Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 386: Lớn gan





Sự xung đột đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của các giáo sư từ đại học H
Vài giáo sư đến hỏi chuyện, sau khi biết chuyện gì đã xảy ra lập tức mắng mấy sinh viên đó một trận bằng tiếng Anh
Hà Ngọc Yến thấy các giáo sư đó thật sự rất tức giận, lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng có người bình thường
Nhưng việc Lưu Bình Bình biết tin Đồng Đức Thụy ở Hồng Kông, liệu cô ta có muốn chạy đến Hồng Kông để tìm người không
Mang theo nghi vấn này, bọn họ đã lên máy bay đến thành phố Quảng
Lần này bọn họ bay đến thành phố Quảng
Sau khi ăn trưa tại thành phố Quảng, bọn họ sẽ đi xe đến thành phố Thâm
Từ cửa khẩu La Hồ của thành phố Thâm bọn họ sẽ qua biên giới đến Hồng Kông
Sau khi đến Hồng Kông, bọn họ sẽ ở cùng một khách sạn
Nhưng mà đến lúc đó, những người ngoại quốc sẽ do nhân viên đại sứ quán của bọn họ phụ trách, còn nhóm người của đại học Bắc Thành sẽ do Cố Minh Lý phụ trách
Lần này khởi hành, ngoài hai người tự bỏ tiền là Hà Ngọc Yến và chồng cô, những người còn lại đều là các giáo sư của đại học Bắc Thành
***
Tuy máy bay không lớn nhưng bay rất ổn định
Bọn họ đã hạ cánh an toàn tại thành phố Quảng trước một giờ chiều
Nhóm người chỉ vội vàng ăn cơm ở thành phố Quảng rồi lên xe đi đến thành phố Thâm
Lúc này đã khoảng 4 giờ chiều
Nhóm bọn họ xếp hàng qua cửa khẩu, có visa đã xin trước, theo lý thuyết thì sẽ rất nhanh
Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đứng ở cuối hàng, quan sát các quầy hàng ở hai bên cửa khẩu
Các quầy hàng bán đủ loại đồ dùng sinh hoạt và các loại thực phẩm có thể mang đi như xúc xích, thịt khô, cá khô và món được ưa chuộng nhất là hải sản khô
Hà Ngọc Yến nhớ vào thời điểm này, giá cả giữa thành phố Thâm và Hồng Kông có sự chênh lệch rất lớn
Người dân sống gần cửa khẩu ở Hồng Kông thường đến thành phố Thâm mua sắm vào buổi sáng
Nghe nói làm như trong một năm, bọn họ có thể tiết kiệm được 50% thu nhập
Tất nhiên, rau quả thông thường, sản phẩm thịt thì thôi
Nhưng những món bổ dưỡng như hải sản khô, nghe nói ở Hồng Kông bán rất đắt, còn ở thành phố Thâm thì giá lại rẻ hơn rất nhiều
Vì vậy, khi xếp hàng một lúc, Hà Ngọc Yến đã thấy mấy nhóm người mua hải sản khô
Bọn họ mua hẳn một bọc lớn
“Anh nghĩ bọn họ có định mang về Hồng Kông để bán không!” Hà Ngọc Yến thấy vậy, cảm thấy khá có cơ hội kinh doanh
Cố Lập Đông gật đầu: “Người ta mang hàng theo kiểu cá nhân, giống như chúng ta mua cả đống đồ ở thành phố Quảng mang về vậy.”
Hà Ngọc Yến vừa nghe vừa gật đầu, nghĩ rằng mỗi nơi đều có thói quen mang hàng khác nhau
Nhìn từ góc độ tương lai, cuộc sống vào thời điểm này thật sự rất thú vị
Khi cô đang vui vẻ, hàng người phía trước đột nhiên có sự xáo trộn
Cô quay đầu nhìn, vừa liếc mắt đã lập tức thấy nguồn gốc của sự xáo trộn - Lưu Bình Bình
Cô ngạc nhiên mở to mắt
——
“Giáo sư Cố, xin hãy mang em theo đến Hồng Kông
Em biết lần này các thầy qua đó sẽ ở cùng khách sạn với Đồng Đức Thụy
Em không làm gì cả, chỉ muốn qua để nói rõ với cậu ta thôi.”
