Sau khi Hà Ngọc Yến nhìn thấy sự náo nhiệt trong buổi khai trương cửa hàng trang sức của nhà họ Tôn ngày hôm qua Cô quyết định dời ngày khai trương cửa hàng văn phòng phẩm của mình muộn hơn một chút Thực tế cửa hàng nhà đó có khá nhiều hội viên Hôm nay vẫn có người đến nhận quà như cũ Con đường ở đó lại bị chặn ngang Nếu cửa hàng văn phòng phẩm của cô khai trương bây giờ thì chắc chắn sẽ không có ai chú ý đến Sự náo nhiệt trong cửa hàng nhà họ Tôn kéo dài gần một tuần mới dần lắng xuống Lúc này, cuối cùng Hà Ngọc Yến đã quyết định chọn thời gian khai trương cửa hàng văn phòng phẩm của mình vào cuối tháng chín.
Khai trương cửa hàng văn phòng phẩm cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần đốt hai quả pháo là xong Cửa hàng văn phòng phẩm của Hà Ngọc Yến có tổng cộng ba tầng Tầng một chủ yếu bán các loại văn phòng phẩm, bên cạnh còn có cửa sổ hướng ra đường, bên trong còn chuyên bán các loại lẩu cay và đồ uống lạnh Tầng hai vẫn thiết kế đúng như kế hoạch, có vài kệ sách bày bán sách Nó được trang trí giống hệt như một hiệu sách Tầng ba tạm thời đóng cửa, nếu sau này việc kinh doanh thuận lợi, Hà Ngọc Yến định sẽ dùng nó để mở quán cà phê hoặc là thư viện Dù chỉ mở tầng một và tầng hai nhưng cô cũng đã thu hút rất nhiều bạn trẻ đến đây Chủ yếu là vì hương vị của lẩu cay thật sự quá tuyệt vời [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Những người bị thu hút đến đây chỉ cần liếc qua đã không thể rời đi được nữa Đợi đến khi lẩu cay được nấu chín, những người này đã nhìn thấy đủ loại mặt hàng văn phòng phẩm được bày bán trong cửa hàng lại càng không thể đi được nữa Như dòng nước chảy đều đặn chậm rãi, miệng truyền miệng Sau khi khai trương chưa đầy nửa tháng, lợi nhuận của cửa hàng đã vượt qua tám trăm nhân dân tệ Tám trăm tệ nghe có vẻ không nhiều nhưng sức mua của nó thậm chí còn lớn hơn tám mươi nghìn tệ ở thời đại sau này.
Cuối cùng Hà Ngọc Yến cũng nhận ra lượng hành khách ở đây lớn đến mức nào Hai cửa hàng còn lại khai trương gần trường họ, doanh thu tuy không tệ nhưng chắc chắn không thể lợi hại bằng phố thương mại này được Thu hoạch như thế này khiến Hà Ngọc Yến rất hài lòng Đương nhiên, vì cửa hàng này đã mở cửa nên Hà Ngọc Yến đã gọi mẹ cô đến bên này để giúp đỡ Ngoài ra cô còn tuyển thêm bốn nhân viên khác để làm nhân viên bán hàng Mẹ cô vốn làm việc bên cửa hàng bên kia nên hiện tại Hà Ngọc Yến phải thuê người khác qua đó bán hàng thay mẹ cô Đợi sau khi những cửa hàng này dần ổn định, Hà Ngọc Yến lại lần nữa đặt hết tinh thần vào công việc trong thư viện Ngày hôm nay, Hà Ngọc Yến đến thư viện làm việc như thường lệ Vừa mới đỗ xe xong, cô đã nhìn thấy một người phụ nữ mình chưa từng gặp bao giờ, đối phương thế mà lại đang lôi kéo tay Lư Đại Nữu ở quảng trưởng trước thư viện nói chuyện gì đó Hà Ngọc Yến nhanh chóng xuống xe đi qua đó, vừa đi tới nơi cô đã nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia: “Không phải chỉ mượn năm mươi tệ thôi sao Chẳng lẽ năm mươi tệ mà cô cũng không có à?”
