Bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt, cả gia đình chìm trong bầu không khí vui vẻ Trong lúc đó, đầu tiên là mọi người cảm ơn những chuyện năm ngoái Sau đó lại nói về mục tiêu năm nay muốn làm gì, mỗi người đều nói vài câu Hà Ngọc Yến rất thích không khí như vậy, trên khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười Sau khi ăn cơm xong bọn họ không đi ngay mà là ngồi ở đó bắt đầu trò chuyện Cố Minh Lý hỏi một câu, “Sang năm các con có muốn dọn đến tứ hợp viện ở trung tâm thành phố ở không?”
Dựa theo kế hoạch lúc trước là bọn họ sẽ dọn đến tứ hợp viện nhỏ sống vào năm 1982 Đến lúc đó hai đứa con đã đến tuổi học tiểu học, ở gần tứ hợp viện nhỏ có một ngôi trường chín năm rất tốt Bây giờ cậu hỏi chuyện này, có lẽ đã có suy nghĩ gì đó Cố Lập Đông nhìn vợ, thấy vợ không định nói gì thì biết thật ra cô không quá để ý đến chuyện này Con đã lớn, lúc trước ở khu nhà chung thuận tiện nhưng bây giờ lại không thuận tiện lắm Đặc biệt là con đã lớn nên bên khu nhà chung không có đủ phòng ở “Cậu, cậu có đề nghị gì hay không ạ?”
Cố Minh Lý lắc đầu: “Vừa lúc cậu có người quen muốn bán một căn tứ hợp viện nhỏ, là căn tứ hợp viện ở trước căn tứ hợp viện của các con.”
Khu vực chỗ tứ hợp viện đều là những căn tứ hợp viện nhỏ được bảo tồn hoàn hảo, có căn có một sân, cũng có căn có hai sân Nghe nói ở triều đại trước, nơi đây là nơi ở của thương nhân, bên trong được trang trí rất tinh xảo Bây giờ nghe lời Cố Minh Lý, ý tứ rất rõ ràng Hơn nữa, ngồi nhà đó có hai sân, quả thật rất thích hợp để nhà bọn họ ở Đến lúc đó họ có thể sử dụng khu nhà trước là phòng chính để làm thư phòng và phòng khách Đóng cửa sân sau lại là một căn nhà độc lập để sinh sống Căn nhà có nhiều phòng, họ có thể làm ra hai cái nhà vệ sinh Còn chưa mua được nhà, Hà Ngọc Yến đã nhịn không được mà bắt đầu quy hoạch Cố Lập Đông nhìn ra suy nghĩ của vợ, buồn cười mà nói tiếp: “Cậu, căn nhà kia có bán gấp không Sang năm có thể đi xem nhà không ạ?”
Cố Minh Lý cười ha ha nói: “Cậu biết hai đứa sẽ muốn mua mà Cậu đã nói với đối phương, chờ mùng năm sẽ đến xem nhà.”
Trên đường về nhà, Hà Ngọc Yến phát ra tiếng cười ha ha Cô cảm thấy rất vui vẻ đó Tuy rằng còn chưa nhìn thấy nhà ở nhưng cô vẫn rất vui vẻ Năm nay khá vất vả, bây giờ nghe nói có ngôi nhà thích hợp nên bọn họ mua luôn, là loại vui vẻ không có áp lực Tuy nhiên sau khi trở lại khu nhà thì cô hơi không còn vui vẻ nữa Khi bọn họ quay về khu nhà đã gần 3 giờ chiều Bởi vì buổi tối họ muốn mời ông Lâm đến nhà ăn cơm tất niên nên không thể về nhà quá trễ Cả nhà mới vừa vào nhà còn chưa kịp uống nước thì đã thấy có bóng người xuất hiện ở bên ngoài cánh cửa khép hờ Tiếp theo, Hà Ngọc Yến nhìn thấy chồng đi về phía cánh cửa Sau đó cô nghe thấy giọng nói của Đổng Kiến Thiết: “Tôi tới nói lời cảm ơn và tặng quà biểu đạt chút lòng biết ơn của mình.”
Lời như vậy khiến Hà Ngọc Yến nổi da gà cả người Cố Lập Đông nhăn mày lại, lại lần nữa cảm thấy Đổng Kiến Thiết trở nên rất kỳ quái “Nếu cậu muốn nói lời cảm ơn thì tôi đã biết rồi, không cần tặng quà đâu Nhà tôi có nhiều đồ rồi, tặng quà thêm nữa sẽ lãng phí.”
Nói xong, Cố Lập Đông chuẩn bị đóng cửa phòng lại Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa kêu kẽo kẹt một tiếng, sau đó Hà Ngọc Yến nhìn thấy Đổng Kiến Thiết bước một chân vào ngạch cửa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cửa nhà vốn sắp đóng lại bị chặn lại “Cậu muốn làm gì vậy?” Lúc này đây, giọng Cố Lập Đông trở nên rất nghiêm túc Đổng Kiến Thiết vẫn có giọng điệu kia: “Tôi không muốn làm gì hết, chỉ muốn hỏi cậu một chút về ngày hội mua sắm đồ tết kia.”
