Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 421: Tố cáo nặc danh





So với Hà Ngọc Yến vui vẻ, Vương Phượng Nhi có vẻ rất tức giận
Sau khi Trưởng khoa nhân sự tuyên bố tan họp, cô ta chạy ra khỏi phòng họp, hoàn toàn không còn tâm tư cẩn thận nịnh bợ những nhân viên lâu năm như lúc trước
Người ở đây phần lớn đều là những người có kinh nghiệm, lập tức biết suy nghĩ của Vương Phượng Nhi
Bọn họ lắc đầu, khi đi ra ngoài thì gật đầu với nhóm bốn người Hà Ngọc Yến, mỉm cười tỏ vẻ kêu bọn họ chăm chỉ làm việc, đơn vị sẽ không bạc đãi bọn họ,… vân vân
Trở lại chỗ làm việc, Tiêu Phi lại là người đầu tiên tới đây chúc mừng cô
“Lúc này tôi thua nhưng nửa năm sau còn một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hơn, sẽ không bị bại bởi cô mãi đâu.”
Vào ngày tới báo cáo kia, Hà Ngọc Yến đã cảm thấy thái độ của Tiêu Phi rất giống người thích lãnh đạo
Lời nói cũng không dễ nghe, còn hơi “nịnh bợ người trên khinh thường kẻ dưới” một chút
Mà Vương Phượng Nhi cho người ta ấn tượng đầu tiên là đồng chí nữ vừa thông minh vừa hào phóng. 
Nhưng mà nửa năm trôi qua, Hà Ngọc Yến phát hiện ấn tượng đầu tiên có đôi khi không thể tin
Ví dụ như Tiêu Phi, bạn nói hắn có nhiều khuyết điểm nhưng người này không giở trò sau lưng, hoàn toàn khác với ấn tượng của Hà Ngọc Yến
Mà Vương Phượng Nhi, chỉ vì những lời nói hôm nay cô ta nói trong cuộc họp đã khiến cho Hà Ngọc Yến hoàn toàn thất vọng với người này
Vương Phượng Nhi cũng không rời đi quá lâu, có lẽ trước giờ ăn cơm trưa thì đối phương đã xuất hiện
Cô ta làm như không có việc gì, còn vẫy tay chào hỏi với bọn họ, tựa như người buổi sáng trong cuộc họp không phải là cô ta vậy
“Cô ta thật sự lợi hại đó!”
Hà Ngọc Yến nhỏ giọng nói thầm với Lư Đại Nữu, phát hiện đối phương không để ý mình, Hà Ngọc Yến cũng không cảm thấy có gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một tuần gần đây Lư Đại Nữu thường xuyên như vậy, hỏi cô ấy thì cô ấy cũng không nói nên Hà Ngọc Yến không hỏi nữa
Dù sao thì mọi người cũng đều là người trưởng thành rồi, cứ đi hỏi chuyện riêng tư của người ta cũng không được tốt lắm
Chờ sau khi tan làm, Hà Ngọc Yến kích động xách phần thưởng mình nhận được về đến nhà đưa cho chồng và con nhìn xem
Sau đó cô lập tức thu hoạch được những lời khen thưởng của họ
Hà Ngọc Yến vui vẻ, cảm thấy bản thân cứ duy trì như vậy đến lần cuối cùng, nói không chừng còn có thể thắng nữa đấy
Chỉ là rất nhanh, cô phát hiện bản thân lại gặp phiền phức
***
“Thật sự có người viết thư tố cáo sao?”
“Nội dung tố cáo là gì vậy?”
“Trời ơi
Vậy mà lại tố cáo thẳng với bên giám sát
Đây rõ là không tin quản lý trong thư viện của chúng ta mà!”
