Hai vợ chồng “Quản lý chợ đen” vẻ mặt tươi cười khiêng đồ chạy đến nhà khách Bởi vì đồ quá nhiều, thậm chí sau đó họ không hề ăn cơm Khi tới cửa nhà khách, những người khác còn chưa tới đây Hai vợ chồng tìm một góc đặt đồ xuống, bắt đầu nghỉ ngơi uống nước Lần này bọn họ chỉ mang theo một bộ quần áo, buổi sáng khi trả phòng cũng đã mang đi luôn Ngoài bánh quy, kẹo, đường đỏ cùng với hai cây vải, còn có rương quan bì đặt đầy trên mặt đất Hà Ngọc Yến cảm thấy rất có cảm giác thành tựu Cô không dám lấy rương quan bì ra, vẫn đặt trong cái sọt ông già mang lại đây Sau khi trở về có thời gian thì từ từ thưởng thức cái này sau Còn vải, sau khi trở về có thể làm hai bộ quần áo Đến lúc đó tặng cho ba mẹ cô Mẹ cô còn đỡ, hai ba năm sẽ làm một bộ quần áo mới Ba cô vì là công nhân chính thức trong xưởng, có quần áo lao động để mặc Mười mấy năm chưa từng may một bộ quần áo mới [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhà muốn làm quần áo cho ông ấy thì ông không chịu, nói tốn tiền Ngay cả khi cô kết hôn, quần áo ba cô mặc trên người cũng là đồ mượn của người khác Hà Ngọc Yến không đồng ý với loại tiết kiệm tiền này nhưng lại rất tôn trọng ông Ở cái thời đại này, ba Hà có thể dùng chính sức lực của bản thân từ nông thôn đến thành thị trở thành một người công nhân chính thức Tuy rằng không phải lãnh đạo lớn gì, cũng không phải là giai cấp quản lý nhưng cái “bát sắt” này cũng đã khiến một người không biết chữ như ông cảm thấy rất kiêu ngạo Hơn nữa ông ấy và vợ cố gắng nuôi sống bốn đứa con Trong bốn đứa con, còn có hai người là học sinh cấp ba Hà Ngọc Yến không thể làm những chuyện khác nhưng năng lực mua miếng vải làm quần áo cho ba mẹ thì vẫn có Đương nhiên, Hà Ngọc Yến còn có một kế hoạch Tạm thời chưa thấy hiệu quả nhưng nếu thuận lợi thì chờ sau khi thị trường mở ra, nói không chừng trong nhà có thể có một cuộc sống mới Hai vợ chồng đang vui vẻ chờ ở cửa nhà khách Bên kia, một bóng dáng vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện lớn nhất ở gần đó Người đến là một người phụ nữ trẻ tuổi, xem tuổi tác có lẽ mới hơn hai mươi tuổi Tuy rằng người phụ nữ này vội vàng nhưng hành động tương đối nhanh chóng Vừa nhìn đã biết đang tìm kiếm gì đó có mục tiêu - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Rất nhanh, người phụ nữ đi tới một phòng bệnh, tìm được một ông già “Ông ơi, có phải ông đang muốn bán đồ gì đó không?”
Người phụ nữ hỏi mịt mờ nhưng ông già lập tức hiểu rõ ý định đến đây của người phụ nữ Trong khoảng thời gian này, vợ ông bị bệnh nặng, rất nhanh đã xài hết số tiền trong nhà Ông nhờ mấy người bạn già giúp đỡ kết nối muốn bán rương quan bì tổ truyền trong nhà với giá tốt Lúc trước vẫn luôn không có ai tới hỏi Thứ này vừa bán đi không bao lâu thì lại có người tới hỏi Ông già này không phải người nào khác, đúng là ông Khúc vừa mới bán rương quan bì cho Hà Ngọc Yến “Đồ à Đồ đã bán đi rồi Mới bán không lâu.” Vừa rồi mới giao tiền trị liệu cho vợ nên ông Khúc có tâm trạng rất tốt Ông có tâm trạng tốt, người phụ nữ đối diện lại có tâm trạng tồi tệ “Bán rồi Bán cho ai hả Bán lúc nào thế?”