Khoảng thời gian trước không thấy bóng dáng Đổng Kiến Thiết, hắn cũng không xuất hiện ở cửa hàng trang sức nhà họ Tôn Không ngờ lúc này hắn lại đột nhiên hỏi cái này Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái Mà Cố Lập Đông đang đối mặt với Đổng Kiến Thiết càng cảm thấy kỳ quái hơn Tại sao khi Đổng Kiến Thiết nói chuyện lại nhấn mạnh sáu chữ “Ngày hội mua sắm đồ tết” như vậy chứ Nhưng không đợi anh tiếp tục mở miệng, Đổng Kiến Thiết lại tỏ vẻ không sao cả mà nhấc chân rời đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Anh ta có bệnh gì à?” Hà Ngọc Yến thấy chồng đóng cửa lại, cô phàn nàn một câu Cố Lập Đông lắc đầu: “Người này không ổn lắm, không biết có phải là do ở Hồng Kông quá lâu rồi không Nghe nói cậu ta ở bên kia xem nguyên thạch phỉ thúy cho người ta Trong đám người đó có rất nhiều người dùng tiền không sạch sẽ.”
Lúc trước anh cảm thấy chuyện này không liên quan đến bọn họ, bởi vì Đổng Kiến Thiết đã rất ít khi quay về khu nhà Nhưng Cố Lập Đông vừa mới phát hiện, Đổng Kiến Thiết không xuất hiện còn đỡ, vừa xuất hiện sao lại khiến người khác chán ghét như vậy chứ Mà Đổng Kiến Thiết rời đi, trong giây phút vừa quay đầu thì biểu cảm hắn trở nên dữ tợn Ngay sau đó lại biến về dáng vẻ ôn hòa, lịch sự Tết nhất, nhiệt độ không khí bên ngoài rất thấp, không ai đi ra ngoài Hầu như không có ai nhìn thấy biểu cảm này của Đổng Kiến Thiết Sở dĩ dùng cụm từ “hầu như” này là bởi vì ông Lâm chuẩn bị xách thức ăn đưa đến nhà họ Cố vừa lúc đứng phía sau cửa nhà nửa mở, nhìn thấy được biểu cảm này của hắn Vì vậy, chờ đến buổi tối sau khi ăn cơm giao thừa ở nhà họ Cố thì ông Lâm cũng không rời đi sớm như lúc trước Ông lấy lý do buồn ngủ, xin lỗi quấy rầy cả nhà bọn họ đón giao thừa mà lôi kéo Cố Lập Đông ngồi trò chuyện ở nhà chính Đề tài đương nhiên là biểu cảm kia của Đổng Kiến Thiết “Cả đời này ông ăn muối còn nhiều hơn các con ăn cơm Ông nhìn nó một cái là biết nó đang âm mưu chuyện xấu gì đó!”
Cố Lập Đông nghe xong cũng trở nên căng thẳng, “Có phải cậu ta gặp chuyện gì ở Hồng Kông không?”
Nếu một người không gặp phải chuyện gì nghiêm trọng thì sẽ không đột nhiên thay đổi tính cách nhiều như vậy Ông Lâm lắc đầu: “Ông cũng không biết Dù sao tên nhóc nhà họ Đổng này rất không giống người tốt, cũng một chín một mười với ba nó.”
“Dạ được, sau này tụi con sẽ chú ý nhiều hơn.”
Chờ khi buổi tối hai vợ chồng nằm trên giường nói chuyện phiếm, Cố Lập Đông kể cho vợ nghe chuyện mà ông Lâm đã nói với anh “Dù sao chờ sang năm mới chúng ta cũng phải đi làm, con cũng phải đi học Bình thường cũng không nhiều cơ hội tiếp xúc với Đổng Kiến Thiết Sang năm chúng ta sẽ đi xem căn tứ hợp viện có hai sân kia, chỉ cần phù hợp thì sẽ mua lại để tu sửa Nếu như thật sự có chuyện gì, chúng ta dọn đi là được.”
Hà Ngọc Yến nói vài câu rồi kêu Cố Lập Đông tắt đèn bàn Ngày mai là ăn tết, một ngày tốt lành như vậy, Hà Ngọc Yến hy vọng cả nhà đều vui vẻ Nhà họ Đổng ở đối diện, Đổng Kiến Thiết vẫn luôn ngồi trong phòng khách như muốn đón giao thừa nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nhà họ Cố ở đối diện Khi nhìn thấy nhà họ Cố tắt đèn, biểu cảm Đổng Kiến Thiết lại có một tia dữ tợn “Kiến Thiết, Kiến Thiết.” Đổng Hồng Mai đang cắn hạt dưa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhìn thấy em trai mãi không nói chuyện nên gọi đối phương vài tiếng Chờ khi Đổng Kiến Thiết nhìn qua, Đổng Hồng Mai tiếp tục nói: “Chị rất thích những món đồ trang sức mà em tặng Nhưng em có tiền thì nên suy nghĩ đến việc cưới vợ đi Em sắp ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có vợ con Không thể trông chờ vào chị được Em là đàn ông, có thể dễ dàng tìm được vợ.”