Lần đầu tiên Cố Minh Lý gặp một người cố chấp như vậy
Trong giây lát, ông ấy không biết phải nói gì
Tuy nhiên, có một điều ông chắc chắn là không thể đồng ý với yêu cầu của Lưu Bình Bình
Khi còn ở trường, hành động của Lưu Bình Bình đã có phần điên loạn
Ông ấy thật sự không dám đưa cô ta đến Hồng Kông
Môi trường ở đó quá phức tạp
Tâm trạng Lưu Bình Bình không ổn định như vậy rất có thể sẽ gây ra rắc rối lớn, đến lúc đó cô ta cũng không thể tự thoát ra được
Các giáo sư khác của trường cũng có cùng ý kiến này
Trường hợp của Lưu Bình Bình rất phức tạp, bọn họ không dám đồng ý đưa cô ta đến Hồng Kông
Lúc này, nhân viên xuất nhập cảnh phía trước đã cầm loa bắt đầu gọi bọn họ xếp hàng theo thứ tự danh sách đăng ký nhập cảnh
Lưu Bình Bình thấy vậy, biết những giáo sư của trường sẽ không đồng ý với yêu cầu của mình
Cô ta cắn răng, dậm chân, quyết tâm chạy đến hàng của đoàn người từ nước M, cầu xin những giáo sư đó
Hà Ngọc Yến nhìn đến đây, không biết phải nói gì nữa
Lưu Bình Bình thật sự yêu Đồng Đức Thụy đến mức ngay cả tôn nghiêm cũng không cần nữa sao
Hay việc đến nước M quan trọng đến vậy
Những giáo sư từ nước M kia tỏ ra rất khó xử, nhân viên xuất nhập cảnh lại thúc giục bọn họ nhanh chóng qua cửa khẩu
Đúng lúc đó, vài sinh viên đã từng nói chuyện về Lưu Bình Bình ở sân bay bước đến gần giáo sư của bọn họ, không biết họ nói cái gì
Sau đó thì cô thấy một giáo sư bước đến cửa xuất nhập cảnh, lấy ra một tờ đơn, sau đó gọi điện thoại
Quá trình đó kéo dài khoảng 10 phút
Hà Ngọc Yến đã qua cửa khẩu và đến Hồng Kông
Ngay khi cả đoàn đang chờ đủ người để lên xe buýt du lịch thì Hà Ngọc Yến thấy vị giáo sư người nước M trước đó đã dẫn Lưu Bình Bình chạy đến cùng
Nhìn thấy cảnh đó, Hà Ngọc Yến vô cùng sốc
Chuyện gì đang xảy ra đây
Sao giáo sư nước M lại thực sự giúp Lưu Bình Bình
Sau khi hai người lên xe, cửa xe đóng lại, xe khởi động
Hà Ngọc Yến nhìn về phía Lưu Bình Bình ngồi ở hàng ghế đầu, tâm trạng rất phức tạp
Người nhân viên đứng ở đầu xe là một người từ nước M, nói rằng hắn ta là nhân viên của đại sứ quán nước M ở Hồng Kông
Lần này hắn ta đến để đón các giáo sư và sinh viên từ đại học H, còn đoàn từ đại học Bắc Thành chỉ thuận tiện đi nhờ mà thôi
Vào sáng sớm sau khi Lưu Bình Bình được đưa qua cửa khẩu, Cố Minh Lý đã đi tìm ngay vị giáo sư đã đưa Lưu Bình Bình qua cửa khẩu để thương lượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khoảng năm phút sau, ông ấy đã trở lại
Nội dung của cuộc thương lượng không cần ông ấy nói vì Hà Ngọc Yến đã nghe thấy được
Dù sao cũng trong không gian kín của xe buýt, âm thanh rất dễ bị nghe thấy
“Theo lời giáo sư kia, việc đưa Lưu Bình Bình qua đây đã có sự đồng ý của Đồng Đức Thụy.”
Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông ngồi cùng một hàng ghế, cô nhỏ giọng kể lại điều vừa nghe cho chồng mình
Cố Lập Đông hỏi: “Đồng Đức Thụy vẫn quan tâm đến chuyện này à?”
Hà Ngọc Yến dùng ánh mắt hướng về phía những sinh viên kia: “Có lẽ bọn họ có liên lạc với Đồng Đức Thụy
Hơn nữa, có vẻ như những chuyện xảy ra ở trường chúng ta, dù Đồng Đức Thụy đã rời đi nhưng hắn ta vẫn có thể biết thông qua những người này.”
Càng như vậy, Hà Ngọc Yến càng cảm thấy Đồng Đức Thụy đang chơi một bàn cờ rất lớn
——
Xe nhanh chóng đến khách sạn đã đặt trước
Đến nơi, bọn họ chia tay với đoàn người từ nước M
“Mọi người về phòng nghỉ ngơi một lát, 15 phút sau tập trung dưới tầng.” Cố Minh Lý giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với các giáo sư khác
Về đến phòng, Hà Ngọc Yến đặt hành lý xuống, nhìn chồng vào phòng tắm kiểm tra rồi ngồi xuống ghế
Lúc này đã là bảy giờ tối
Cả ngày hôm nay đều đi đường, cô thấy hơi mệt mỏi
Cùng lúc đó Cố Lập Đông cũng mang một chiếc khăn ướt sạch ra, bảo Hà Ngọc Yến ngẩng đầu lên, anh vừa nhẹ lau mặt và tay cho cô, vừa nói: “Hai ngày tới chúng ta đi cùng cậu, nếu gặp phải chuyện của Lưu Bình Bình thì đừng can thiệp.”
