Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 323: Bình yên





Sau khi cúp máy, bác gái Trịnh gấp như kiến bò trên chảo nóng
Sao có thể
Sao có thể chứ
Kiến Thiết nhà bà là sinh viên, là lãnh đạo nòng cốt trong nhà máy, sau này sẽ là cán bộ của quốc gia
Làm sao có thể phạm tội ở thành phố Quảng chứ
Chắc chắn không thể nào
Bà ta mới vừa gọi điện thoại cho mẹ Lâm Hà Hương, đối phương nói với bà ta là mới nhận được điện thoại của Sở Cảnh Sát thành phố Quảng
Nói Lâm Đông bị Sở Cảnh Sát tạm giữ để hỗ trợ điều tra
Mẹ Lâm không rõ tình huống của Đổng Kiến Thiết nhưng hai người này cùng nhau ra ngoài
Nếu một người xảy ra chuyện, một người khác cũng chạy không thoát
Bác gái Trịnh không hiểu cái gì gọi là “Hỗ trợ điều tra”
Bà ta chỉ biết con trai mình sẽ không bị bắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ủa, có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy bác gái Trịnh nôn nóng, có bác gái trong ngõ lại quầy điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại lập tức tò mò hỏi
Trước kia chỗ bọn họ muốn gọi điện thoại chỉ có thể đi đến Văn phòng đường phố mượn điện thoại
Tuy nhiên mấy năm nay cuộc sống tốt hơn, ở đầu phố có quầy điện thoại công cộng
Chỉ cần trả tiền là có thể gọi điện thoại, rất tiện lợi
Bác gái Trịnh nghe thấy có người hỏi mình, vội vàng lắc đầu xua tay
Bà sợ bị người khác biết con trai mình ở Sở Cảnh Sát, sẽ mất hết danh tiếng
Bà ta sốt ruột muốn đi tìm con gái lớn nghĩ cách, kết quả bác gái trong ngõ này lại lôi kéo bà ta hỏi thăm
“Vừa rồi khu nhà chị đều đang dọn đồ điện
Sao hả
Chị mua cái gì vậy?”
Bác gái Trịnh vừa nghe, đột nhiên mắng: “Liên quan gì đến chị
Cho dù chị biết thì cũng mua không nổi.”
Bác gái kia vô duyên vô cớ bị mắng một trận như vậy, tức giận đến ngã ngửa liên tục mắng bác gái Trịnh là chủ chứa già
Bà ta mắng dữ tợn từ quầy điện thoại đến khu nhà chung của bọn họ
Lúc này Hà Ngọc Yến mới vừa rửa mặt xong, ném quần áo vào máy giặt
Cô nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài cũng không hề để ý, xoay người vào nhà bàn bạc hành trình ngày mai với chồng
***
Ngày hôm sau đến rất nhanh
Tối hôm qua Hà Ngọc Yến đi ngủ rất sớm
Mười ngày không về nhà, nằm trên giường lớn quen thuộc khiến cô ngủ một giấc đến sáng
Bên ngoài sân đã có tiếng cười đùa của trẻ con và tiếng nói chuyện của các bác gái
Đồng thời, cũng có thêm một loại âm thanh khác
Đó chính là âm thanh của máy giặt
Ngày hôm qua vừa mới nhận được máy giặt, xem ra hôm nay mọi người đều sử dụng
Hà Ngọc Yến cũng không cảm thấy âm thanh này ồn ào ngược lại còn có loại hơi thở cuộc sống khiến người khác nghe xong cảm thấy rất bình tĩnh
“Bây giờ là mấy giờ vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Cố Lập Đông vang lên bên tai
Hà Ngọc Yến quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy chồng híp mắt lại, dáng vẻ dùng một tay sờ soạng cái đồng hồ ở dưới gối thì buồn cười
Vào lúc này, cái giường nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng cười ha ha của hai đứa con gái
“Ba thật ngốc……”
“Ba ơi, đồng hồ ở đó đó……”
Viên Viên và Đan Đan đồng thời chỉ vào bàn trang điểm, hô lên với ba
Lúc này Hà Ngọc Yến mới phát hiện hai đứa con đều tỉnh dậy, có lẽ sợ đánh thức hai vợ chồng nên chúng ngồi trong giường nhỏ chơi đồ chơi
Bây giờ thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của ba, lúc này hai đứa mới cười ha ha
Cô đứng dậy đi về phía bàn trang điểm, cầm lấy đồng hồ nhìn thời gian
Ngày hôm qua trở về, hai người đã đặt đồng hồ trên bàn trang điểm mà không đặt ở dưới gối như thường ngày
“Mới 9 giờ, anh có thể ngủ thêm một lúc nữa.”