Sáng sớm Hà Ngọc Yến đi vào đơn vị thì nhìn thấy mấy nhân viên công chức lâu năm đứng trong văn phòng trò chuyện gì đó, đi đến gần thì nghe thấy thư tố cáo
Hà Ngọc Yến không thích thứ này, bình thường cô cũng sẽ không tham dự loại đề tài này
Nhưng hôm nay thì khác
Càng ngày càng có nhiều công nhân viên chức đi làm
Rất nhanh chuyện này được truyền đi ồn ào huyên náo
Mọi người đều đang thảo luận rốt cuộc nội dung thư tố cáo là gì
Là ai đã tố cáo toàn bộ thư viện của bọn họ
“Rốt cuộc thư tố cáo này là thật hay giả vậy?” Hà Ngọc Yến cảm thấy bình thường tố cáo không phải cần điều tra bí mật sao
Tại sao lại nghe như mới nhận được thư tố cáo thì mọi người đã biết hết vậy
Lúc này năm thực tập sinh bọn họ đã ngồi ở quầy một
Bình thường thứ hai không có sách thừa để sắp xếp cho nên Hà Ngọc Yến uống mấy ngụm nước trà rồi nhỏ giọng hỏi Tiêu Phi
Tiêu Phi không ngờ Hà Ngọc Yến sẽ tìm hắn hỏi cái này
Hắn ngẩn người, lúc này mới nói: “Chắc là thật đấy
Có lẽ trong quá trình điều tra đã bị người trong thư viện của chúng ta biết được, cho nên mới bị truyền ra.”
“Rốt cuộc là ai xấu xa vậy
Vậy mà lại tố cáo thư viện chúng ta.” Ngôn Cách nghe thấy lời Tiêu Phi, bắt đầu oán giận
Hắn là một thực tập sinh, làm việc không giỏi cũng chẳng tệ nhưng cũng muốn sau khi tốt nghiệp có thể thuận lợi ở lại đơn vị này
Dựa theo tình huống bây giờ thì công việc này rất thích hợp với người không có chí hướng gì lớn mà lại muốn có một công việc ổn định như hắn
Hơn nữa, phúc lợi ở thư viện này rất tốt
Nghe nói nhà ở chia cho công nhân viên chức đều là nhà lầu, là loại nhà có nhà bếp và nhà vệ sinh
Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất mà Ngôn Cách muốn tìm mọi cách để ở lại
Bây giờ có người muốn tố cáo thư viện, nói không chừng sẽ sinh ra ảnh hưởng với việc sau này bọn họ muốn ở lại đây
Bảo sao hắn không tức giận cho được chứ
Ngay sau đó Vương Phượng Nhi cũng gật đầu theo: “Chắc chắn là kẻ nào ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nên viết thư tố cáo gì đó.”
Hà Ngọc Yến thấy biểu cảm ba người đều rất khó coi, cũng hiểu suy nghĩ của bọn họ
Dù sao thì nếu người quản lý thư viện xảy ra chuyện gì đó
Nói không chừng thực tập sinh như bọn họ cũng không thể ở lại
Cô còn đỡ, thật ra cô không hề để ý công việc tương lai được chia như thế nào
Nếu cô không thích thì không làm là được, nhưng mấy người này lại khác
Một buổi sáng làm việc kết thúc trong bầu không khí cãi cọ ồn ào
Tới buổi chiều, họ thấy vài nhân viên công tác mặc đồng phục đi đến đây
Hà Ngọc Yến chưa trải qua cuộc điều tra như vậy bao giờ, lòng cũng cảm thấy rất hoảng hốt, chủ yếu là có rất nhiều nhân viên bị kêu đi hỏi chuyện từng người một
Lúc này, thực tập sinh bọn họ rất an toàn, dù sao thì việc tố cáo này không liên quan gì đến bọn họ
Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện thì trách nhiệm của thực tập sinh là nhỏ nhất
Ai ngờ trong một tiếng đồng hồ này, người bị kêu vào nói chuyện lại là những người quản lý của các bộ phận, mà sau những người này, người đầu tiên bị kêu đi hỏi chuyện không phải nhân viên chính thức mà là Hà Ngọc Yến
Khi Hà Ngọc Yến nghe thấy có người gọi tên mình, cô đang ở quầy xử lý thủ tục mượn sách cho người ta
“Em mau đi qua đó đi
Việc ở chỗ này để cho mấy người họ làm trước
Hà Ngọc Yến, em đến đây với tôi.”
