“Dáng vẻ vừa rồi anh ra mặt thay cho em thật sự rất ngầu.”
Sau khi trút giận xong, giọng nói nói chuyện của cô càng trở nên nhẹ nhàng hơn Cố Lập Đông bất đắc dĩ liếc vợ mình một cái: “Em đó Em nói xem nếu buổi sáng hôm nay không có con ngỗng lớn nhà chúng ta thì có phải em sẽ bị ức hiếp không?”
Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Thật ra em đã định đá cô ấy mấy cái Nếu không có con ngỗng lớn ra tay, em cũng sẽ không bị người khác bắt nạt.”
Tuy nhiên, người nóng tính như vậy, tạm thời Hà Ngọc Yến thật sự không muốn gặp lại cô ta Cố Lập Đông như biết được suy nghĩ của cô, anh đột nhiên nói một câu: “Em có muốn đi lái xe cùng với anh không?”
Hà Ngọc Yến không ngờ rằng bản thân sẽ có một chuyến du lịch nói đi là đi ở thập niên 70 Ngày hôm sau sau khi Cố Lập Đông đề nghị, cô xin nghỉ với ông Khang Sáng sớm hôm sau cô dậy vào lúc 5 giờ sáng, sau khi rửa mặt ăn sáng thì đi theo Cố Lập Đông đến kho hàng của nhà máy máy móc Lúc này trước cửa kho hàng có bốn chiếc xe vận tải lớn đang đậu ở đó, tất cả đều là chiếc xe chấp hành đi nhiệm vụ vào hôm nay Nhiệm vụ lúc này là kéo một cỗ máy lớn từ nhà máy đến nhà máy đinh ốc ở thành phố Tân Đây là chuyến nhiệm vụ một chiều, lúc về không có nhiệm vụ chở hàng Thành phố Tân ở ngay bên cạnh nên chỉ cần lái xe sáu tiếng là đến đích đến Sau khi dỡ hàng, nghỉ ngơi một đêm ở địa phương thì buổi sáng ngày hôm sau lại lái xe quay về Trong nhà máy cho thời gian khoảng hai ngày nên sau khi bọn họ dỡ hàng xong rồi sẽ có thời gian ban ngày rảnh rỗi ở thành phố Tân - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhìn cảnh tượng chuyên chở hàng hóa hoàn toàn dựa vào sức người ở trước mắt, Hà Ngọc Yến rất khâm phục những người chịu khổ nhọc trong thời đại này Tới đời sau, những hàng hóa này đều dựa vào xe nâng hàng hóa hoặc cần trục tới dỡ hàng Nhưng bây giờ, không có máy móc nên tất cả đều dựa vào sức người để hoàn thành Nghe nói một phần đinh ốc trong cỗ máy này đều dựa vào tay nghề thợ rèn thủ công cao gõ ra Khi không đủ máy móc khoa học, quốc gia chúng ta vẫn có thể dựa vào sự cố gắng của mỗi người đạt được thành công trong các ngành nghề khác nhau “Lần này xem như lái xe đường dài, anh đi cùng với anh Mã Anh ấy là đồ đệ của ông nội anh, đến lúc đó anh lái xe, anh ấy sẽ ngồi trong lều xe tải Chờ khi anh ấy lái xe, hai chúng ta sẽ ngồi trong lều xe tải kia.”
Lúc này xe vận tải lớn chủ yếu là xe giải phóng Ghế điều khiển chỉ có hai ghế cứng Cơ bản không được trang bị đai an toàn, cũng không giống xe vận tải lớn đời sau có hai ghế ở phía trước Đương nhiên cũng không có quy định cấm chở người trên thùng xe, không thể hoạt động vượt quá quy định vân vân Biết là một chuyện, chờ Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông cùng nhau ngồi trên thùng xe vận tải thì cả người cô hơi hoảng hốt một chút Bây giờ vận chuyển cỗ máy, trừ bộ phận chính của cỗ máy thì những bộ phận khác đều có thể tháo dỡ Chiếc xe bọn họ đang lái, trong thùng xe đều chứa các loại linh kiện máy móc dùng gỗ đóng khung cố định Trong góc để linh kiện cố ý chừa lại một vị trí cho hai người bọn họ ngồi xuống “Ngồi ổn chưa, xe chạy nha!”