Người phụ nữ đó không phải ai khác mà chính là Vương Phượng Nhi, người đã cưới anh trai của Lư Đại Nữu Kể từ sau khi cửa hàng đồ cũ bị chia tách, Hà Ngọc Yến đã không còn gặp lại người phụ nữ này và anh hai Lư nữa Cô chỉ nghe nói anh hai Lư làm ăn thất bại, sau đó Vương Phượng Nhi cũng sinh được một đứa con trai Ỷ vào việc mình có con cho nên ngày nào cô ta cũng chạy đến nhà họ Lư đòi tiền ba mẹ chồng Đương nhiên, chuyện này rất nhanh đã được anh hai Lư ngăn lại Dù sao mấy năm nay anh Lư cũng đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc sưu tầm đồ cũ và mở cửa hàng bán đồ cũ Một lần khởi nghiệp thất bại cũng chẳng là gì cả Hà Ngọc Yến cũng chỉ được nghe nói về việc này, nhưng cô cũng không hỏi chi tiết về lý do thất bại Không ngờ hôm nay Vương Phượng Nhi vậy mà lại chạy đến gặp Lư Đại Nữu để vay tiền “Vương Phượng Nhi, cô đừng có mà quá đáng Đại Nữu có quan hệ gì với cô hả Cô muốn tiền thì về mà tìm chồng cô ấy.”
Ngay lúc Hà Ngọc Yến đang định đi tới giúp đỡ thì phía sau đột nhiên có một cơn gió thổi qua, sau đó Hà Ngọc Yến nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Phi Đối phương kéo Lư Đại Nữu về phía sau, miệng liên tục phun ra những câu từ trông rất giống như con nhà quan Nếu như có người dám nói như vậy với cô, Hà Ngọc Yến sẽ cảm thấy rất khó chịu Nhưng những lời này là nói với Vương Phượng Nhi nên Hà Ngọc Yến cảm thấy rất ổn “Tiêu Phi, cậu mới là người quá đáng đấy Đây là chuyện giữa chị dâu em chồng nhà chúng tôi Liên quan gì đến một người ngoài như cậu cơ chứ?”
Mắng xong câu này, Vương Phượng Nhi mới như chợt nhận ra, sau đó cô ta lộ ra vẻ mặt không thể tin được nhìn đôi nam nữ trước mặt mình: “Không thể nào Tiêu Phi, ánh mắt cậu kém thật đấy Thế mà lại yêu đứa con gái như que diêm này.”
Khi còn nhỏ vì gia đình nghèo Lư Đại Nữu nên không được ăn ngon Tuy rằng sau khi chuyển đến Bắc Kinh, cuộc sống dần được cải thiện nhưng cô ấy vẫn rất gầy, ăn bao nhiêu cũng không tăng cân Bị ai đó gọi là que diêm là việc cực kỳ khó chịu Tiêu Phi đương nhiên không thích có người gọi Lư Đại Nữu như vậy Hắn không chút khách sáo chỉ trích lại cô ta: “Mấy người đã ra ở riêng rồi Có chuyện gì thì cũng không còn liên quan gì đến Đại Nữu nữa Chỗ này là Thư viện Quốc gia, cô đừng có ở đây làm loạn Nếu không, tôi nhất định sẽ gọi bảo vệ đến đuổi cô đi.”
Hà Ngọc Yến nghe vậy thì liên tục gật đầu tán dương Tiêu Phi quả thật có thể bảo vệ Lư Đại Nữu được, bọn họ đều không nhìn nhầm người Vương Phượng Nhi thấy mọi người đi ngang qua đều dừng lại nhìn cô ta Mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, sau đó vội trừng mắt nhìn những người đã nhìn cô ta mấy lần rồi bỏ chạy Người này đến một cách khó hiểu và cũng bỏ chạy một cách khó hiểu Hà Ngọc Yến cau mày, cô cảm thấy rất tò mò nshưng cô cũng không mở miệng hỏi gì cả Nhưng trong giờ nghỉ trưa, Lư Đại Nữu lại nói: “Chị dâu tớ gần đây nói có cơ hội kiếm tiền gì đó nên nhất định muốn đến nhà tớ đòi tiền.”
***
Vào lúc Lư Đại Nữu đang phàn nàn về Vương Phượng Nhi thì Vương Phượng Nhi cũng đang ầm ĩ ở nhà “Lư Đại Trụ, em gái anh đúng là chẳng ra cái gì cả Cả nhà thắt lưng buộc bụng để cô ta được học hết đại học Kết quả chị dâu là tôi đây đến tận nơi vay của cô ta có mấy chục tệ mà cô ta cũng không cho Tôi thật sự chưa từng thấy con gái nhà ai lại không quan tâm đến gia đình mình như vậy.”
Anh hai Lư không ngờ vừa về đến nhà, bếp núc lạnh tanh không nói, ngay cả con trai nằm trên giường khóc oe oe cũng không có ai quan tâm Mà vợ mình thì lại lớn tiếng mắng chửi với mình Cuộc sống như vậy hoàn toàn khác với những gì hắn đã tưởng tượng Nhưng hắn cũng không phải là người hay than trời trách đất Mặc kệ bên tai là tiếng Vương Phượng Nhi mắng chửi, hắn đi tới bế đứa bé lên dỗ dành Mà Vương Phượng Nhi bên này vẫn không ngừng chửi bới và quăng đập đồ đạc Cô ta thấy Lư Đại Trụ im lặng không thèm hé răng như cây cột, cô ta không còn sức để mắng chửi người nữa Nhưng dù vậy thì cô ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ Cô ta ngồi ngay cạnh bên Lư Đại Trụ: “Em gái anh không cho em mượn tiền thì anh cho em chút tiền đi.”
