Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 407: Thay đổi





Những ngày tiếp theo, Hà Ngọc Yến tiếp tục bận rộn với học tập và không quan tâm nhiều đến các việc khác
Đến chiều thứ bảy, cô thấy bác gái Trịnh mang đến vài gói bánh ngọt
Khi đối phương đến cửa, đúng vào lúc chiều tối khi nhiều người trong khu nhà chung đang tụ tập
Hà Ngọc Yến liếc qua những chiếc bánh ngọt, nhận ra chúng đều đến từ các cửa hàng bánh lâu năm nổi tiếng ở Bắc Thành
Những chiếc bánh ngọt mà cả nhà bọn họ đều thích ăn
Những người biết điều này đều là những người có quan hệ gần gũi với gia đình cô
Hà Ngọc Yến nghĩ chắc bác gái Phùng đã cho bác gái Trịnh biết điều này
“Bác đến có chuyện gì không ạ?” Hà Ngọc Yến không dây dưa, hỏi thẳng ý định của đối phương
Bác gái Trịnh đặt bánh ngọt lên bàn trong phòng khách, nói thẳng: “Bác đến để cảm ơn các cháu
Tuần trước sau khi bác hỏi quầy hàng ở ga tàu, bọn họ đã cho bác một phương thức liên lạc
Bác đã trực tiếp liên lạc với nhà sản xuất bên kia, giá cũng đã thỏa thuận xong rồi, hôm nay vừa mới nhận được hàng
Bác đến đây để cảm ơn sự giúp đỡ của vợ chồng các cháu.”
Hà Ngọc Yến đã đoán được điều này nên cũng không để ý, cô chỉ gật đầu để biểu thị mình đã biết
Tuy nhiên không ngờ tiếp theo bác gái Trịnh lại bắt đầu xin lỗi, “Trước đây, nhà bác luôn có thành kiến với nhà cháu
Bác cũng phải xin lỗi cháu
Là do bác làm mẹ mà không dạy dỗ con cái đúng cách nên mới khiến con cái học theo
Bác đã sống mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng hiểu ra trước khi nhắm mắt.”
Những lời này khá nặng nề, khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy hơi ngượng ngùng
May thay, đúng lúc Cố Lập Đông tan làm về nhà, anh ngồi xuống bên cạnh Hà Ngọc Yến
“Bác gái Trịnh, bác còn có việc gì khác không ạ
Nói xin lỗi cũng không cần phải nói quá nhiều, chúng cháu đã tiếp nhận thiện chí của bác rồi.”
Nghe Cố Lập Đông nói thẳng như vậy, vẻ mặt bác gái Trịnh có vẻ hơi thất vọng
Nhưng ngay lập tức bà ấy đã đề cập đến một vấn đề: “Đôi giày trước đó được thắt bằng ruy băng ấy
Cháu có thể dạy bác được không?”
Chưa đợi Hà Ngọc Yến nói gì, bác gái Trịnh đã lập tức bổ sung: “Bác sẽ trả học phí.”
Nghe đến đây, Hà Ngọc Yến thầm nghĩ có vẻ như bác gái Trịnh cũng có phần tử tế
Dù việc thắt dây không phải là chuyện khó nhưng nếu đối phương yêu cầu học thẳng thắn thì cô cũng không muốn làm không công
“Vậy thì được ạ
Chúng cháu sẽ nhận tiền học phí này
Viên Viên, Đan Đan, đến đây đi
Hai đứa dạy bà Trịnh cách thắt dây nhé.”
Ngày hôm đó, sau khi thấy sự thay đổi của đôi giày, Viên Viên và Đan Đan đều vô cùng thích thú, cả ngày quấn lấy mẹ muốn học
Hà Ngọc Yến đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của các con
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi ăn xong bữa tối, cô dạy chúng cách buộc dây ruy băng
Thậm chí cô còn dạy nhiều kiểu buộc dây giày khác nhau khiến Cố Lập Đông cảm thấy hoa mắt
Hai đứa trẻ còn đang học mẫu giáo đã nhớ hết tất cả những kiểu buộc dây này
Bây giờ, hai đứa trẻ cũng có thể dạy người khác
Sau khi nói chuyện với các con, Hà Ngọc Yến còn cố ý nhìn biểu cảm của bác gái Trịnh, phát hiện đối phương không tỏ vẻ khinh thường gì khiến cô hoàn toàn thả lỏng
Xem ra bác gái Trịnh đã thật sự thay đổi rồi
Việc dạy buộc dây kéo dài hơn một giờ đồng hồ
Trong khoảng thời gian nhà Hà Ngọc Yến ăn tối, bác gái Trịnh đã về nhà chuẩn bị bữa tối cho con trai út của bà
Sau khi ăn xong, bà lại quay lại học thêm hơn một giờ nữa mới hoàn toàn học hết
Sau khi tiễn bà ấy về, Hà Ngọc Yến chia số tiền học phí 10 tệ mà bác gái Trịnh để lại thành hai phần, bỏ vào các hòm tiết kiệm của các con
Chuyện này coi như đã xong
Nhưng mà điều này đã tạo ra một làn sóng mới mà Hà Ngọc Yến không lường trước được
——
Ngày hôm đó, Hà Ngọc Yến đến trường học, phát hiện nhiều bạn nữ đang trò chuyện với nhau đều mang những đôi giày nhựa giống nhau
Thấy Hà Ngọc Yến đến, bọn họ vui vẻ dơ chân lên cho cô xem: “Nhìn xem, chúng tôi đã mua rồi này
Lần trước nhìn thấy đôi giày của cậu, chúng tôi còn đang nghĩ nên mua ở đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kết quả ngày hôm qua đi dạo phố chúng tôi phát hiện ra cửa hàng đó.”
