“Kịch hay này có thể rất đặc sắc.”
“Ôi chao, lại cãi nhau rồi...”
Tám giờ tối, Hà Ngọc Yến dẫn con ngồi ở đầu hẻm cùng hàng xóm xem TV Trước đây bận rộn với việc ở siêu thị, hai ngày này lại chuẩn bị đồ đạc cho nhập học, cuối cùng tối nay cô cũng có thời gian ngồi xuống, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này Ngày kia là khai giảng, khai giảng rồi Hà Ngọc Yến sẽ là sinh viên năm hai Đến lúc đó có lẽ sẽ bận rộn hơn Vì vậy, cô rất trân trọng khoảng thời gian yên bình bên con cái “Mẹ ơi, khi nào ba về vậy?” Bé Đan Đan bỗng nhiên ghé vào tai mẹ, hỏi nhỏ Khoảng thời gian này Cố Lập Đông không phải bận làm ở siêu thị thì cũng đi làm ở nhà máy Thời gian ở bên con cái thực sự ít ỏi Siêu thị bên đó có lẽ còn cần một khoảng thời gian nữa mới ổn định hoàn toàn “Chắc ba sắp về rồi.”
Bác gái Phùng nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cười nói: “Con gái thật biết quan tâm, nhưng mà Lập Đông bận rộn như vậy cũng cho thấy nó rất có tương lai.”
“Chứ còn sao nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khu nhà chung số hai chúng ta giỏi lắm đấy Ngoài Cố Lập Đông ra, bây giờ thằng nhóc Đổng Kiến Thiết cũng sắp phất lên rồi.”
Một bà hàng xóm quen mặt ở con hẻm nghe vậy liền chen vào nói “Đúng đúng À, bác gái Phùng này, nhà bà có ai muốn đi phỏng vấn ở cái cửa hàng trang sức đó không?”
Thời buổi này đơn vị nhà nước tuyển dụng thợ đều có kỳ thi viết và phỏng vấn Nhưng mà cái cửa hàng trang sức mà Đổng Kiến Thiết đang làm, nghe nói không cần thi viết, chỉ cần phỏng vấn qua là được “Đúng rồi, có nói điều kiện phỏng vấn là gì không?”
Đơn vị muốn tuyển thợ đều ra thông báo trước thời hạn Những yêu cầu đối với người thợ cũng ghi rõ ràng trên đó Nhưng mà cửa hàng trang sức này lại cho ra tin tức tuyển mấy nhân viên bán hàng, yêu cầu cụ thể thì không nói rõ ràng Mọi người nghe nói là tuyển dụng nhân viên bán hàng, lại thêm đây là cửa hàng của ông chủ lớn ở Hồng Kông mở, tiền lương chắc chắn không ít Rất nhiều người nghĩ đơn vị nhà nước vào không được, trước hết làm ở cửa hàng trang sức này cũng tốt, dù sao cũng đỡ hơn đi bán hàng rong ngoài trời mưa nắng Bác gái Phùng đâu biết tiêu chuẩn tuyển dụng là gì, vội vàng xua tay tỏ ý không biết, bảo bọn họ đi tìm bác gái Trịnh mà hỏi Ngay vào lúc bầu không khí đang náo nhiệt, Cố Lập Đông lái xe về nhà Nghe thấy tiếng xe hơi, Đan Đan và Viên Viên lập tức nhảy khỏi ghế, chạy về phía ba đang xuống xe, vừa chạy vừa cười gọi ba ơi, ba ơi Hà Ngọc Yến thấy vậy, miệng cười rạng rỡ, “Hôm nay thế nào anh?”
Hà Ngọc Yến đi đến cầm lấy túi da trong tay chồng Buổi chiều chắc chắn anh đã đến siêu thị, nếu không sẽ không về trễ như vậy “Hôm nay buôn bán bình thường Mấy ngày tới có lẽ doanh thu sẽ không thay đổi bao nhiêu.”