Chị Lưu vội vàng chạy ra từ office building
Lời nói ra rất dễ khiến người khác hiểu lầm, người không biết chuyện còn nghĩ Hà Ngọc Yến là kẻ phạm tội đấy
Hà Ngọc Yến không hiểu ra sao, đuổi theo bước chân chị Lưu, hỏi thẳng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Chị Lưu lắc đầu: “Chị cũng không biết tại sao lại kêu em vào trong
Chị nói cho em biết, khi đi vào trong hỏi chuyện thì em phải thông minh một chút.”
Hà Ngọc Yến được đưa thẳng tới cửa phòng họp trong office building
Bởi vì vội vàng chạy đến nên trán cô chảy ra một chút mồ hôi
Cô hít sâu một hơi, lấy một chút bình tĩnh rồi gõ cửa phòng họp
Vừa mở cửa ra, cô nhìn thấy có rất nhiều quản lý đơn vị ngồi trong phòng họp, vừa vặn là nhóm người chấm điểm kỳ thi mấy ngày hôm trước
Ngoại trừ nhóm người này, mấy đồng chí còn lại trong phòng họp đều là nhân viên phòng giám sát
Chuyện này khiến trong lòng Hà Ngọc Yến càng cảm thấy khó hiểu
Đây đều là kêu quản lý nói chuyện, tại sao lại gọi thực tập sinh chưa lên chính thức lên đây chứ
“Tới rồi à, tới rồi thì mau ngồi xuống đi.”
Người phụ trách thư viện gặp vào ngày báo cáo đầu tiên kêu Hà Ngọc Yến ngồi xuống, những quản lý khác cũng mỉm cười với Hà Ngọc Yến
Nhìn thấy nụ cười, Hà Ngọc Yến biết chắc chắn không có vấn đề gì
Quả nhiên, cuộc trò chuyện kế tiếp khiến cô tin vào điều này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người ở phòng giám sát lấy một vài tư liệu cá nhân của cô, bao gồm cả điều kiện gia đình và thu nhập cá nhân
Hà Ngọc Yến là công dân tuân thủ pháp luật, mỗi đồng mỗi cắc kiếm được đều hợp pháp, hơn nữa cũng nộp thuế đầy đủ
Cô không sợ bị người khác điều tra
Sau khi nói rõ ràng tình huống nhà mình, Hà Ngọc Yến còn tỏ vẻ cô có thể cung cấp tất cả phiếu định mức để chứng minh lời của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ha ha đồng chí, không cần phải lo lắng như vậy.”
Tiếng cười hoàn toàn khiến bầu không khí trong phòng họp của bọn họ trở nên vui vẻ
Hà Ngọc Yến nhìn về phía người nói chuyện, là một đồng chí nữ trung niên nhìn rất uy nghiêm
Đối phương ngồi ở vị trí chủ của phòng họp, hiển nhiên là người dẫn đầu nhóm điều tra
“Chuyện này thật ra cũng rất đơn giản, có người gửi thư tố cáo cho chúng tôi
Trong thư tố cáo nói cô là một thực tập sinh mà dùng 10.000 nhân dân tệ mua trái phiếu được chia đến đơn vị của cô
Mà 10.000 nhân dân tệ trái phiếu định mức này vốn phải được chia cho những quản lý ở thư viện.”
Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này thì ngẩn người
Cô thật sự không nghĩ tới chuyện này
Tại sao mua trái phiếu được chia đến đơn vị mà vẫn vi phạm quy định chứ
Vậy mà còn có thể tố cáo à
Tựa như nhìn ra biểu cảm của Hà Ngọc Yến, người dẫn đầu nói thẳng: “Trong thư tố cáo nói cô dùng tiền nhờ quản lý hỗ trợ, sau đó những quản lý này sẽ cho cô điểm cao trong kỳ thi mấy ngày trước
Đây là tham ô nhận hối lộ, kêu phòng giám sát chúng tôi đến đây xử lý mọi người.”
