Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 357: Khu nhà chung quyết định ra tay (1)





Về đến nhà, Hà Ngọc Yến nhìn con, thấy các con ăn cơm ngon miệng thì yên tâm đi vào phòng bếp nấu canh trứng gà
Chờ đến khi đưa canh trứng gà cho ông Lâm, ông Lâm đã biết bên ngoài xảy ra chuyện gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Haizz, bây giờ đứa bé kia cũng là một đứa đáng thương
Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này cũng cảm thấy thật sự như vậy
Cô trở lại nhà mình, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn cơm
Bình thường cô rất thích ăn cơm thịt khô, hôm nay lại cảm thấy không còn ngon như trước nữa
Chủ yếu là cô cảm thấy chuyện hôm nay thật khiến người ta không thoải mái
Lúc cô vừa mới gả tới đây, tên nhóc Đổng Kiến Dân này đã gây chuyện vài lần nhưng đã bị dạy dỗ
Hà Ngọc Yến là kiểu người việc nào ra việc đó
Sau này tên nhóc này cũng không trêu chọc nhà cô nữa
Ngược lại, bởi vì sự kiện ký sinh trùng do Lâm Hà Hương rước lấy, từ một đứa nhỏ nghịch ngợm gây chuyện nó đã biến thành một đứa bé nói lắp
Loại chuyện này, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy Đổng Kiến Dân rất xui xẻo
Nhưng cậu ta cũng may mắn, bởi vì mẹ ruột không ghét bỏ cậu ta
Hà Ngọc Yến đã thấy cách người của thời đại này dạy con, thích giáo dục ngăn cản, nhưng bác gái Trịnh không quan tâm bên ngoài như thế nào, bà thật sự yêu thương đứa nhỏ Đổng Kiến Dân này
Đương nhiên, hành vi trọng nam khinh nữ của bà ta cũng rất nghiêm trọng
Dù sao, Hà Ngọc Yến cảm thấy con người bác gái Trịnh vô cùng phức tạp, không phải loại người đơn giản một là một mà hai là hai. 
Sau khi Đổng Kiến Dân nói chuyện cà lăm, bạn bè ở trường học ít đi
Thậm chí thỉnh thoảng cậu bé còn bị bạn học bắt nạt, mỗi lần bác gái Trịnh đều đến trường học cãi nhau với phụ huynh
Nhưng chưa bao giờ bà chê trách đứa con trai trở nên không thông minh này
——
"Mẹ..
Có thể là cảm nhận được cảm xúc của mẹ thay đổi, Viên Viên và Đan Đan đều đặt muỗng xuống nhìn về phía mẹ
Hà Ngọc Yến nhìn đôi mắt to trong suốt của hai đứa trẻ, chút cảm giác không thoải mái trong lòng tan biến rất nhanh
Cô rất may mắn vì mình có được hai bảo bối đáng yêu như vậy, cô cũng hy vọng tất cả trẻ em trên thế giới này đều có thể có được tuổi thơ hạnh phúc vui vẻ
"Ngoan, các con ăn cơm trước đi, ăn cơm xong mẹ dẫn các con đi tìm ba
Nghe thấy lời mẹ nói, hai đứa nhỏ đều hoan hô, ăn cơm càng ngon miệng hơn
Hà Ngọc Yến thấy vậy, lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc
Sau khi ăn xong, cô đi tìm bác gái Khúc ở đối diện trước
Quả nhiên bác ấy vẫn chưa về
Tôn Lệ Mẫn nói: "Vừa rồi chồng tôi đi đưa cơm cho mẹ tôi, nghe nói đứa nhỏ Đổng Kiến Dân này sốt cao quá, phải truyền nước biển, mẹ tôi phải ở đó chăm sóc cậu bé
Hà Ngọc Yến gật đầu lại hỏi: "Có người đi thông báo cho người nhà họ Đổng không
Tôn Lệ Mẫn gật đầu: "Bác gái Phùng đang chuẩn bị đóng cửa tiệm tạp hóa, nói là muốn đi tìm người nhà họ Đổng về
Sau khi xác định những tin tức này, Hà Ngọc Yến về nhà dẫn con đi ra ngoài