Hai vợ chồng vừa đi vừa nói, chuẩn bị về nhà Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân Ngay sau đó, họ nghe thấy các bà đang xem TV gọi: “Ồ, Kiến Thiết về rồi à!”
Hà Ngọc Yến thấy các bác gái kích động, không khỏi thở dài nhìn chồng Hai vợ chồng không muốn tham gia náo nhiệt này, đồng thời trong lòng hy vọng phía nhà họ Hứa nhanh chóng có động thái mới Đổng Kiến Thiết có một chuyện nhỏ mà làm ra vẻ mình là ông chủ lớn, cảnh tượng đó thực sự làm người khác thấy chán ngán Nhưng bọn họ vừa tăng tốc, Đổng Kiến Thiết đã không muốn bỏ qua họ “Ồ, Lập Đông dạo này sao về sớm thế Nghe nói siêu thị của các cậu mấy ngày này ít người mua đồ Chuyện này cậu không cần quá nản lòng, làm kinh doanh là như vậy đấy, có lên có xuống Đặc biệt là những thứ siêu thị các cậu bán, nói thật, còn không rẻ bằng bên ga tàu hỏa...”
Những lời nói rõ ràng là châm chọc, ngay lập tức khiến các bác gái vây quanh hắn ta nhìn sang “Siêu thị sắp đóng cửa hả?”
“Siêu thị không có ai mua đồ hả?”
Ha ha Hà Ngọc Yến nghe những lời như tin đồn này, thật không biết phải nói gì “Đổng Kiến Thiết, anh định lên trời đấy à?”
Hà Ngọc Yến không biết nói gì ngoài một câu như vậy Sau đó cô cảm nhận được tay chồng nắm lấy tay mình “Không cần phải nói với loại người này Chờ xem cửa hàng trang sức của cậu ta có mở được không đã.” Cố Lập Đông nói xong thì dẫn cả nhà rời đi Họ đi rất dứt khoát, khiến Đổng Kiến Thiết đang muốn phản bác chỉ có thể nhìn theo bóng bọn họ mà tức tối Những người xung quanh thấy vậy, ai nấy đều im lặng, ngồi xuống tiếp tục xem TV ——
“Doanh thu siêu thị thực sự kém vậy sao?”
Hà Ngọc Yến từng xem không ít siêu thị khai trương ở thời sau, chỉ cần tổ chức hoạt động trong những ngày khai trương, doanh thu chắc chắn rất tốt Sau đó doanh thu bao nhiêu còn phụ thuộc vào lưu lượng người xung quanh Nhưng thời nay, người tiêu dùng ở Bắc Thành nhiều như vậy, lại chỉ có mỗi một siêu thị của họ, dù có cửa hàng bách hóa, hợp tác xã cung ứng, cũng có cá nhân làm bán lẻ nhưng siêu thị của bọn họ vẫn rất có triển vọng phát triển Cố Lập Đông lắc đầu: “Chỉ là ba ngày đầu khai trương tổ chức hoạt động, có người vì trúng thưởng mà mua không ít đồ Những thứ đó phải dùng hết mới mua tiếp.”
Hà Ngọc Yến nghe xong gật đầu, thực ra cô cũng nghĩ như vậy Siêu thị tự do giống như của bọn họ đã hoàn toàn có thể so sánh với siêu thị vào thập niên chín mươi Vợ chồng hai người trò chuyện vui vẻ rồi đi ngủ Ngược lại là Đổng Kiến Thiết bị vợ chồng Hà Ngọc Yến nói kháy, lửa giận trong lòng vẫn không nguôi ngoai Nhưng khi hắn ta nhìn thấy những người muốn làm quen với mình, tâm trạng lại tốt lên ngay lập tức “Hôm nay cháu đã liên lạc với ông chủ ở Hồng Kông Lần này chỗ cháu cần tuyển một người làm vệ sinh và năm nhân viên bán hàng...”