Thư tố cáo như vậy nghe rất vô lý nhưng kết hợp với tình thế bây giờ lại thật sự có hơi logic
Dù sao thì số trái phiếu định mức chia cho mỗi công nhân viên chức cũng không ít
Nếu là quản lý thì chắc sẽ bị chia trái phiếu định mức nhiều hơn, nói như vậy, áp lực kinh tế của quản lý sẽ rất lớn
Cô bỏ tiền mua trái phiếu định mức của quản lý, cũng coi như một cách giúp bọn họ giải quyết vấn đề
Sau đó quản lý sẽ cho cô điểm đánh giá cao
Đây là một vòng lặp logic hoàn hảo
Người có thể nghĩ ra đơn tố cáo như vậy cũng là một người tài giỏi
Trong phòng họp không chỉ có Hà Ngọc Yến nghĩ như vậy, sắc mặt của mấy người quản lý đều rất khó coi
Trưởng khoa tài vụ lại giải thích lần nữa: “Đồng chí Hà thật sự đã mua 10.000 nhân dân tệ trái phiếu của đơn vị
Nhưng 10.000 nhân dân tệ trái phiếu định mức này lại vốn sẽ chia đều cho mỗi nhân viên ở đây
Cho nên, nếu cái này cũng coi như là tham ô nhận hối lộ thì chắc chắn mỗi nhân viên trong thư viện của chúng tôi đều bị định tội.”
Lời này không có sai sót gì
Lúc trước khi Hà Ngọc Yến nhắc tới việc này là vì muốn giảm bớt gánh nặng cho người trong toàn bộ đơn vị
Không nói nhiều hay ít nhưng tóm lại là tấm lòng tốt
Tại thời điểm này rất nhiều người không hiểu trái phiếu là gì, cho nên bọn họ đều không muốn mua
Người dẫn đầu thấy Trưởng khoa tài vụ kích động như vậy, vội vàng an ủi: “Chúng tôi đã biết chuyện này
Thật ra ngay từ đầu chúng tôi không nghi ngờ các vị đang ngồi ở đây, lúc này đến đây cũng chỉ làm theo phép công mà thôi.”
Nói xong, người này chuẩn bị đứng lên, mang người của mình đi trước
Ai biết Hà Ngọc Yến lại hỏi thẳng: “Chuyện điều tra này chỉ làm cho có
Vậy không cần xử lý người tố cáo sao ạ
Tố cáo lung tung như vậy, còn không phải là đang lãng phí thời gian của mọi người sao?”
Đối phương không ngờ Hà Ngọc Yến lại quyết đoán như vậy nhưng vẫn gật đầu: “Về vấn đề này, chờ sau khi bên chúng tôi kết án sẽ thông báo với bên thư viện.”
Hà Ngọc Yến không các việc liên quan giữa các cơ quan với nhau
Nghe đến đó, cô cảm thấy chắc là sẽ xử lý người tố cáo lung tung nên cô yên tâm
Dù sao thì nếu không trừng phạt loại người này thì sau này người này sẽ làm ra các trò vặt khác
“Tôi thật sự không ngờ rằng mua trái phiếu mà còn gây ra phiền phức cho đơn vị, thật sự xin lỗi.”
Người của phòng giám sát vừa đi, Hà Ngọc Yến đã đứng dậy khom lưng xin lỗi với người trong văn phòng
Chủ yếu là cô cảm thấy lần này bản thân chưa suy nghĩ chu đáo, lòng tốt biến thành chuyện xấu
Nếu người tới là người không nói lý lẽ, nói không chừng sẽ cãi nhau với bọn họ
“Chuyện này không có gì
Có vấn đề thì giải quyết, đúng là đúng, sai là sai
Cô mua trái phiếu là giảm bớt gánh nặng cho công nhân viên chức trong đơn vị, tiền mua trái phiếu là được đổi từ sức lao động của cô cho nên không cần phải xin lỗi.”
Người quản lý thư viện nói năng có khí phách, Hà Ngọc Yến nghe xong cũng cảm thấy rất thoải mái
Chờ khi cô rời khỏi phòng họp quay trở lại quầy ở lầu một thì phát hiện mọi người đang nhỏ giọng thảo luận
Cô ghé vào lắng nghe, bọn họ đều đang tò mò tại sao lại kêu Hà Ngọc Yến qua đó
Tại sao người bên phòng giám sát con chưa tìm bọn họ hỏi chuyện mà đã rời đi hết rồi
Vừa nhìn đã biết bên trong có vấn đề
Có người còn đang suy đoán có phải Hà Ngọc Yến phạm tội không
Hà Ngọc Yến mới vừa bước vào đã đứng ở phía sau những người này, phát ra tiếng cười ha ha. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.