Sau khi tiễn Chủ nhiệm Trình rời đi, Hà Ngọc Yến trở lại siêu thị Siêu thị vẫn náo nhiệt như vậy, dựa theo lượng khách này nói không chừng mấy ngày nay có thể bán hết hàng hóa tồn kho Còn về việc sau khi bán xong có tiếp tục nhập hàng hay không thì họ phải xem thị trường sau đó Hôm nay anh tư cũng đến đây hỗ trợ Hà Ngọc Yến tìm được người thì nhắc đến chuyện của mẹ con nhà họ Lưu “Vậy chắc trước đó đã giấu tiền riêng rồi Loại gia đình có tật trong lòng này hơn phân nửa là có nơi bí mật để giấu tiền.”
Anh tư nhà họ Hà giao tiếp với những người này lâu rồi, biết bọn họ có phương án an toàn, giấu vàng tiền “Thật ra người của anh còn đang theo dõi chuyện này Dù sao thì cũng vẫn chưa tìm được người bán phế phẩm ngoại quốc.”
Nói xong cái này, anh tư nhà họ Hà đột nhiên hỏi: “Trạm phế phẩm của em có nhận được tin tức gì của công ty Cung Tiêu không?”
Hà Ngọc Yến lắc đầu, cô hỏi đã xảy ra chuyện gì Anh tư nhà họ Hà nói: “Lô hàng đồ điện gia dụng có vấn đề kia, năm ngoái công ty Cung Tiêu đã nói rằng muốn đóng gói bán ra với giá thấp nhưng không có bất kỳ đơn vị nào chịu nhận lấy Lúc ấy đám đồ kia tạm thời bị tịch thu làm bằng chứng Bây giờ chúng đã được trả lại, nghe nói vẫn không có ai chịu nhận lấy Công ty Cung Tiêu định tách ra thành phần, lần lượt đưa cho mấy trạm phế phẩm.”
Đưa đến trạm phế phẩm có nghĩa là nó được bán ra dưới dạng phế liệu “Bọn họ không tìm người sửa lại sao Không phải nói có một số cái sửa lại thì có thể dùng được rất lâu sao?”
Trong nháy mắt Hà Ngọc Yến đã hiểu rõ ý của anh tư Phế phẩm ngoại quốc thật sự là rác rưởi, nhưng sau khi tháo gỡ linh kiện máy móc ra, lựa một vài thứ có thể sử dụng và lắp đặt vào đồ điện thì vẫn có thể sử dụng được, cũng không khó lắm.
“Chúng em không có nhiều công nhân kỹ thuật, hơn nữa em và Lập Đông cũng không có thời gian quản lý chuyện này.”
Lúc trước cô đã nghĩ tới việc có muốn tiếp nhận lô hàng đồ điện này không, sau đó tiến hành tháo gỡ nó ra lấy bộ linh kiện có thể sử dụng lắp ráp thành đồ điện hoàn hảo, lạii dùng giá second-hand bán ra. Trước khi bán ra thì sẽ nói rõ ràng là hàng second-hand, giá cũng là second-hand Chắc vẫn có khách hàng đồng ý mua Nhưng sau đó Hà Ngọc Yến nghĩ lại kế hoạch cho năm nay, cuối cùng đành từ bỏ suy nghĩ này “Anh em nhà họ Lư làm việc cho em có đủ tiền trong tay thì có thể thử mua một ít về.”
Anh tư nhà họ Hà nói, chớp mắt với Hà Ngọc Yến Hà Ngọc Yến hiểu ý anh tư, cô suy nghĩ cũng cảm thấy có lý Vì vậy sau khi ăn trưa xong, Hà Ngọc Yến ngồi xe buýt đi đến trạm phế phẩm một chuyến Cô bàn bạc một lúc với anh em nhà họ Lư, kêu bọn họ tự quyết định Nếu bọn họ muốn thì cô có thể ra mặt xin với công ty Cung Tiêu, không cần mua nhiều, chỉ xin một phần mà thôi Giá cả vừa túi tiền với anh em nhà họ Lư Tin tức mà Hà Ngọc Yến nói cho bọn họ là tin tức mà anh em nhà họ Lư không thể hỏi thăm được Hai anh em lập tức tỏ vẻ cảm ơn, sau đó nhờ Hà Ngọc Yến hỗ trợ hỏi thăm giá cả tính thế nào Sau khi xác định chuyện này, Hà Ngọc Yến thoải mái rời khỏi trạm phế phẩm Cô cũng không vội vàng quay về siêu thị mà là đi đến quán ăn ven đường, định mua một ít thức ăn về Kết quả, cô lại thấy mẹ con Lưu Bình Bình Lúc này hai người đó đều mặt mày hớn hở [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nơi cách hai người bọn họ không xa là một cửa hàng vàng bạc lâu đời ở Bắc Thành Lúc này, cửa hàng này vẫn là cửa hàng quốc doanh, Hà Ngọc Yến cũng từng đi đến cửa hàng này mua trang sức vàng Cô nhìn hai mẹ con này vài cái sau đó mua rất nhiều thức ăn vặt mới trở lại siêu thị Ngày hôm sau là thứ hai, Hà Ngọc Yến tới trường học thì thấy Lưu Bình Bình kiêu ngạo ngồi trên