“Mặc dù chủ cửa hàng là một bác gái nhưng mắt nhìn của bà ấy thật tốt
Đôi giày này trông có vẻ không đẹp nhưng dây ruy băng này nè, trông thật sành điệu.”
Hà Ngọc Yến cũng thấy đẹp, mỉm cười nghe mọi người bàn về các xu hướng
Cuộc trò chuyện dần chuyển sang chuyện thực tập
Gần đây Hà Ngọc Yến cũng đang để ý vấn đề này
Cô sẽ bắt đầu thực tập vào năm sau
Thầy hướng dẫn của cô đã hứa sẽ giúp cô tìm một số đơn vị để cô không phải lo lắng
Cô không nói chuyện này ra ngoài
Bây giờ nghe các bạn cùng lớp nói chuyện, hóa ra mọi người cũng đang suy nghĩ về vấn đề này
Có người đang trò chuyện hỏi hà Ngọc Yến: “Yến Tử, cậu đã nghĩ sẽ đến đơn vị nào thực tập chưa?”
Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Chưa nghĩ tới, cậu thì sao?”
Người đó nghe vậy thì cười đẩy nhẹ Hà Ngọc Yến một cái: “Không tin đâu
Giáo sư thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ giúp cậu tìm một đơn vị tốt.”
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây
Hà Ngọc Yến không muốn bàn nhiều về vấn đề thực tập với các bạn cùng lớp, cảm thấy biểu cảm của mọi người vô cùng thú vị
Chiều về sau khi tan học cô trở lại khu nhà chung, bác gái Phùng vui vẻ kéo Hà Ngọc Yến kể về chuyện đôi giày của bác gái Trịnh
“Ôi, lúc ấy bác cũng không ngờ bà ấy có thể làm được điều này.”
Hà Ngọc Yến cười đáp: “Đó chẳng phải là nhờ sự giúp đỡ của bác sao?”
Bác gái Phùng nghe thấy hàm ý của Hà Ngọc Yến, cười ngại ngùng, “Ài, bác chỉ khuyến khích bà ấy vài câu, không ngờ lại thành công thật.”
Lúc ấy khi bác gái Trịnh nhìn đôi giày trên chân Hà Ngọc Yến, bác gái Phùng cảm thấy chắc chắn bà ấy đã có ý định
Mặc dù hai người đã đối đầu nhiều năm nhưng đến tuổi này rồi, bà ấy mới phát hiện ra có rất nhiều chuyện cũng không đáng để tâm đến vậy
Bà ấy thấy mình còn may mắn hơn bác gái Trịnh nhiều
Chồng đáng tin cậy, con trai cũng hiếu thảo
Con dâu lớn mặc dù có chút mưu mô nhưng trên cơ bản vẫn ổn
Đứa con gái duy nhất tuy không ra gì nhưng mấy năm qua không có vấn đề gì lớn
Mà trong những năm gần đây nhà bác gái Trịnh đã gặp phải nhiều chuyện còn thảm hơn bà ấy
Nhìn thấy bác gái Trịnh lấy lại tinh thần, bác gái Phùng cảm thấy rất vui
“Đúng rồi, mấy ngày nay khi cháu và Lập Đông ra ngoài, Đổng Kiến Thiết đã về rồi
Nghe nói trường học sắp xếp cho nó đi thực tập ở đơn vị, là ở văn phòng đường phố đấy.”
