọc Yến ngăn cản
Hà Ngọc Yến không hề để ý đến thái độ của Tôn Tiêu Nhu, nói đến cùng thì người này chỉ là một kẻ đáng thương
Bị ba ruột bỏ rơi, không biết tại sao nhận lại nhưng ba ruột lại biến thành ba nuôi, thật sự buồn cười
“Được rồi
Dẫn chúng tôi đi thử đi
Tốt nhất là loại mấy chục tệ một cục ấy, dù sao thì cũng chỉ chơi chơi mà thôi nên tôi cũng không mong đợi việc dựa vào nó mà phát tài.”
Hà Ngọc Yến cố ý chèn ép một câu như vậy, nhìn xem Tôn Tiêu Nhu có năng lực tìm ra cục đá mấy chục tệ như vậy cho cô không
Tôn Tiêu Nhu thật sự không có năng lực này
Cô ta biết đá ở chỗ này, cho dù có là loại chọn dư lại thì giá cả cũng hơn một trăm nhân dân tệ
Nhưng thua người không thua trận
“Được rồi, cô đi đến cái sọt kia chọn một cục đi
Tôi bán cho cô với giá 50 nhân dân tệ.” Phần tiền dư lại Tôn Tiêu Nhu định tự mình trả tiền, dù sao ngày hôm qua đi đến Hồng Kông , ba cô ta đã cho cô ta 5000 nhân dân tệ
Nhìn thấy Tôn Tiêu Nhu vậy mà thật sự đồng ý, Hà Ngọc Yến nhịn không được nhướng mày, nghĩ thầm chẳng lẽ cô ta phát tài sao, tuy nhiên có lợi ích mà không chiếm là tên ngốc
Cô đi về phía cục đá được rào lại, quả nhiên ở trong góc nhìn thấy mấy cái sọt
Bên trong cái sọt có đá cục xếp chồng, có lẽ chất lượng của những cục đá này không tốt nên bị ném ra
Hà Ngọc Yến cố ý chọn một cục đá lớn, sau khi hỏi rõ giá cả là 250 nhân dân tệ
Hà Ngọc Yến cầm 50 nhân dân tệ ra sau đó nhìn về phía Tôn Tiêu Nhu
Tôn Tiêu Nhu thấy vậy, tiện tay rút hai trăm nhân dân tệ từ trong túi xách da đang cầm đưa cho nhân viên công tác
Sau khi trả 250 nhân dân tệ xong, nhân viên công tác xuất hóa đơn ngay tại chỗ
Sau đó hắn hỏi Hà Ngọc Yến có muốn cắt cục đá không
“Cắt
Để chúng tôi mở rộng tầm mắt.”
Tuy rằng nhà họ Hứa kinh doanh ngọc thạch nhưng thị trường mở cửa chưa đến một năm
Bọn họ xem qua không ít ngọc thạch phỉ thúy nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy hiện trường cắt nguyên thạch
Lần này người lớn trong nhà lại đây nói chuyện nhập hàng cũng là mua đá phỉ thúy chứ không phải nguyên thạch
Dù sao thì mua nguyên thạch có một phần phải dựa vào may mắn, nhà họ không muốn để quá nhiều rủi ro trong việc kinh doanh của gia tộc
Nghe thấy giọng nói của anh em nhà họ Hứa, Hà Ngọc Yến quay đầu nhìn
Lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào những người vừa rồi đã tụ tập ở chỗ này, trong vô thức đều nhìn chằm chằm nguyên thạch mà cô mới mua được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nguyên thạch đã được Cố Lập Đông ôm trên tay, có kích thước bằng một nửa trái bóng rổ
Mà Tôn Tiêu Nhu, người trả 200 nhân dân tệ nhìn thấy người xung quanh nóng lòng như vậy
Cô ta không biết nghĩ như thế, đầu óc nóng lên cũng chọn hai cục đá ở trong sọt
Lần mua này cô ta tốn 800 nhân dân tệ
Vốn cô ta xuất hiện để khoe sự giàu sang của bản thân, không ngờ rằng đã xài hết 1000 nhân dân tệ
Đột nhiên Tôn Tiêu Nhu cảm thấy hơi đau lòng
Người ở bên kia còn nói muốn cắt ra, cô ta cũng gào to một tiếng: “Tôi muốn cắt đá.”