Lời nói bùm bùm ném ra như pháo đốt, nổ đến mức khiến lỗ tai người khác cảm thấy đau đớn Ông Khúc vội vàng duỗi tay che lỗ tai vợ lại Gương mặt ông đầy vẻ không vui nói với người phụ nữ: “Haizz, tôi thấy đồng chí nữ cô rất kỳ quái đó Tôi có bán hay không thì liên quan gì tới cô Đi đi đi, cô đi nhanh đi Bằng không tôi sẽ kêu bảo vệ đó.”
Người phụ nữ bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, cô ta chỉ muốn thét chói tai thành tiếng Ông già đáng chết này cũng đáng ghét như ông già ở trạm phế phẩm Tại sao chứ Tại sao lại bị người khác giành trước một bước chứ Người phụ nữ thật sự nghĩ không rõ, rốt cuộc tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy Mỗi lần nhắc nhở cô ta, nhắc nhở nơi nào có thể nhặt của hời nhưng chờ khi cô ta thật sự đi nhặt thì món đồ quý giá luôn bị người khác mua đi trước một bước Ở Bắc Thành có rất nhiều lần như thế, món đồ quý giá đều bị người khác nhanh chân đến trước Vì vậy, khi đêm hôm trước cô ta nằm ngủ nằm mơ thấy một cái rương gỗ ở thành phố Tân, người phụ nữ cho rằng rốt cuộc cơ hội của mình cũng tới rồi Ở Bắc Thành cô ta đã bỏ lỡ, vậy tới thành phố Tân chắc cũng không thể bỏ lỡ đúng không Vì chuyến hành trình đi tới thành phố Tân này, cô ta đã mượn một trăm nhân dân tệ với người khác Cô ta cực khổ đi xe lửa đến đây Kết quả, kết quả lại chậm một bước Người phụ nữ cảm thấy bản thân muốn điên mất Rất nhanh đã gần đến 12 giờ trưa Trong lúc đó Cố Lập Đông đi tới tiệm cơm quốc doanh một chuyến mua mấy cái bánh bao về Hai vợ chồng ngay cả uống nước cũng cảm thấy thơm ngon Mua đồ hơi nhiều, hai người cũng không muốn đi đến tiệm cơm quốc doanh khiến người khác chú ý “Sao hai người đến sớm thế?”
Anh Mã dẫn hai người tài xế từ đầu đường phía trước đi tới đây [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ai nấy cũng khiêng một cái bao tải to Hiển nhiên lúc này thu hoạch rất tốt Bên này của Cố Lập Đông trừ hai cây vải quá lớn không dễ che giấu ra Những đồ khác đều được bỏ vào trong sọt Mọi người sẽ không hỏi thăm đối phương mua được thứ tốt gì Bọn họ rất ăn ý liếc nhìn nhau, chuẩn bị chờ bọn Ngưu đến đây rồi đi đến nhà máy đinh ốc lấy xe Bọn họ không chờ bao lâu, nhóm bọn Ngưu cũng lại đây Hà Ngọc Yến kinh ngạc khi thấy nhóm bốn người họ đều hai tay trống trơn Không phải nói mấy người này chuyên làm đầu cơ trục lợi sao Tại sao hai tay trống trơn không chút đồ đạc nào vậy Rất nhanh, Hà Ngọc Yến biết bản thân thật sự quá ngây thơ rồi Bốn chiếc xe vận tải dừng ở trước cửa kho hàng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngày hôm qua sau khi dỡ hàng đã là xe vận tải trống Lúc này có hai chiếc xe vận tải đã nhét đầy đồ Thùng xe được vải dầu màu xanh lục quân đội che đậy đến kín mít, người ngoài không cách nào nhìn thấy được bên trong đặt thứ gì Nhưng dáng vẻ sảng khoái kia là có thể nhìn ra nhóm gã Ngưu mang theo không ít đồ đạc “Anh Ngưu, các người điên rồi sao?”
Anh Mã nhìn ra được những hàng hóa này là thứ gì, hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai Gã Ngưu rất bình tĩnh liếc nhìn hắn: “Hàng hóa được đặt trong hai chiếc xe vận tải của chúng tôi Thùng xe của các người trống trơn, tôi không chiếm dụng đã rất nể tình rồi Đừng xen vào chuyện của người khác như vậy.”
“Được được được Mặc kệ đúng không Vậy các người tự đi đi, đừng đi chung với chúng tôi miễn cho bị các người liên lụy.”