chỗ ngồi của cô ta Người ngồi bên cạnh cô ta là mấy tên chó săn của cô ta Sau khi nhà họ Lưu xảy ra chuyện, nhóm chó săn đã giải tán nhưng hôm nay lại biến trở lại bộ dáng trước kia Hứa Linh nhìn thấy Hà Ngọc Yến lại đây, cô ấy nhìn về phía sau chớp mắt vài cái với cô Hà Ngọc Yến buồn cười gật đầu không nói lời nào Lư Đại Nữu nhìn thấy tương tác của hai người họ, trộm nở nụ cười Sau khi cười xong, cô ấy tiến đến bên tai Hà Ngọc Yến nhỏ giọng nói cảm ơn Hà Ngọc Yến lắc đầu tỏ vẻ không cần khách sáo Lúc này tiếng chuông vang lên, chủ nhiệm lớp dẫn một người xa lạ đi vào lớp học Người tới có mái tóc đen, mắt đen, cao khoảng 1m8, trông không có gì đặc biệt Nhưng cẩn thận nhìn thì sẽ phát hiện người này có mái tóc hơi dài, mặc quần jean màu đen và áo len lông dê kiểu Anh, bên ngoài lại mặc một cái áo gió kiểu Anh, trên chân vẫn mang đôi giày da phong cách Baroque Cách ăn mặc như vậy cho dù hai mươi hay ba mươi năm sau đều không lỗi thời Hình thành sự tương phản mạnh mẽ đối với các bạn học mặc áo bông màu tối trong phòng học Chủ nhiệm lớp cũng không để ý đến phản ứng của những người khác, bà gõ cái bàn trên bục giảng ra hiệu mọi người yên tĩnh lại “Đây là sinh viên giao lưu của đại học H đến đây, tên là Đồng Đức Thụy Một tuần kế tiếp sẽ học chung với lớp của chúng ta Hy vọng mọi người hoà đồng, cùng học tập và cùng nhau phát triển.”
Chủ nhiệm lớp nói một câu đơn giản như vậy, sau đó tìm một chỗ trống trên bàn nhất kêu người ngồi xuống, lại dặn dò với bạn học ở bên cạnh vài câu, lúc này bà mới đi ra khỏi phòng học Các bạn học bị sự sắp xếp này làm khiếp sợ đến mức mãi mới lấy lại được tinh thần, muốn nói cái gì đó nhưng giáo sư chờ ở bên cạnh đã bắt đầu tiết dạy Chỗ ngồi của Hà Ngọc Yến ở chính giữa phòng học, có thể thường xuyên nghe thấy tiếng nhỏ giọng nói chuyện ở hàng phía trước và hàng phía sau Thậm chí có rất nhiều bạn học ở hàng phía trước cứ nhìn mãi bạn học mới đang ngồi ở bàn đầu Cuối cùng vẫn là giáo sư gõ bàn mới khiến mấy bạn học kích động bình tĩnh lại Nhưng sự bình tĩnh này cũng chỉ là tạm thời, chờ đến khi chuông tan học vừa vang lên thì đã có mấy bạn học vây quanh bạn học mới kia Hà Ngọc Yến cảm thấy có lẽ người này sẽ cảm thấy không vui mới đúng Ai biết người ta đã bắt đầu trò chuyện thân thiết với các bạn học Cho dù ai nói gì thì cũng đáp trả một hai câu, dù là trai hay gái thì đều có dáng vẻ vui vẻ Mấy bạn học vây quanh kia nghe thấy Đồng Đức Thụy biết nói tiếng Trung càng kích động hơn Hà Ngọc Yến hơi cạn lời [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hứa Linh cũng lắc đầu tỏ vẻ những người này kích động gì chứ, không phải bọn họ cũng biết tiếng Trung sao Nhưng Hoàng Mỹ Liên thì lại ghé vào bàn, tò mò hỏi Hứa Linh, “Không phải cậu luôn cảm thấy hứng thú đối với những sinh viên đến từ trường đại học H sao?”
Hứa Linh: “Tớ chỉ tò mò với người tóc vàng, mắt xanh thôi Cậu không cảm thấy người có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam trông rất giống những con búp bê Tây Dương được đặt trong tủ kính ở cửa hàng bách hoá sao?”
Hà Ngọc Yến vẫn luôn cho rằng Hứa Linh cảm thấy hứng thú với những người này là vì muốn nhìn cái mới lạ Không ngờ người ta lại liên tưởng đến búp bê Tây Dương Quả nhiên……vẫn là trẻ con Hoàng Mỹ Liên hiển nhiên cũng cảm thán như Hà Ngọc Yến Cô ấy thở dài, mỉm cười lắc đầu không nói gì Nhưng Lư Đại Nữu vốn ít nói, hiếm khi mở miệng lại nói: “Hứa Linh rất thích búp bê Tây Dương Tớ còn nhìn thấy cậu ấy lén làm quần áo cho búp bê Tây Dương ở trong nhà……”
“A a a……” Hứa Linh có biểu cảm không muốn để cho người khác biết bí mật của mình, trừng mắt nhìn Lư Đại Nữu một cái.