Hà Ngọc Yến trả lời câu hỏi của chồng, cô xoay người đi đến mép giường nhỏ
Đầu tiên cô hôn một cái lên trán của hai đứa con gái, sau đó sờ sờ cổ của chúng, thấy không đổ mồ hôi thì thay áo ngủ của hai đứa
Điều hòa nhà họn họ được gắn ở nhà chính
Buổi tối khi đi ngủ mở rèm cửa ra, gió điều hòa có thể thổi vào buồng trong
“Hai đứa đi đến nhà chính nhìn ngỗng nhé
Mẹ thay quần áo xong sẽ ra ngay.”
“Dạ……”
Nghe thấy có thể chơi với ngỗng, bọn nhỏ vui vẻ nhảy dựng lên
Ở nhà bà ngoại mười ngày, thỉnh thoảng hai đứa sẽ về nhà lấy đồ với bà ngoại nhưng đã rất lâu chúng không chơi đùa với ngỗng
Chờ sau khi kêu hai đứa con gái ra ngoài, Hà Ngọc Yến nhìn về phía chồng hiếm khi ngủ nướng, buồn cười đi qua đó
Cô xoa nhẹ đầu anh vài cái: “Bữa sáng anh muốn ăn cái gì
Đợi lát nữa em sẽ dẫn con đi mua.”
Cố Lập Đông nắm lấy tay vợ, trực tiếp đặt đầu trên đùi cô
Một lúc sau anh mới lắc đầu: “Không cần, chờ anh đi cùng, cả nhà chúng ta cùng đi ra ngoài ăn
Sau khi ăn xong thì anh đi đến nhà ga bên kia xem tình huống, thuận tiện đi lấy xe
Buổi chiều chúng ta đến nhà ba mẹ ăn cơm.”
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần
Chiếc xe hơi bọn họ mua ở thành phố Quảng hôm nay sẽ theo đoàn tàu vận chuyển hàng hóa đến ga tàu hỏa
Buổi chiều họ sẽ đi đến nhà họ Cố nói chuyện của Cố Học Thiên, thuận tiện thăm ba mẹ luôn
Nói là chờ lát nữa, tuy nhiên chờ đến khi cả nhà đi ra ngoài thì đã gần tới mười giờ sáng
Nhìn thấy cả nhà bọn họ đi ra ngoài, hàng xóm sôi nổi hỏi thăm bọn họ đi chỗ nào vậy
Khi Hà Ngọc Yến đi ra khỏi cổng lớn còn cảm thán hàng xóm của khu nhà nhiệt tình quá rồi
“Đi ăn cái gì đây?”
Bây giờ là lúc thị trường kinh tế phát triển mạnh mẽ, bên ngoài có rất nhiều quầy bán bữa sáng, họ không cần vì ăn bánh bao thịt bò mà phải xếp hàng một hai giờ ở trước cửa tiệm cơm quốc doanh nữa
“Đi đến quầy của bác gái Phùng xem trước đi.”
Tuy rằng tạm thời quán nhỏ ở đầu hẻm chưa xây xong nhưng bác gái Phùng vẫn tiếp tục bày quán bán đồ ăn sáng
Bằng không khách hàng cũ tích lũy được có khi sẽ chạy đi hết
Cho nên bữa sáng hôm nay bà ấy vẫn bán rất nhanh
Khi nhóm của Hà Ngọc Yến đi qua đó thì màn thầu, bánh bao, sữa đậu nành đều đã bán hết
Bánh quẩy và bánh bao nhân thịt có giá đắt hơn nên vẫn còn một ít
Hà Ngọc Yến biết tay nghề của bác gái Phùng, cô suy nghĩ rồi dứt khoát ăn sáng ở chỗ bác gái Phùng
Cô còn chưa mở miệng nói muốn mua mấy cái bánh bao, một vài người bày quán ở bên cạnh nhịn không được tiến lại gần
“Lập Đông à
Khi nào con lại mang TV lớn của nhà con ra vậy!”
“Ông chủ Cố à
Cậu còn lấy TV ra đây nữa không?”
Sau khi có người mở miệng, những câu hỏi giống vậy vang lên hết lần này đến lần khác
Hà Ngọc Yến dứt khoát nắm tay hai đứa con gái ngồi trên ghế đá trong đất trống
Cô vừa ăn bánh bao vừa xem chồng trả lời như thế nào
“Sẽ mở, sẽ mở lại thôi
Nhưng không phải là do chúng tôi còn chưa mua được tôn sao?”
Lúc này bác gái Phùng cũng tiến đến cạnh Hà Ngọc Yến cảm thán: “Mấy ngày nay không lấy TV ra, đồ ăn ở chỗ dì cũng không dễ bán, cũng chỉ có nhóm hàng xóm ủng hộ mua bữa sáng.”