Có rất nhiều chuyến xe buýt đi đến trung tâm thành phố, nửa tiếng sau Hà Ngọc Yến đã dẫn con xuống xe
Quả nhiên, còn chưa đến gần siêu thị thì cô có thể thấy có một người khoác chăn bông rách đang đi về phía cửa hàng quần áo
Người kia không cần phải nói, chính là bác gái Trịnh
Trước đó bác gái Trịnh cũng từng thử xông vào cửa hàng quần áo gây chuyện nhưng cuối cùng bị cảnh sát khuyên ra ngoài
Lúc này nếu bà ta cố ý gây chuyện, chủ tiệm truy cứu thì bác gái Trịnh cũng sẽ bị bắt
Bà ta lo lắng mình bị bắt sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Đổng Kiến Thiết ở đại học, chỉ có thể cắn răng chửi bới ở cửa ra vào
Chỉ cần bà ta không đi vào cửa hàng quần áo, vậy bà ta sẽ không liên lụy đến con trai lớn
Nhưng một người như vậy, cuối cùng lại xem nhẹ con trai út
Lúc này Cố Lập Đông vừa vặn ăn cơm trưa xong, từ cửa sổ thủy tinh của siêu thị, anh thấy vợ dẫn hai đứa nhỏ đi trên đường cái
Anh lập tức xông ra ngoài, bế hai đứa nhỏ lên nhìn vợ cười ngây ngô
Hà Ngọc Yến bị nụ cười của anh khiến tâm trạng trở nên tốt hơn
Thật sự là vừa rồi khi nhìn thấy bộ dáng kia của bác gái Trịnh, cô cảm thấy rất tức giận
Hai đứa nhỏ không biết những chuyện này của người lớn, nhìn thấy ba thì gọi ba, mỗi đứa một bên, duỗi tay ôm lấy đầu ba muốn hôn một cái lên trán ba
"Không phải em nói hôm nay ở nhà không đi ra ngoài sao
Cố Lập Đông dẫn vợ con vào siêu thị, lúc này mới hỏi
Hà Ngọc Yến thở dài, nói ra chuyện nhà họ Đổng
"Có lẽ bác gái Trịnh cho rằng Đổng Hồng Mai sẽ chăm sóc con trai út, Đổng Hồng Mai cho rằng mẹ ruột sẽ trở về nấu cơm
Dù sao thì từ lúc sáng sớm hai mẹ con này cũng đã rời khỏi khu nhà chung
Những thứ này là do Hà Ngọc Yến hỏi trước khi đến, cũng xác định suốt buổi sáng Đổng Kiến Dân không ra khỏi nhà
Tính ra Đổng Kiến Dân đã sốt cả một buổi sáng, thậm chí là từ tối hôm qua đã bắt đầu sốt nhưng không có ai ở nhà họ Đổng phát hiện
"Nghe bác sĩ ở Trạm Y Tế nói may mắn Đổng Kiến Dân đã 13 tuổi chứ không phải trẻ con, nếu không bị sốt cao gần 40°, tuyệt đối sẽ xảy ra vấn đề lớn
Cố Lập Đông nghiêm túc nghe vợ nói rất nhiều, biết rõ cô không đành lòng
Vợ anh là người như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô ấy có nguyên tắc lại tốt bụng
Cô ấy luôn hy vọng tất cả mọi người trên thế giới này đều là người tốt
Cô sẽ không tùy tiện phát lòng tốt nhưng có một số việc cũng sẽ cảm thấy khó chịu
"Em muốn nói chuyện này với bác gái Trịnh, để bác ấy thay đổi một chút, đừng tiếp tục đắm chìm trong chuyện của Đổng Đại Ngưu và Tần Mai nữa sao
Hà Ngọc Yến biết ngay chồng cô hiểu cô, hai mắt sáng lấp lánh gật đầu, "Rất nhiều hàng xóm ở khu nhà chung và ngõ nhỏ đều khuyên nhủ bác ấy
Bác ấy vẫn luôn không có cách nào giải tỏa sự ngột ngạt trong lồng ngực, thật ra điều này rất bình thường
Là người thì ai cũng có cam xúc, nhưng mà bác ấy còn tiếp tục gây chuyện như vậy
Bên Tần Mai không bị gì mà ngược lại là bác ấy lại chịu tổn thương lớn hơn
Hà Ngọc Yến chậm rãi nói một chút sắp xếp vào buổi chiều: "Trước khi em đến đây đã nói với nhóm của bác gái Phùng rồi
Lần này bọn họ sẽ dẫn người tới đây mắng tỉnh bác gái Trịnh trước