Lư Đại Trụ lắc đầu: “Tiền cưới một nghìn tệ lúc kết hôn ấy em vẫn còn cầm Tiền sinh hoạt mỗi tháng của gia đình cũng đều là anh chi Hơn nữa năm ngày trước trong tháng này, anh cũng đã đưa cho em hơn ba trăm tệ rồi.”
Bây giờ là tháng 11 năm 1982, mức lương trung bình của người dân Bắc Thành chỉ có bảy mươi hoặc tám mươi nhân dân tệ Phí sinh hoạt của ba người trong một tháng hơn ba trăm tệ cũng không hề ít chút nào Nhưng số tiền đó đều đã bị Vương Phượng Nhi tiêu hết sạch “Tiền cưới Anh là đàn ông còn không biết xấu hổ nhắc về chút tiền sính lễ nho nhỏ đó của tôi à Đó là tiền đảm bảo cho cuộc sống tương lai của tôi Bây giờ tôi xin anh mấy chục tệ anh cũng không cho, tiền sính lễ đưa hết cho anh, sau này tôi không có gì thì có mà chết đói à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh có cho hay không Bây giờ tôi phải có năm mươi tệ.”
Lư Đại Trụ không hiểu tại sao gần đây Vương Phượng Nhi lại liên tục đòi tiền như vậy Nhưng hắn thực sự không thể bỏ thêm tiền được nữa.
Sau khi tách khỏi nhà ra ở riêng, lại tan rã không vui với bạn bè, lúc ấy Lư Đại Trụ đã mang theo tổng cộng hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ tiền tiết kiệm rời đi Hắn đã tốn mất mười hai nghìn tệ để mua căn nhà này Ba mươi tám nghìn còn lại nghe có vẻ rất nhiều nhưng lần đầu tiên hắn gây dựng sự nghiệp lại thất bại như vậy, hơn năm nghìn tệ đã như ném đá xuống sông rồi Ngoài các chi phí cho gia đình và sinh con ra, hiện tại trong tay Lư Đại Trụ chỉ còn lại chưa đến hai mươi nghìn tệ Hắn muốn tiết kiệm một chút tiền, còn muốn giữ lại tiền để tiếp tục kinh doanh Tiền hắn chi cho gia đình cũng không ít, mỗi tháng ba trăm tệ đã đủ nhiều rồi Tuy rằng Lư Đại Trụ không thông minh lắm nhưng về một số chuyện thì hắn rất cứng rắn Cuối cùng, cho dù Vương Phượng Nhi có ầm ĩ như thế nào thì Lư Đại Trụ vẫn không cho cô ta một đồng nào [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vương Phượng Nhi không còn cách nào khác, ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, mắng cũng mắng rồi, xin cũng xin luôn rồi Nhưng Lư Đại Trụ đều không nghe Cuối cùng Vương Phượng Nhi phải lấy tiền từ túi tiền riêng của mình ra Còn lấy thêm cả số tiền lấy được từ nhà đôi vợ chồng già nhà họ Lữ kia rồi đi ra ngoài Mà bên phía Hà Ngọc Yến, sau khi nghe Lư Đại Nữu phàn nàn xong, Hà Ngọc Yến ngoài biết thở dài thì vẫn là thở dài Nếu nói con người Lư Đại Trụ không có trách nhiệm ấy à Cũng không phải Chi phí sinh hoạt ba trăm tệ một tháng Cho dù là một gia đình bốn người như nhà cô, còn phải bảo dưỡng hai chiếc ô tô mà tiền xăng lại đắt đỏ như vậy thì chi phí sinh hoạt hàng tháng cũng không vượt quá ba trăm tệ Mà Lư Đại Trụ lại có thể bỏ ra ba trăm tệ một tháng chi phí sinh hoạt Nhưng nếu nói Lư Đại Trụ có trách nhiệm thì hiện tại hắn chắc hẳn nên nhìn kỹ xem rốt cuộc Vương Phượng Nhi đang làm gì Sao cô ta lại tiêu nhiều tiền như vậy Tất nhiên, đây đều là chuyện của nhà người ta Hà Ngọc Yến cũng chỉ có thể chửi thầm trong lòng Đợi sau khi tan làm, cô lái xe thẳng đến siêu thị đón chồng mình về nhà.