Hà Ngọc Yến cũng hiểu lý lẽ này
Lượng người ở đầu hẻm này được kéo đến là nhờ có TV
Lúc này không mở TV, hơn nữa bây giờ càng ngày càng có nhiều người bày quán
Chỗ bọn họ không phải là nơi bán đồ ăn duy nhất
Nếu không xem TV thì có một số người muốn mua đồ ăn đều sẽ mua ở gần nhà mình cho bớt việc
“Chờ ăn cơm sáng xong, Lập Đông sẽ đi đến ga tàu hỏa
Đến lúc đó chúng con sẽ hỏi thăm về chuyện mua tôn.”
Thật ra nếu có thể xây một ngôi nhà giản dị ở chỗ này thì tốt hơn
Chẳng qua đất này không phải của bọn họ, nó liên quan đến rất nhiều vấn đề
Bên kia Cố Lập Đông cũng đã cho những người bày quán một viên thuốc an thần
Lúc này anh mới đi đến bên cạnh vợ, cầm lấy giấy gói dầu mà cô đưa qua, mở ra ăn hết bánh bao thịt
Hai đứa trẻ thấy bộ dáng này của ba lại cười rộ lên
Sau khi ăn sáng xong, Cố Lập Đông ngồi xe đi nhà ga
Hà Ngọc Yến cũng không ra ngoài, cô mua hai bó rau xanh tươi mới ở ven đường rồi đi về nhà
Ngày hôm qua họ đã sắp xếp hành lý mang về từ thành phố Quảng nhưng còn rất nhiều đặc sản còn chưa thu dọn
Thu dọn mấy thứ này xong, một phần cô mang qua tặng cho ba mẹ ở nhà họ Cố
Một phần để trong nhà ăn từ từ, còn phải tặng một ít cho bạn bè, họ hàng
Khi làm việc thì buổi sáng trôi qua rất nhanh
Cũng vì Hà Ngọc Yến bận rộn cho nên không chú ý tới suốt buổi sáng bác gái Trịnh không có ở nhà
Nói đúng ra là tối hôm qua bác gái Trịnh đã mang theo con trai út đi ra ngoài không trở về
Vì vậy sau khi Lâm Hà Hương thức dậy phát hiện chỉ có một mình cô ta ở nhà họ Đổng, cũng không ai nấu cơm cho cô ta
Cô ta tức giận một trận, sau đó buổi trưa hầm hừ đi về nhà mẹ đẻ
Cố Lập Đông lái xe từ ga tàu hỏa trở về, vừa lúc gặp được Lâm Hà Hương hầm hừ rời đi
Đối phương vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy anh lái xe hơi tới, khiếp sợ đến mức trừng lớn mắt
“Anh còn mua xe luôn hả?”
Cố Lập Đông không thích loại người như Lâm Hà Hương, bây giờ nghe thấy câu hỏi của cô ta thì anh coi như không nghe thấy, nhấc chân đi vào khu nhà chung
Lâm Hà Hương thấy vậy thì càng tức giận hơn
Tuy nhiên lúc này không có ai để ý đến việc cô ta có tức giận hay không
Cố Lập Đông vừa lái xe hơi về nhà đã mở kíp nổ tung toàn bộ ngõ nhỏ
Cho dù rất nhanh sau đó anh đã chở vợ con rời khỏi khu nhà chung đi đến nhà máy máy móc số 1 nhưng phía sau vẫn có không ít người đang thảo luận chuyện này
Khi chiếc xe hơi chạy vào khu người nhà của nhà máy máy móc số 1 cũng khiến không ít người chú ý
Lãnh đạo trong nhà máy đều có xe riêng của mình nhưng vừa nhìn đã biết cái xe này đến từ bên ngoài, đương nhiên khiến mọi người xem thêm vài lần
Chờ khi nhìn thấy người trong xe đi xuống dưới, đi vào nhà của Giám đốc Cố
Những hàng xóm đó tiến lại gần thảo luận với nhau
“Đó là con trai của Giám đốc Cố đúng không?”
“Đúng vậy, là cái người bị đổi kia.”
“Chậc chậc, Giám đốc Cố cũng rất may mắn
Đứa con trai được người bên ngoài nuôi lớn vậy mà lại có tiền đồ hơn so với đứa con hoang nhà mình nuôi lớn.”
Về chuyện nhà họ Cố bị đổi con, người trong nhà máy máy móc số 1 đều biết đến
Lúc ấy sau khi xảy ra chuyện này, vì phòng ngừa Cố Học Thiên lại lần nữa lấy danh nghĩa gia đình làm chuyện gì đó nên vợ chồng nhà họ Cố đã bày mưu đặt kế nhờ bạn bè lan truyền chuyện này ra ngoài
Lúc đó chuyện này đã khiến rất nhiều người bàn tán
Cho đến sau khi Cố Học Thiên hoàn toàn rời khỏi Bắc Thành thì những lời bàn tán này mới dần dần biến mất
Sau đó mọi người quen biết Cố Lập Đông, cảm thấy người thanh niên này cũng khá tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không ngờ rằng bây giờ Cố Lập Đông đã lái xe hơi, chuyện này quả thật vượt qua trí tưởng tượng của bọn họ
Lập tức có người bắt đầu nói về chiếc xe này bao nhiêu tiền, nghe nói Cố Lập Đông làm buôn bán..