Tin tức này vừa nói ra đã khiến Đổng Kiến Thiết nhận được một loạt lời khen ngợi Mọi người đều muốn có công việc như vậy Dù không phải là cơ quan nhà nước nhưng công ty của ông chủ ở Hồng Kông, bọn họ chưa từng thấy bao giờ Dù sao thì con hẻm cũng nhanh chóng trở nên náo nhiệt Sự náo nhiệt này không liên quan nhiều đến Hà Ngọc Yến Cô ngủ một giấc ngon lành và quyết định buổi sáng hôm nay sẽ đi siêu thị, buổi chiều đi trạm phế phẩm Ngày kia là khai giảng, hôm nay cô đi hai nơi này, gần như đã xong việc để bắt đầu học tập Cả gia đình đến siêu thị hỗ trợ làm một số việc Sau đó, Hà Ngọc Yến dẫn bọn nhỏ đi dạo quanh con phố này Cùng dãy với siêu thị của bọn họ, ngoài siêu thị nhà cô, còn có quán cơm nhỏ và cửa hàng quần áo, còn lại đều là đơn vị Quốc Doanh Khu vực trung tâm có tiệm cắt tóc Quốc Doanh, tiệm chụp ảnh Quốc Doanh, nhà hàng Quốc Doanh Đối diện là các đơn vị như trạm nông nghiệp, trạm lương thực và rạp chiếu phim Tất nhiên, còn có một số cửa hàng trống Quyền sở hữu của những cửa hàng này phần lớn thuộc về công ty cung ứng Dù sao, đi hết một con phố lớn, dù không có kinh nghiệm của thời sau Hà Ngọc Yến cũng biết con phố này sẽ ngày càng phát triển Nếu không thể mua cửa hàng ở khu vực trung tâm, Hà Ngọc Yến đang nghĩ liệu có nên mua một cửa hàng ở đầu hoặc cuối con phố không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Như vậy, chờ sau khi đăng ký kinh doanh cá nhân xuất hiện vào năm sau, việc cho thuê cửa hàng cũng có thể kiếm được chút tiền Ngay vào lúc cô đang suy nghĩ thì nhìn thấy Đổng Kiến Thiết, Tôn Tiểu Nhu dẫn theo vài người thợ cả mang theo công cụ, mở khóa cửa hàng trống bên cạnh siêu thị bằng chìa khóa mang theo Hà Ngọc Yến nhìn thấy vậy, con ngươi co lại, trong đầu nghĩ bọn họ đã đo nhà rồi Đã mua xong rồi sao Vậy còn nhà họ Hứa thì sao Vừa nghĩ như vậy, Hà Ngọc Yến thấy Lâu Giải Phóng dẫn theo anh em nhà họ Hứa đi về phía siêu thị Hà Ngọc Yến thấy vậy thì dẫn con đi theo ——
“Yến Tử, cậu đến đúng lúc lắm!”
Hứa Linh thấy Hà Ngọc Yến trên đường liền vui vẻ cười cong cả mắt Sau đó cô ấy lấy từ túi ra hai bức tượng gỗ cho Viên Viên và Đan Đan Hai người phụ nữ gặp nhau rồi đi tách ra khỏi người đàn ông “Nhà cậu đã mua được cửa hàng chưa Người nhà họ Tôn đã đang đo kích thước rồi Nhìn tư thế của thợ cả chắc là chuẩn bị trang trí làm tủ kệ.”
Hứa Linh nghe xong, cười bí hiểm: “Cậu đoán xem!”
Nụ cười này vừa hiện lên, Hà Ngọc Yến còn không hiểu gì nữa nhưng cô cũng không nói gì Dù sao với tính cách của Hứa Linh, chắc chắn là cô ấy sẽ không giữ kín lâu Quả nhiên, chờ khi hai người đến phòng làm việc ở phía sau siêu thị, còn chưa ngồi xuống, Hứa Linh đã bắt đầu kể lể Ở bên kia, Lâu Giải Phóng đã bắt đầu nói chuyện với Cố Lập Đông Hứa Phát thì bắt đầu pha trà, trông rất tự tại “Cô đến đúng lúc lắm Tôi đang chuẩn bị nói chuyện cửa hàng bên cạnh với Lập Đông đây.”