Trên ghế điều khiển anh Mã vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe hô về phía thùng xe [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Những người tài xế già bọn họ có ai nào chưa thử khi lái xe tiện đường chở họ hàng, bạn bè đi một đoạn đường chứ Bình thường nhìn tên nhóc Cố Lập Đông nói chuyện, làm việc quyết đoán Anh Mã còn nghĩ rằng anh cưới vợ rồi cũng sẽ có dáng vẻ như người đàn ông gia trưởng Lần này lái xe còn muốn chở vợ đi giải sầu Chậc chậc, tên nhóc này thương vợ như vậy, thật sự khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ Trong thùng xe, đôi vợ chồng nhỏ cũng mặc kệ anh Mã nghĩ như thế nào Xe vận tải mới xuất phát từ xưởng, con đường rất thuận lợi, ngồi cũng không xóc nảy Hà Ngọc Yến ngẩng đầu nhìn khắp nơi, lúc này trời tờ mờ sáng Trên đường không có nhiều người đi đường lắm, càng không có nhiều cửa hàng mở cửa nhưng tiệm cơm quốc doanh kia đã có đèn sáng “Chờ khi xe chạy đến vùng ngoại thành, con đường sẽ không dễ chạy Đến lúc đó em nắm lấy anh Chờ sau khi ra khỏi thành phố Kinh, đến lượt anh lái xe Đến lúc đó anh dẫn em đến phòng điều khiển.”
Lúc này tuy rằng đi ra ngoài là quyết định đột xuất nhưng Cố Lập Đông đã suy xét hệ số an toàn đầy đủ Con đường mà bọn họ đi là con đường quen thuộc, dọc đường cũng không phải cái loại vùng núi bần cùng Xuất phát từ Bắc Thành, một đường đi qua nhiều đội sản xuất ở vùng ngoại ô Bắc Thành sau đó trực tiếp tiến vào Thành phố Tân Thành phố Tân không náo nhiệt như Bắc Thành nhưng ở giữa hai thành phố có không ít quân đội đóng quân Đó là con đường an toàn nhất mà Cố Lập Đông từng đi qua “Em chưa bao giờ ngồi ghế phụ trên xe vận tải đâu!” Hà Ngọc Yến cười nói, cô kéo suy nghĩ của Cố Lập Đông lại “Đúng rồi, chúng ta tới thành phố Tân sẽ ở nhà khách sao?”
Cố Lập Đông: “Đúng vậy, ở gần nhà máy đinh ốc có nhà khách.”
Đến lúc đó hai vợ chồng thuê một phòng riêng, tự mình trả tiền là được Hà Ngọc Yến nghe Cố Lập Đông kể những vấn đề sẽ gặp được dọc theo đường đi Trong lòng cô cảm thấy rất vui khi có thể đi ra ngoài một chút Thời buổi này đi ra ngoài rất không dễ dàng, không chỉ cần có thư giới thiệu các kiểu Chi phí đi ra ngoài đối với người thành phố cũng là một số tiền lớn Lần này bọn họ trừ đi ra ngoài giải sầu, mục đích chủ yếu là muốn xài hết tiền có được trong radio Lần đầu tiên nhặt của hời là cục vàng đầu chó tạm thời không dùng được Nhưng tiền giấy có thể tiêu xài hết mức có thể “Em đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó cứ dùng hết phiếu vải, phiếu đường, phiếu công nghiệp đi Phiếu gạo thì xem tới chỗ kia rồi có thể đổi với người khác không.”
Tuy rằng lúc quay về là xe trống nhưng mua lương thực ở nơi khác mang về vẫn quá bắt mắt Cố Lập Đông suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó xem thử có thể đổi phiếu xe đạp về không.”