Trong phòng, Hà Ngọc Yến dẫn bọn họ ngồi trên sô pha
Nhìn thấy hai đứa nhỏ chào hỏi ba mẹ nhà họ Cố thì cô cảm thấy rất vui vẻ
Còn về những ánh mắt gặp được suốt đường đi, cô cũng không để ý lắm
Dù sao thì thời buổi này xe hơi thật sự rất đắt, chiếc xe này của nhà bọn họ có giá khoảng 10.000 nhân dân tệ
Đây còn là giá nhờ quan hệ mới có được
Nếu không xài 10.000 nhân dân tệ đã có thể mua được khu đất trống ở khu nhà chung hoặc mua mấy căn nhà rồi
Tuy nhiên Hà Ngọc Yến cũng không hối hận
Có xe, nhà bọn họ đi nơi nào cũng thuận tiện hơn, sau này cũng càng có động lực kiếm tiền hơn
Phía bên kia, Cố Lập Đông đã bắt đầu kể về những hiểu biết của bọn họ trên đường đi từ thành phố Quảng đến Hồng Kông
Mới đầu vợ chồng Cố Quảng Thịnh và Cố Minh Hà còn cảm thấy khá tốt, nhưng khi bọn họ nghe thấy ba chữ Cố Học Thiên, biểu cảm của hai vợ chồng đều ngây ngẩn
Cố Lập Đông đoán được sẽ như thế này
Dù sao thì Cố Học Thiên cũng là đứa con trai bọn họ nuôi dưỡng hơn hai mươi năm
Nếu một chút phản ứng cũng không có, vậy mới là kỳ quái
Anh giả vờ như không nhìn thấy, nói ra tất cả những chuyện có thể nói, trọng điểm là Cố Học Thiên và cái người tên Ngụy Lão Tam gì đó đều bị bắt
“Ba biết ngay sớm hay muộn thì tên nhóc này cũng sẽ gặp phiền phức mà.”
Một lúc sau Cố Quảng Thịnh mới nói ra những lời này, ngay sau đó là một tiếng thở dài rất dài
Còn về Cố Minh Hà, bà ấy có biểu cảm rất phức tạp
Dù sao Hà Ngọc Yến có thể nhìn thấy vẻ mặt hận sắt không thành thép, lại có thể nhìn thấy một ít tình cảm tiếc hận trong đó
Tuy nhiên cô cũng vờ như không nhìn thấy
Chờ sau khi hai người lớn bình tĩnh lại, cô lập tức nói sang chuyện khác, nói về chuyện con cái ở nhà
Cuối cùng bầu không khí nhà họ Cố mới trở nên tốt hơn
Gia đình Hà Ngọc Yến ở lại nhà họ Cố ăn cơm chiều xong rồi mới rời đi
Trong lúc đó họ cũng nhìn thấy cái xe mới mua của Cố Lập Đông, hai người đều tỏ vẻ cái xe này rất đẹp
Chờ sau khi nhìn cả nhà con trai lái xe rời đi, lúc này Cố Minh Hà mới thở dài một tiếng
“Anh, anh nói xem có phải sự giáo dục của chúng ta quá thất bại……”
Cố Quảng Thịnh lắc đầu: “Những đứa con khác của nhà chúng ta cũng sẽ không……”
Ông ấy còn chưa nói hết lời đã có hàng xóm thò qua lôi kéo làm quen: “Ông Cố à
Con trai út của ông về nhà đấy à
Ha ha, thanh niên này giỏi thật đó
Bây giờ mà đã mua được xe hơi rồi!”
Cố Quảng Thịnh nghe thấy lời này, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo
Đứa nhỏ Cố Lập Đông này không phải bọn họ tự tay nuôi lớn nhưng lại trưởng thành thành một thanh niên có trách nhiệm, tài giỏi
Đây là chuyện Cố Quảng Thịnh biết ơn nhất trong lòng, ông biết ơn ông Cố chưa từng gặp mặt kia đã nuôi dưỡng con trai tốt như vậy
Sau khi ông ấy sắp xếp cảm xúc lại, bắt đầu trò chuyện với nhóm hàng xóm
Cố Minh Hà thấy vậy cũng thu hồi những tình cảm phức tạp trong lòng
Bọn họ đối xử với Cố Học Thiên đã đủ tốt rồi, sau này như thế nào thì phải xem cách làm người của hắn ta
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.