Hà Ngọc Yến gật đầu, cô cũng cảm thấy Lưu Bình Bình này đúng là có nghị lực, đi từ Bắc Thành theo đến Hồng Kông
Chuyện này đã không còn là chuyện mà những người ngoài như bọn họ có thể can dự vào được
Người ta thường nói, trời muốn mưa, mẹ muốn lấy chồng*, vậy cứ kệ đi
* Ý chỉ những chuyện mình không thể ngăn cản nổi
“Nghe nói Hứa Linh cũng sẽ đến tham gia, không biết đã đến chưa.”
Hà Ngọc Yến chuyển chủ đề, nhắc đến người nhà họ Hứa
Trước khi đi cô đã xin phép nghỉ học và nhắc đến việc này với vài người bạn thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi Hứa Linh nghe thấy thì cô ấy lập tức nhảy cẫng lên, oán trách rằng cô ấy cũng muốn đi cho vui nhưng anh trai cô ấy nói rằng thành tích của cô ấy không đủ tốt, không cho nghỉ
Lúc đó Hứa Linh còn hối hận, nói rằng nếu biết trước thì dù có không ngủ cũng phải đạt hạng nhất toàn khoa. 
Câu nói đó khiến Hà Ngọc Yến cười lớn một trận
Sau đó, cô cũng biết nhà họ Hứa cũng sẽ tham gia sự kiện hội chợ phỉ thúy lần này
Nếu người nhà họ Hứa xuất hiện thì người nhà họ Tôn chắc chắn cũng sẽ đến
Hà Ngọc Yến không quen biết những người đến từ đại học của Tôn Tiêu Nhu nhưng cô có linh cảm rằng lúc đó bọn họ cũng sẽ xuất hiện
Không biết liệu Đổng Kiến Thiết có cùng đến hay không nhỉ
Từ khi bác gái Trịnh tranh được nửa cửa hàng từ tay Tần Mai, Đổng Kiến Thiết không trở về nhà nữa
Hầu như hắn chỉ xuất hiện vào dịp Tết, nghe nói bình thường thì hắn học ở trường học, học xong lại làm việc tại cửa hàng trang sức của nhà họ Tôn
Dù sao thì rất nhiều hàng xóm cho rằng hành động của hắn ta quá đáng
“Ăn xong chúng ta hỏi quầy lễ tân khách sạn thử.”
Vì biết rằng đối phương cũng sẽ tham gia sự kiện lần này, bọn họ đã gọi điện trước, hỏi khách sạn nơi Hứa Phát ở và biết họ ở cùng một khách sạn với bọn họ
Thậm chí còn hỏi được cả số phòng
Ngược lại là bên bọn họ, do hành động tập thể nên số phòng chưa được xác định
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
——
Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng
Khi họ xuống tầng một lần nữa, Cố Minh Lý và các giáo sư đã đợi sẵn
Vì đã khá muộn, bọn họ cũng không dám đi xa, chỉ vào một tiệm trà gần khách sạn, mỗi người mua một suất ăn
Hà Ngọc Yến khá thích uống trà sữa tự pha nơi này
Sau bữa ăn, cô còn tự làm cho mình một ly
Tuy nhiên, các giáo sư đều nói rằng chi phí ở đây quá đắt, Nếu không phải trường có hỗ trợ một phần tiền ăn, bọn họ đã nghĩ đến việc ăn bánh mì cho xong chuyện
Cố Minh Lý: “Không đến mức đó đâu
Hoạt động lần này là một sự trùng hợp, trường đã phê duyệt khoản kinh phí dựa trên mức sống ở đây
Nếu trường không phê duyệt, tôi cũng không dám gọi mọi người đi cùng đâu!”
Sau khi nói mấy chuyện vặt xong, bọn họ lại nhắc đến chuyện của Lưu Bình Bình
“Khi về đến khách sạn, nhóm người chúng ta cùng đoàn người ở đại học H cũng coi như đã kết thúc hoạt động lần này
Sau này gặp lại, cứ như trước kia là được
Còn Lưu Bình Bình, tôi khuyên mọi người không nên chú ý đến em ấy quá nhiều.” 
Lần này Cố Minh Lý cũng coi là trưởng đoàn, cần chịu trách nhiệm cho tất cả thành viên
Mà Lưu Bình Bình không phải người mà ông ấy đưa đến Hồng Kông
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ông ấy sẽ chọn bảo vệ thành viên trong đoàn của mình trước
Đồng thời, Cố Minh Lý cũng nhắc nhở các giáo sư lần đầu đến Hồng Kông về cách nhận biết một số băng nhóm ở đây một lần nữa
Dù sao thì sau khi họ trở lại khách sạn sẽ có buổi truyền đạt kiến thức an toàn
Còn Hà Ngọc Yến và chồng không tham gia, bọn họ chào tạm biệt rồi trở về phòng nghỉ ngơi
Ngày mai phiên đấu giá sẽ khai mạc vào lúc 9 giờ sáng
Bọn họ có thể ngủ muộn một chút vì hội trường nằm ngay bên cạnh khách sạn, đi bộ khoảng mười phút là đến
Bọn họ đều có thư mời nên có thể vào bất cứ lúc nào. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.