Sau đó họ sẽ để cho bác ấy đàm phán với Tần Mai, nên như thế nào thì như thế đó
Giải quyết xong chuyện này, đừng làm tổn thương bản thân như vậy nữa
Sau khi Cố Lập Đông nghe xong liên tục gật đầu: "Có bác gái Phùng dẫn đầu thì càng tốt
Vợ không thích cách làm người của bác gái Trịnh, thật sự để cô ấy vì lợi ích của bác gái Trịnh mà đàm phán ẩu đả với người khác thì cũng thật làm khó vợ
Bây giờ bác gái Phùng đồng ý ra mặt, vợ chồng bọn họ chỉ cần trợ giúp trong khả năng là được rồi
——
Nhóm bác gái Phùng tới cũng không chậm
Sau khi Cố Lập Đông chơi hai trò chơi với con mình, bác gái Phùng đã dẫn mười mấy bác gái trong hẻm mênh mông cuồn cuộn đi tới
Trong đám người, cô còn nhìn thấy mấy ông già lẻ tẻ cùng với chủ nhiệm Hồ của Văn phòng đường phố, chủ nhiệm phụ nữ trong nhà máy, cũng chính là mẹ ruột của Quan Tử
Khi những người này xuất hiện, bác gái Trịnh vừa mới hoàn thành lần chửi mắng thứ n ngày hôm nay
Bà ta đang chuẩn bị tìm một chỗ cản gió ngồi xuống, chờ đầu óc bình tĩnh lại thì tiến hành lần chửi mắng tiếp theo
Mỗi lần khi bà ta đi mắng chửi, con rùa đen rụt đầu Đổng Đại Ngưu đáng chết kia trốn dưới quầy không lên tiếng
Cái con hồ ly tinh Tần Mai kia lại dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn mình, chỉ có cô gái tên Hứa Xuân Kiều kia là mắng lại
Mỗi lần bà ta đều có thể cãi thắng, nhưng mà bác gái Trịnh càng cãi càng cảm thấy cơn tức giận nghẹn trong lồng ngực không trút ra được
Chuyện này không thích hợp
Chuyện này hoàn toàn khác với suy nghĩ ban đầu của bà ta
Bác gái Trịnh là một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ
Năm xưa người nhà mẹ đẻ trọng nam khinh nữ, từ lúc còn rất nhỏ đã bán bà ta cho người khác làm con dâu nuôi từ bé
Sau này người nhà đó nghèo đến mức không có tiền khám bệnh, lại lấy lễ hỏi kếch xù của bà ta, gả bà ta làm vợ của Đổng Đại Ngưu
Sau khi gả cho Đổng Đại Ngưu, bà ta cảm thấy cuộc sống của mình rốt cuộc cũng đã được yên ổn
Chỉ cần bà ta sống thật tốt, sinh thêm mấy đứa con trai thì bà ta có thể đứng vững gót chân ở nhà họ Đổng, ở khu nhà chung
Không ai biết, thật ra bà ta là người phụ nữ không có gốc rễ
Cả nhóm vợ trẻ trong khu nhà đều cảm thấy bà ta không thân thiết với người nhà mẹ đẻ, nhưng bác gái Trịnh biết đó không phải là nhà mẹ đẻ của mình, nhiều lắm cũng chỉ là người đã từng mua mình mà thôi
Cho nên, gả cho Đổng Đại Ngưu, bác gái Trịnh cảm thấy rất hạnh phúc
Bà ta không hiểu cái gì gọi là yêu hay không yêu nhưng Đổng Đại Ngưu đã cho bà ta một cuộc sống an ổn
Cho nên sau khi Đổng Đại Ngưu mất, bà ta cố gắng nuôi nấng ba đứa con lớn lên
Bác gái Trịnh cảm thấy mình là công thần của nhà họ Đổng
Tận tâm tận lực chăm sóc con trai của nhà họ Đổng, bản thân cũng coi như không làm nhà họ Đổng thất vọng
Nào ngờ, bà cố gắng cả một đời, dùng các loại lý do thuyết phục bản thân kiên trì vậy mà lại thành trò cười
Tên Đổng Đại Ngưu chết tiệt này vậy mà lại còn sống, biến nỗ lực mấy năm qua của bà thành một trò cười
Bác gái Trịnh không phục, thật sự không phục
Nghĩ đến những điều này, mặt bà ta nghẹn đến đỏ bừng