Lúc này lái xe trên đường không có cảnh sát giao thông hoặc nhân viên chính phủ đến kiểm tra Nhưng có một loại tình huống, ví dụ như đột nhiên xảy ra chuyện chặn xe kiểm tra Hoặc là có người tố cáo với đội duy trì trật tự Cho dù là tình huống nào, dựa theo số lượng hàng hóa của tên Ngưu này nói không chừng sẽ bị bắt đi cải tạo lao động Gã Ngưu đương nhiên không để ý đến lời anh Mã Nghe hắn nói như vậy, biểu cảm trên mặt gã không hề thay đổi “Vậy càng tốt, không cần đi chung với các người thì chúng tôi còn có thể chạy nhanh hơn.”
Nhìn nhóm bọn Ngưu khởi động xe lái xe rời đi trước một bước, để lại mọi người nhìn nhau tại chỗ Có người tinh mắt nói thẳng: “Tên này điên rồi sao Trên thùng xe của hắn ta đều chứa đầy xe đạp.”
Xe đạp chắc là mới sản xuất nên còn chưa lắp ráp, nhưng hình dáng lốp xe rất rõ ràng Cho dù dùng vải dầu che lại cũng có thể nhìn thấy rõ ràng “Cái xe còn lại hình như đặt TV thì phải.”
Hai loại hàng hóa đều là vật phẩm đắt giá ở niên đại này Buổi sáng Hà Ngọc Yến đã tự mình đi nhìn giá ở cửa hàng bách hóa Đầu cơ trục lợi hàng hóa có giá trị cao hiển nhiên có lợi nhuận không nhỏ Nhưng nguy hiểm cũng rất lớn “Sau khi trở về tôi sẽ nói với trưởng khoa về chuyện này Mọi người cẩn thận một chút, đừng tiết lộ ra ngoài.”
Có thể làm ăn lớn như vậy, lại làm trắng trợn táo bạo như vậy Hiển nhiên có không ít người chống lưng cho gã Ngưu Anh Mã chỉ có thể dặn dò mọi người giữ im lặng, miễn cho khi thật sự xảy ra chuyện lại bị người khác gây rắc rối Cố Lập Đông tiếp nhận ánh mắt của anh Mã, khẽ gật đầu: “Vợ em sẽ giữ im lặng.”
Sau khi mọi người lên xe, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông ngồi trên thùng xe Bên người đặt một đống đồ đạc mà bọn họ mua Lúc trước Hà Ngọc Yến cảm thấy bản thân mua rất nhiều đồ nhưng khi nhìn thấy hai chiếc xe của gã Ngưu kia thì cô cảm thấy bản thân thật sự yếu ớt “Anh ta không sợ bị người khác bắt sao?”
Nhiều xe đạp và TV như vậy mà, chỉ tiền vốn thôi đã hù chết người khác rồi “Chắc anh ta chỉ phụ trách vận chuyển.” Cố Lập Đông kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, đoán chính xác tác dụng chủ yếu của gã Ngưu “Sau khi trở về anh nhớ cẩn thận một chút.”
Hà Ngọc Yến sợ đám người gã Ngưu kia làm chuyện thiếu đạo đức gì đó Hoặc bởi vì bị bắt mà liên lụy Cố Lập Đông Hà Ngọc Yến suy nghĩ một lúc lại mở miệng: “Không được, sau khi trở về em phải giấu một ít đồ đã mua về Em sợ ngày nào đó bọn họ bị bắt thì liên lụy đến anh Đến lúc đó trong nhà có nhiều đồ như vậy thật sự khó mà nói được.”
Sau khi Cố Lập Đông nghe xong cảm thấy chuyện này rất có lý “Lúc trước khi sơn tường trong nhà, sửa chữa phòng tắm anh có để lại chút gạch và xi măng Đợi sau khi trở về mình đào một cái hầm trong phòng vách.”
Trước kia khu nhà chung là khu nhà của người giàu có, cũng có hầm Nhưng cái hầm này ở dưới sân Là một cái hầm lớn công cộng Bình thường tới mùa đông các gia đình đều sẽ đựng bắp cải trong đó Nơi công cộng này hiển nhiên không thích hợp cất tài sản riêng tư ===
Bấm tag “TN Team” và “Đảo Cá Mập” trên khung thể loại của truyện để ủng hộ các truyện khác của bạn tớ nhó!!