Đổng Kiến Thiết là sinh viên cao đẳng, năm sau sẽ thực tập rồi tốt nghiệp
Hà Ngọc Yến cũng không bất ngờ về vị trí thực tập của hắn ta
Trong các đơn vị thực tập mà các bạn học bàn luận hôm nay cũng có văn phòng đường phố
Ở tương lai, công việc ở văn phòng đường phố là một công việc ổn định, nhiều người tốt nghiệp thạc sĩ từ Đại học Bắc Thành cũng sẽ qua các kỳ tuyển chọn hoặc thi công chức vào đó
Nhưng hiện tại, văn phòng đường phố không phải là một công việc hấp dẫn với nhiều người
Công việc tốt hiện tại vẫn là quản lý tại các xí nghiệp nhà nước lớn hoặc các vị trí công chức có triển vọng
Vì vậy, Hà Ngọc Yến đoán rằng có thể Đổng Kiến Thiết sẽ không chọn đơn vị thực tập này
——
Dự đoán của Hà Ngọc Yến không sai
Rất nhanh cô đã nhìn thấy Đổng Kiến Thiết mặc vest đi giày da làm tại cửa hàng trang sức nhà họ Tôn
Khi nhìn thấy cô, Đổng Kiến Thiết bước tới cảm ơn: “Thật sự cảm ơn cô, đồng chí Hà
Mẹ tôi nói đôi giày mà bà ấy bán bây giờ là nhờ có sự giúp đỡ của cô.”
Hà Ngọc Yến thấy lời này có vẻ kỳ lạ
Hôm nay là cuối tuần, bốn người nhà họ lái xe đến siêu thị, vừa xuống xe, Đổng Kiến Thiết đã tự đến nói lời cảm ơn
Các con vẫn đang phân vân không biết Đổng Kiến Thiết là ai, Cố Lập Đông đã nói thẳng: “Bác gái Trịnh đã nói cảm ơn rồi
Đây là chuyện giữa nhà chúng tôi và bác gái Trịnh, không liên quan nhiều đến cậu đâu.”
Nói xong, Cố Lập Đông kéo các con cùng Hà Ngọc Yến bước vào siêu thị. 
Sau khi vào siêu thị, Hà Ngọc Yến quay lại nhìn thấy Đổng Kiến Thiết vẫn đứng yên nhìn bọn họ
“Lập Đông, sao em cảm thấy hôm nay Đổng Kiến Thiết có vẻ kỳ lạ vậy?”
Cố Lập Đông cũng thấy có chút không đúng lắm
Bởi vì khi Đổng Kiến Thiết nói cảm ơn sẽ không như vậy… Nói thế nào nhỉ
Vừa chân thành vừa giả tạo
Đổng Kiến Thiết thường rất giả tạo, Cố Lập Đông hiểu rõ đối phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh chưa bao giờ thấy hắn ta như vậy
Hai vợ chồng trò chuyện vài câu rồi nhanh chóng bỏ qua chuyện này
——
Khi bọn họ mới vào phòng làm việc thì thấy Hứa Linh đang giằng co với Lâu Giải Phóng
Hành động này nhìn thế nào cũng thấy giống như một cặp đôi đang cãi nhau
Hai vợ chồng thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên là lùi lại
Nhưng bọn họ quên mất rằng bọn họ còn dẫn theo con
Vì vậy, Viên Viên và Đan Đan vô thức lớn tiếng hỏi: “Chú Lâu, chị Hứa
Hai người đang chơi trò chơi ạ?”
Khi câu nói này thốt ra, Hà Ngọc Yến bật cười, cười xong, cô phát hiện hai người đang kéo co lập tức nhìn về phía cô
“Ê ê ê, đừng như vậy
Chúng tôi cũng không cố ý đâu
Nhưng mà… Hai người muốn trò chuyện thì tốt nhất nên đóng cửa lại, đúng không?”
Hà Ngọc Yến trêu đùa một câu, nhận được ánh mắt xem thường hiếm hoi của Hứa Linh
Điều này khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy rất lạ
Phải biết rằng, trong ấn tượng của cô, Hứa Linh là một cô gái rất hoạt bát và vui vẻ
Vì vậy, người khiến cô ấy phải lườm mắt chắc chắn là Lâu Giải Phóng
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy
Khi Hà Ngọc Yến thầm nghĩ như vậy, cô thấy Hứa Linh đã thả tay khỏi Lâu Giải Phóng, đi tới ôm cánh tay cô
Cô ấy nói với Viên Viên và Đan Đan: “Viên Viên, Đan Đan
Chị Hứa muốn mượn mẹ các em nói vài câu, có được không?”
Viên Viên và Đan Đan không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cả hai đều rất thích Hứa Linh
Nghe vậy, cả hai đều gật đầu
Sau khi được phép, Hứa Linh nhanh chóng kéo Hà Ngọc Yến ra ngoài
Cố Lập Đông thấy tình hình này, cảm thấy mình như người tàng hình
Anh không nhịn được mà nhìn về phía Lâu Giải Phóng với vẻ mặt uy hiếp
Lâu Giải Phóng đưa tay che mặt, thở dài
Cố Lập Đông vừa nghe thấy tiếng thở dài, lập tức nhận ra có thể đã có chuyện gì đó xảy ra. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.