Ngay sau đó mấy người này bắt đầu cười ha ha, sau khi cười xong, họ đều nói khi nào có thời gian sẽ đến nhà Hứa Linh xem thử Năm ngoái trong lúc nhà họ Hứa trang trí cửa hàng trang sức, bọn họ đã mua một nhà trệt ở gần cửa hàng trang sức Nhà lầu hút hàng nên họ cũng chỉ có thể mua được nhà trệt bình thường Tuy nhiên sau khi trang trí xong lại có nét đặc trưng riêng của thành phố Quảng Sau khi bọn họ chính thức vào ở thì Hà Ngọc Yến cũng ghé thăm một lần, chủ yếu là nhân viên công tác ở cửa hàng trang sức nhà họ Hứa thường ở đó Tuy rằng Hứa Linh có một căn phòng ở đó nhưng phần lớn thời gian cô ấy vẫn ở trong ký túc xá ở trường học Mấy người họ có dáng vẻ cười hi hi ha ha khiến Lưu Bình Bình đứng cách đó không xa nhìn chướng mắt Đương nhiên cô ta nghe được nhóm Hà Ngọc Yến đang cười cái gì, cho nên mới càng cảm thấy khó chịu Dựa vào đâu mà những người này lại chê cười bạn họ Đồng chứ, từ nhỏ người ta đã lớn lên ở nước ngoài, cả nhà đều là người Mỹ, thu nhập một tháng của bọn họ bằng thu nhập nửa đời người của đám chân đất này đấy Nếu Hà Ngọc Yến biết Lưu Bình Bình đang có diễn biến tâm lý phong phú như vậy, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên mắng cô ta mấy câu, bọn họ đây không rảnh chê cười bạn học mới gì đó đâu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Người ta cũng chỉ tới lớp bọn họ trải nghiệm chương trình học một tuần mà thôi, vừa rồi người họ Đồng giới thiệu nói hắn ta rất tò mò tình huống trong nước nên cố ý xin đi học ở mấy khoa liền Chẳng qua chuyên ngành quản lý thư viện của bọn họ là chuyên ngành được sắp xếp đầu tiên mà thôi Chờ sau khi học xong tiết thứ 2, mấy người kia lại vây quanh bên cạnh Đồng Đức Thụy Nghe thấy người ta muốn đi toilet, mấy người kia nhiệt tình dẫn người ta đi qua đó Lúc này, các bạn học nữ ngại không đi theo được, chỉ có thể tiếc nuối nhìn bạn học nam dẫn người đi Hà Ngọc Yến không hiểu những người này có suy nghĩ gì, tuy rằng người ta tới từ nước M thật nhưng một tuần sau cũng không có cơ hội gặp mặt nữa, gấp gáp kết bạn với người ta như vậy làm gì Buổi chiều sau khi tan học, Cố Lập Đông lại đây đón vợ thì nghe thấy câu hỏi này của cô Cố Lập Đông cười nói: “Không phải gần đây đã bắt đầu lưu hành đồ nhập từ nước ngoài sao Có người còn nói mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn, nói nơi đó tiền rơi đầy đất, thu nhập một tháng có thể kiếm mấy chục ngàn nhân dân tệ là chuyện bình thường.”
Hà Ngọc Yến: “Vậy bọn họ thân thiết với người ta thì có thể khiến người ta quay về nước M cũng đóng gói dẫn bọn họ đi cùng chắc?”
Sau khi phàn nàn vài câu, vẻ mặt Hà Ngọc Yến cũng trở nên nghiêm túc, “Em cảm thấy cái người tên Đồng Đức Thụy trông hơi quen mắt.”
Vào ngày khi các giáo sư và sinh viên của trường đại học tới giao lưu, Hà Ngọc Yến đã thấy tên Đồng Đức Thụy này Lúc ấy hắn ta đang trò chuyện với mấy sinh viên người Châu Á, nhìn rất khí phách nhưng điều khiến Hà Ngọc Yến chú ý là giữa mày của người này hơi quen mắt Kịch bản “quen mắt” lần trước là của cậu cháu Cố Minh Lý và Cố Lập Đông, cho nên Hà Ngọc Yến nghĩ lại xem có thể gặp được kịch bản cẩu huyết gì đó không Cố Lập Đông nhìn dáng vẻ này của cô, suy nghĩ nói: “Để hôm nào anh tự đi xem một chút.”
Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này, gật đầu Sau khi cô và Cố Lập Đông kết hôn đã gặp rất nhiều lần trùng hợp Người mà mình cảm thấy quen mắt, rất có thể đã từng gặp đối phương ở đâu rồi.