Hoàn toàn không chú ý tới bác gái Phùng dẫn một đống người đi đến trước mặt mình
"Chị còn muốn làm ầm ĩ như vậy tới khi nào nữa
Lần này bác gái Phùng cũng không khuyên bảo dịu dàng, duỗi tay kéo bác gái Trịnh đứng dậy từ trên mặt đất
"Chị có muốn sống tiếp cuộc sống sau này nữa không
Chị nhìn xem bây giờ chị thành dáng vẻ gì
Người ta ở trong cửa hàng gió không đến mặt, nắng chẳng đến đầu
Chị thì sao, mỗi ngày đều ngồi xổm trước cửa mắng người
Mắng chửi người có thể cho chị được cái gì
Tâm trạng của chị có thoải mái không
Không hề
Lời bác gái Phùng hiển nhiên chọc tới chỗ đau của bác gái Trịnh, sắc mặt bà ta đỏ hơn, miệng giật giật, vừa nhìn đã biết đang định phản bác lời bác gái Phùng
Nhưng ngay sau đó, bác gái Chu mở miệng mắng: "Chị còn là một người làm mẹ đó
Chị không biết nhà mình còn một đứa trẻ chưa trưởng thành sao
Nghe nói đứa nhỏ kia đã sốt cao cả đêm, cộng thêm buổi sáng hôm nay, chị cũng không sợ đứa nhỏ sốt thành đứa ngốc sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thím Giang cũng mắng theo: "Chị là đồ ngốc
Chị muốn trả thù thì nên cướp đi thứ mà bọn họ để ý
Mỗi ngày hung dữ mắng chửi như vậy, người ta chẳng thấy sao cả
Chị không tin thì nhìn xem đi, có phải bọn họ đang chê cười chị không
Đầu bác gái Trịnh như được lên dây cót, rắc rắc mấy cái mới quay đầu nhìn cửa hàng quần áo
Cửa hàng quần áo rộng mở, có thể nhìn thấy khóe miệng Tần Mai mỉm cười nói gì đó với con gái
Đổng Đại Ngưu ngồi xổm trên mặt đất không biết đang làm gì, rõ ràng bọn họ gây ra tiếng động lớn như vậy, người ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra
Nhìn đến đây, rất nhiều hàng xóm trong ngõ đều nói thầm trong lòng: Khó trách bác gái Trịnh không thắng được Tần Mai này, vừa nhìn đã biết người ta không phải người tốt rồi
Bác gái Trịnh nhìn biểu cảm của Tần Mai, sau đó mới phản ứng lại bà ta vừa mới nghe được cái gì
"Cái gì
Kiến Dân nhà tôi bị sốt
Tại sao
Không phải Hồng Mai ở nhà sao
Con bé kia quả thật..
"Quả thật cái gì
Bác gái Phùng duỗi tay vỗ mạnh vai bác gái Trịnh một cái, tỏ vẻ không đồng ý
"Đổng Hồng Mai cũng là con của chị
Đổng Kiến Thiết có thể không có nhà, tại sao Đổng Hồng Mai lại không thể
Người làm mẹ như chị còn không chú ý đến đứa con ruột
Làm sao chị có thể trông cậy vào người làm anh trai và chị gái luôn chú ý đến tình huống của đứa nhỏ chứ
Là mẹ ruột của ba đứa con, bác gái Phùng biết rõ điều mà người làm cha mẹ phải chú ý
Giống như bác gái Trịnh, bà ấy trả giá tất cả, kết quả là ba đứa con đều oán hận bà ta
"Đừng nói nhảm nữa, chị nói đi, chị có muốn giải quyết chuyện này trong một lần không
Trong lòng bác gái Trịnh nghĩ đến chuyện con mình, hận không thể chạy đến bên cạnh chăm sóc con, làm gì còn có tâm tư nghĩ những chuyện này
"Con trai chị đang ở Trạm Y Tế, chị Khúc đang chăm sóc, chị đừng di chuyển, hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện này
Nói xong, bác gái Phùng kéo bác gái Trịnh đi vào cửa hàng quần áo
“Đổng Đại Ngưu, Đổng Đại Ngưu, ông đứng lên cho tôi…” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.