Hà Ngọc Yến nhìn bộ dáng tự tin kia của cô ta, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười
Dựa theo kịch bản tiểu thuyết, hai cục đá kế tiếp của Tôn Tiêu Nhu đều sẽ thua, mà cục đá trong tay cô cắt ra được phỉ thúy, lúc này mới đủ vả mặt
Tuy nhiên dù sao tiểu thuyết cũng là tiểu thuyết
Trong cuộc sống thật, Hà Ngọc Yến cảm thấy sẽ không trùng hợp như vậy
Quả nhiên, chờ sau khi hai cục đá kia của Tôn Tiêu Nhu được cắt ra
Mọi người vây xem bắt đầu sôi trào
Có không ít người tới nơi này, phần lớn là công nhân viên chức bình thường tới đây xem náo nhiệt và tích lũy kiến thức
Nghe thấy có người cắt đá nên cũng đi qua xem náo nhiệt
Cùng lúc đó, trong phòng họp ở lầu hai của trung tâm triển lãm
Người lớn nhà họ Hứa mà Hà Ngọc Yến không nhìn thấy đang bắt đầu trao đổi chuyện kinh doanh với mười mấy người không quen biết
Nghe thấy dưới lầu đột nhiên náo nhiệt như vậy, ai nấy đều mở cửa sổ ra nhìn về phía phòng triển lãm ở dưới lầu
Vừa nhìn thì nghe nói có người cắt đá, còn có tin tức có người cắt ra được phỉ thúy
***
“Con cháu nhà ai vậy, tinh mắt thật đấy!”
“Những nguyên liệu đó là của nhà họ Đồng ông đúng không?”
“Cắt ra phẩm chất gì vậy?”
“Hình như nghe nói là loại đậu.”
“Loại đậu cũng được
Hôm nay mới vừa khai mạc đã có một khởi đầu tốt đẹp.”
Nếu Hà Ngọc Yến ở chỗ này thì có lẽ sẽ nhận ra một người từ trong những người nói chuyện bên trong
Đó là ba ruột của Hứa Linh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mười mấy người ngồi ở chỗ này đều là người nắm quyền thương gia tham gia triển lãm châu báu lần này
Những người ngồi ở chỗ này đang  trò chuyện thị trường châu báu năm nay
Đương nhiên những người này tạm thời cách Hà Ngọc Yến hơi xa một chút
Lúc này cô đang đứng bên cạnh Tôn Tiêu Nhu, nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt kia của cô ta thì chỉ cảm thấy khá buồn cười
Hai nguyên thạch trên tay Tôn Tiêu Nhu, cục đầu tiên là cục đá bình thường, ngay cả cắt ra da xanh cũng không có
Tuy nhiên sau khi cắt cục đá thứ hai ra thì thật sự thấy được màu xanh
Tuy rằng là màu xanh lá cây bình thường, hơn nữa sau khi cắt xong cũng chỉ lớn cỡ quả trứng gà nhỏ
Phỉ thúy nhỏ như vậy chỉ có thể dùng làm nhẫn hai mặt hoặc vật trang sức
Vật liệu còn dư lại dùng để làm hạt châu
Hà Ngọc Yến không biết giá cả phỉ thúy trên thế giới
Tuy nhiên phỉ thúy năm 1979 không tăng khoa trương như hơn ba mươi năm sau
Cho nên cô đánh giá giá của cái cục đá xanh lá cây kia không vượt qua bốn con số
Quả nhiên khi Tôn Tiêu Nhu đang vô cùng đắc ý, nhân viên công tác của triển lãm châu báu ở bên cạnh dò hỏi cô ta có muốn bán phỉ thúy vừa mới cắt ra không
“Không, tôi muốn lấy cái này tặng cho ba tôi!”
Nói xong, Tôn Tiêu Nhu tỏ vẻ chị em tốt nói với Hà Ngọc Yến: “Cô còn chưa biết đúng không
Ba tôi là chủ của Châu Bảo Hành đấy.”
Hà Ngọc Yến không để ý đến cô ta, cảm thấy người này rất không thú vị
Người vây xem bởi vì cắt ra phỉ thúy đều đánh trống reo hò lên
Hà Ngọc Yến hơi muốn rời khỏi hoàn cảnh ồn ào này một chút, làm sao biết được cô không muốn để ý đến người ta nhưng Tôn Tiêu Nhu lại không muốn dễ dàng buông tha cơ hội nổi tiếng này
Một tuần trước, bác Tôn quản gia đột nhiên tìm cô ta, nói với cô ta rằng Tôn Đại Phát, ba ruột của cô ta và hai người anh trai chưa chết
Tôn Tiêu Nhu sắp quên mất lúc ấy bản thân đã kinh ngạc bao nhiêu
Suốt bao nhiêu năm qua, bởi vì ba ruột của cô ta và hai anh trai đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới có thể tạo thành việc mẹ cô ta buồn bực mà chết, cô ta và em gái nay đây mai đó
Thậm chí vì có thể có một chỗ ở ổn định, cô ta còn phải gả cho Đổng Kiến Thiết, người đàn ông mà cô ta không yêu
Lại bởi vì ly hôn với người đàn ông này mà cô ta biến thành phụ nữ một đời chồng
Những nỗi khổ này đều xuất hiện sau khi ba cô ta mất tích
Nhưng Tôn Tiêu Nhu không oán hận đối phương
Dù sao thì người cũng đã chết, hận cũng vô dụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngược lại cô ta thường xuyên sẽ tưởng tượng nếu ba ruột và các anh trai còn sống chắc chắn bản thân có thể sống như một cô công chúa nhỏ
Ai biết được người chết không còn tro cốt, vậy mà lại không chết, lại còn cắm rễ sống ở Hồng Kông phồn hoa như vậy. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.