Đổng Kiến Thiết lắc đầu: “Chị hai, tạm thời em không có suy nghĩ này.”
Đổng Hồng Mai nôn nóng nói: “Nè, có phải em không quên được người phụ nữ Tôn Tiêu Nhu kia không Cô ta là một con yêu tinh hại người Kết hôn với em rồi lại ly hôn, bây giờ lại cuốn lại em không buông tay Thật là một người phụ nữ không biết xấu hổ.”
“Chị hai, chị cũng đã nói em là đàn ông nên không lo lắng việc tìm vợ Em muốn kiếm nhiều tiền một chút, chờ cuộc sống tốt hơn lại cưới vợ cũng không trễ.”
Đổng Hồng Mai nghe xong cũng cảm thấy hợp lý Dù sao đến lúc đó con của em trai lớn sinh ra, nếu mẹ cô ta không thể chăm sóc được thì không phải còn có người chị hai là cô ta sao Hai chị em đang lải nhải mà bác gái Trịnh nằm trong chăn nhìn con trai lớn cách bà ta chưa đến hai mét, hơi nhíu mày lại ***
Ăn tết là ngày vui vẻ nhất Vui vẻ luôn ngắn ngủi Bởi vì trong lúc vui vẻ thời gian trôi qua rất nhanh Hà Ngọc Yến cảm thấy như vừa chớp mắt đã đến ngày mùng năm Hôm nay bọn họ cần đi xem tứ hợp viện có hai sân kia Nếu không có vấn đề gì thì họ sẽ nhanh chóng xử lý thủ tục mua nhà Khi đi ra ngoài bọn họ không gặp Đổng Kiến Thiết Từ lúc giao thừa, Đổng Kiến Thiết vẫn luôn ở đây đến ngày hôm qua mới rời đi, nói là phải đi về chuẩn bị đi làm Mà khi hắn ở khu nhà chung cứ hiện diện khắp nơi khiến người khác cảm thấy không thoải mái Hà Ngọc Yến cảm thấy không thoải mái, may mắn khi ăn tết cả nhà họ đều đi ra ngoài Bằng không sẽ càng không thoải mái hơn Việc xem nhà rất nhanh Bố cục căn nhà vuông vức, rất giống khu nhà số 2 Tuy nhiên diện tích của phòng vách hơi nhỏ một chút Điểm nhấn của tứ hợp viện là trong sân có một cái giếng nước, con đường đá cuội và có rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp Tuy rằng ngày đông cũng không nhìn ra được nhưng chủ nhà có cho bọn họ xem ảnh chụp của sân vào mùa xuân và mùa hè, thật sự rất đẹp “Nếu không phải sốt ruột ra nước ngoài thì tôi cũng không nỡ bán căn nhà này Còn về giá cả, bởi vì hai người đều là cháu ngoại của ông Cố nên tôi cũng không lấy giá quá cao Một giá duy nhất, 100.000 nhân dân tệ, đồ nội thất và đồ điện trong nhà đều tặng cho hai người luôn.”
Trong nhà thật sự có đặt rất nhiều đồ nội thất, hơn nữa đồ nội thất kiểu gỗ đặc, có lẽ là từ gỗ tử đàn, do được bảo quản tốt nên không có nhiều vết xước, có thể thấy được chủ nhà rất yêu quý chúng “Vậy những cuốn sách trong thư phòng của chú thì sao?”
Trong thư phòng có không ít sách cổ, Hà Ngọc Yến cảm thấy rất hứng thú “Những cuốn sách đó chỉ có thể tặng cho ông Cố.”
Như thế cũng không sao, dù sao cô cũng có thể đọc chúng Đối phương không tin người trẻ tuổi bọn họ mà tin tưởng bạn cũ là chuyện rất bình thường Chuyện thoả thuận sau đó rất thuận lợi Sau khi thống nhất về giá cả và các loại chi tiết, họ có thể ký hợp đồng sang tên nhà cửa trong ngày và trả tiền đặt cọc, chỉ chờ ngày mai sau khi đi làm sẽ đến Văn phòng quản lý nhà đất là có thể làm thủ tục sang tên Nhưng mà ngày hôm sau, khi bọn họ đi xử lý thủ tục sang tên lại nhìn thấy Đổng Kiến Thiết ở Văn phòng quản lý nhà đất.