Hà Ngọc Yến bảo bọn trẻ ngồi xuống ăn kẹo còn cô đi đến bên cạnh chồng mình: “Tin tốt phải không!”
Lâu Giải Phóng cười tủm tỉm gật đầu: “Tin tốt.”
Hà Ngọc Yến liếc mắt về phía cửa hàng bên cạnh, nói: “Đổng Kiến Thiết và Tôn Tiểu Nhu đang dẫn thợ cả đi đo kích thước Cửa hàng này các anh đã giao dịch xong chưa Sao bọn họ còn có chìa khóa vậy?”
Lâu Giải Phóng uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Chìa khóa là do phó giám đốc công ty cung ứng đưa cho bọn họ nhưng quyết định cuối cùng ai là người mua cửa hàng này là lãnh đạo cấp trên Có lẽ Đổng Kiến Thiết chưa nhận được thông báo, vẫn tưởng rằng đơn xin mua hàng của bọn họ đang được xét duyệt.”
Hà Ngọc Yến nghe vậy lập tức hiểu sự chênh lệch về thời gian này Đổng Kiến Thiết tìm phó giám đốc giúp đỡ, còn mấy người Lâu Giải Phóng chắc là tìm lãnh đạo cao hơn Lãnh đạo này đã trực tiếp vượt qua phó giám đốc để làm xong việc “Hợp đồng đã ký, đơn phê duyệt đã được thông qua Còn tiền thì cũng may nhờ anh Phát quyết đoán, trực tiếp mang tiền đến bàn bạc Cho nên chúng tôi giao tiền ngay tại chỗ Tốc độ này, chắc công ty cung ứng cũng chưa từng thấy qua.”
Hà Ngọc Yến nghĩ đến cảnh đó, lại nhìn Hứa Phát mặc đồ như cán bộ già, bỗng nhiên cảm thấy khá buồn cười “Bây giờ chỉ chờ phó giám đốc kia nhận được thông báo sau đó đi tìm Đổng Kiến Thiết lấy lại chìa khóa rồi nộp lên trên Sau đó, anh Phát mang phiếu đi nhận.”
Một thủ tục giao chìa khóa cũng có nhiều bước như vậy Thật là không biết nên nói gì Tuy nhiên mua được nhà là tốt rồi Còn về người bên cạnh, nhìn tình hình trước mắt, chắc sẽ không ai tốt bụng nhắc nhở họ đâu ——
Chìa khóa cũng không để bọn họ đợi lâu Chiều hôm đó, khi Hà Ngọc Yến và gia đình trở về khu nhà chung thì nghe nói Đổng Kiến Thiết định ngày mai sẽ tổ chức phỏng vấn tại cửa hàng đó Trước tiên hắn sẽ sàng lọc ra những nhân viên phù hợp, sau đó huấn luyện trước một thời gian, nghe nói còn sẽ đưa đến Hồng Kông để đào tạo Nếu trước đây công việc này hấp dẫn nhất là ở mức lương cao thì tin tức mới nhất này đã thu hút sự chú ý của nhiều người Dù sao vào thời điểm này, mọi người vẫn có cái nhìn tốt về Hồng Kông Ai cũng muốn đến đó xem thử có thực sự là nơi vàng bạc đầy đất không Nếu không, sao có thể trả lương cho Đổng Kiến Thiết năm trăm nhân dân tệ một tháng chứ Bởi vì điều này, không ít người buổi tối cũng không nghỉ ngơi Đi từng nhà thông báo cho người thân bạn bè tin tức này Tất nhiên, cũng có người bắt đầu đi mượn quần áo giày dép từng nhà Thời buổi này, cuộc sống của nhiều người không mấy dư dả, quần áo đẹp, giày đẹp cũng không mua nổi Mỗi khi có việc cần ăn mặc chỉnh tề thì đều phải mượn của người khác Hà Ngọc Yến không thích mượn những thứ này, càng không muốn cho người khác mượn quần áo giày dép của mình [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vì vậy, cô không ngờ lại có người gõ cửa xin mượn quần áo