Trước khi kết hôn anh vốn không dùng phiếu xe đạp Hơn nữa phiếu xe đạp không dễ kiếm, cũng không mua được Nhưng có vợ thì khác Từ nhà đến trạm phế phẩm, đi đường tốn gần hai mươi phút Bây giờ mùa hè nóng nực không nói, mùa đông tuyết rơi đi đường rất lạnh lẽo Có xe buýt cũng khó chờ Vẫn là mua một chiếc xe đạp lợi hơn Huống chi Cố Lập Đông nghe các bác gái trong khu nhà nói thầm không chỉ một lần Nói số mệnh Hà Ngọc Yến không tốt bằng Lâm Hà Hương Của hồi môn của người ta có hai chiếc xe đạp mà Hà Ngọc Yến trừ mấy cái chăn, một ít nồi chén gáo bồn thì không có cái gì khác Thật ra, thời buổi này của hồi môn của những người phụ nữ bình thường cũng chỉ như thế Người như Lâm Hà Hương thì rất hiếm thấy Nhưng Cố Lập Đông vẫn không thích nghe người khác nói xấu vợ mình Trong một tháng kết hôn anh đều nhờ người tìm kiếm phiếu xe đạp Tuy nhiên phiếu này ở Bắc Thành đặc biệt hút hàng Tạm thời còn chưa thể đổi được Bây giờ anh dứt khoát tới thành phố Tân tìm xem Tới buổi trưa, xe cũng đã chạy đến chỗ giao giới giữa Bắc Thành và thành phố Tân Bọn họ tìm một tiệm cơm quốc doanh công xã dừng xe lại, chuẩn bị ăn một bữa cơm và bổ sung nước ấm, sau đó toàn bộ đều chạy đến đích đến Bốn chiếc xe vận tải lớn, tổng cộng có tám người tài xế Cộng thêm Hà Ngọc Yến là chín người bước xuống từ trên xe, cảnh tượng kia khá nổi bật Tuy nhiên bình thường công xã này có rất nhiều xe vận tải dừng lại cho nên ánh mắt của những người này chủ yếu đều nhìn chằm chằm Hà Ngọc Yến [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bị nhiều người xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, Hà Ngọc Yến không phản ứng một chút nào Cô đứng đó nhìn mấy người Cố Lập Đông chia ca Một nửa người đi ăn cơm, thuận tiện mua đồ ăn cho mấy người canh chừng xe bên ngoài Mỗi lần lái xe ra ngoài đều đi đến địa phương lạ, cho dù là xe hay là hàng hoá chuyên chở đều cần người trông coi Đây cũng là nguyên nhân tại sao lái xe đường dài cần sắp xếp hai tài xế “Chờ một lúc nữa ăn cơm xong sẽ đến lượt anh lái xe Trên xe anh phải nhìn đường nên không thể nói chuyện với em được……”
Hà Ngọc Yến đang nghe Cố Lập Đông nói một chút về chuyện lái xe Kết quả, vừa ngẩng đầu lên thì vừa lúc cô nhìn thấy trong góc quanh của tiệm cơm có hai người đang lén lút nhìn đông nhìn tây Vừa nhìn vừa đưa đồ trong tay cho đối phương xem Đối phương lắc đầu xua tay, sau đó khoa tay múa chân ra hiệu mấy cái Sau vài lần qua lại, cuối cùng cũng hoàn thành giao dịch Toàn bộ quá trình nghe thì có vẻ rất lâu nhưng trên thực tế không vượt quá hai phút Hà Ngọc Yến có thị lực rất tốt, cũng thấy rõ vật phẩm giao dịch của hai người “Có chuyện gì vậy?” Cố Lập Đông nhìn thấy vợ nhìn chằm chằm bên kia, anh lập tức hỏi Hà Ngọc Yến lắc đầu nhìn bóng dáng hai người kia lần lượt rời đi theo hướng khác nhau [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong lòng cô chỉ cảm thấy chuyện này rất thần kỳ Người đời sau đánh giá niên đại này là niên đại ăn không đủ no Ở niên đại này, một cái nhẫn vàng không bằng một cây khoai lang đỏ Nhưng trên thực tế, lúc này nhẫn vàng, thỏi vàng, đồng bạc có thể cầm đi ngân hàng đổi tiền Giá cả trao đổi thấp hơn chợ đen nhiều nhưng ưu điểm là an toàn và hợp pháp Có mua bán thì có thị trường Vừa rồi Hà Ngọc Yến nhìn thấy một trận giao dịch vàng rất hấp tấp Nói chính xác hơn là giao dịch nhẫn vàng Cái nhẫn vàng kia có kích cỡ không nhỏ, nếu không cô cũng sẽ không thấy rõ ràng như vậy Kết quả chỉ đổi được năm đồng tiền Không sai, chính là năm đồng tiền Hà Ngọc Yến đã thấy đối phương đếm rồi Trong lòng cô khiếp sợ đối với việc giao dịch trắng trợn táo bạo như vậy Nhưng nghĩ đến nơi này dù sao cũng là một công xã nho nhỏ ngoài vùng ngoại thành Có lẽ về phương diện này được quản lý lỏng lẻo Cô lại nghĩ đến vừa rồi người nọ dùng năm đồng tiền mua đi chiếc nhẫn vàng lớn thì kinh ngạc với cái giá rẻ của món hàng Tuy rằng rung động, nhưng trời xa đất lạ nên cô cũng không dám thật sự đi chợ đen hoặc tìm người mua bán vàng Haizz, Hà Ngọc Yến nhịn không được mà chờ mong thị trường kinh tế đầy sức sống ở vài năm sau kia.