Trên đường quay về rất thuận lợi, buổi chiều hơn năm giờ hai người thuận lợi quay về khu nhà Họ mang nhiều đồ như vậy đương nhiên bị nhóm bác gái, thím lôi kéo hỏi rất nhiều Hà Ngọc Yến ngăn cản động tác muốn vào nhà của các bác gái, ra hiệu kêu Cố Lập Đông mang đồ vào nhà cất trước Mà cô thì nói chuyện quanh co với các bác gái, nói đông nói tây nhưng không cho bọn họ cơ hội hỏi thăm Ngay cả hai cây vải thô kia cũng chỉ thấy được một chút Mấy bác gái thò qua hỏi có thể bán một ít vải cho bọn họ không “Vải này nhìn thì nhiều nhưng nhà mẹ đẻ của con có rất nhiều người Nếu chỉ có con và Lập Đông thì không sao nhưng vải này là nhà mẹ đẻ con nhờ mua Bây giờ cũng không thể chia ra được.”
Hà Ngọc Yến nói xong, cô nhìn thấy các bác gái có biểu cảm khác nhau lại vui tươi hớn hở mà nói: “Nếu còn thừa vải thì con chắc chắn sẽ hỏi mọi người xem có ai muốn mua không?”
Bác gái Khổng lớn giọng nhất, lập tức ồn ào: “Đến lúc đó nhất định phải cho bác trước Bác nhìn trúng vải kia trước.”
“Nè, chị ở chỗ mặt tiền khu nhà rồi nên không thể tính toán như vậy được.”
Khi các bác gái đang cãi cọ ầm ĩ, Hà Ngọc Yến lại nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh đang đi về phía cô Cô nhíu mày nhìn về phía đối phương, chờ xem người này muốn làm cái gì “Vợ Lập Đông, chị đã về rồi à!” Đối phương như người không có việc gì mà chào hỏi khiến mọi người đều im lặng lại Các bác gái vẫn nhớ hai ngày trước Thẩm Thanh Thanh trở mặt với hai vợ chồng son nhà họ Cố Không ngờ nhanh như vậy đã coi như không có việc gì Bây giờ da mặt của người trẻ tuổi cũng rất dày Các bác gái nói thầm trong lòng, trên mặt lại nhìn về phía Hà Ngọc Yến, chờ xem cô trả lời Hà Ngọc Yến đối diện với tình huống này, cô nhướng mày, cũng không định để ý đến Thẩm Thanh Thanh Thẩm Thanh Thanh thấy vậy thì dậm chân một cái, cô ta cắn răng vẫn nói ra ý định của mình: “Tôi muốn hỏi mượn quần áo của chị, là bộ váy đỏ rực chị mặc lúc kết hôn đó.”
Hà Ngọc Yến bị da mặt dày của người này làm cho khiếp sợ Trời ạ Chẳng lẽ Thẩm Thanh Thanh cho rằng sau khi cô ta xin lỗi chuyện đó thì cô còn nói chuyện tiếp với cô ta nữa sao - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Tôi không cho mượn.”
Hà Ngọc Yến kiên định ném ra hai chữ này, cũng không nói chuyện với các bác gái nữa mà trực tiếp xoay người đi về phía cửa nhà mình “Con người chị cũng quá keo kiệt rồi Không phải tôi đã xin lỗi chuyện lần trước rồi sao Nếu không phải buổi tiệc kết hôn quá vội vàng thì tôi cũng không mượn quần áo của chị đâu.”
Nói về cái này, Thẩm Thanh Thanh không khỏi hơi oán trách ba quyết định ngày kết hôn quá hấp tấp Ngày hôm qua đi đến nhà của A Bình cầu hôn, sau đó ông quyết định ngày mốt kết hôn Chỉ có thời gian hai ngày nên cái gì cũng không chuẩn bị kịp Đặc biệt là kết hôn thì phải mặc áo cưới, trong hai ngày cô ta không tìm được vải dệt màu đỏ rực Cô đã hỏi bạn bè, họ hàng, chỉ có người hàng xóm Hà Ngọc Yến này mặc áo cưới là chiếc váy màu đỏ rực Cô đã xem cái váy kia rồi, màu đỏ rực rất đẹp Cho nên Thẩm Thanh Thanh tự nhận mình đã xin lỗi thì mọi chuyện coi như bỏ qua, cô đúng lý hợp tình mà tới nhà mượn quần áo Hà Ngọc Yến cũng không để ý tới tiếng kêu gào phía sau, cô trực tiếp về nhà đóng cửa lại, cùng sắp xếp đồ đạc với chồng mình Ngoài phòng, các bác gái vốn đang lôi kéo làm quen với Hà Ngọc Yến Biểu cảm của ai nấy nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh như gặp quỷ vậy “Trời Bình thường Thanh Thanh nhìn rất hiểu chuyện, sao khi nói chuyện lại có vẻ rất khác vậy?”
Bác gái Khổng lôi kéo bác gái Trịnh ở bên cạnh bắt đầu nói thầm Bác gái Trịnh cười lạnh: “Mặc kệ họ đi Vợ Cố Lập Đông không phải là một người tốt Chị còn muốn đi lấy lòng cô ta à Chị muốn vải gì sao không hỏi con dâu của tôi ấy?”
Mấy bác gái xung quanh muốn vải, lúc này mới nhớ tới không phải mẹ của Lâm Hà Hương là cán bộ trong xưởng dệt sao Chức vị này cũng có thể lấy được một ít vải có tỳ vết nhỉ Nghĩ như vậy, các bác gái lập tức vây quanh bác gái Trịnh bắt đầu khen ngợi Lời trong lời ngoài đều nhờ bà ta giúp tìm một ít vải có tỳ vết hay vải vụn gì đó Mà Thẩm Thanh Thanh bị người khác từ chối trực tiếp như vậy, cô ta chỉ có thể thở phì phì chạy vào trong nhà Vừa chạy vừa mắng Hà Ngọc Yến là một người keo kiệt Hà Ngọc Yến ở trong phòng kể chuyện ở bên ngoài với Cố Lập Đông, ánh mắt Cố Lập Đông trở nên kinh ngạc Hiển nhiên, đối phương cũng cảm thấy Thẩm Thanh Thanh như biến thành một người xa lạ “Dù sao em cũng đã định sẽ không để ý đến người này Hơn nữa vừa rồi em nghe nói cô ta sẽ kết hôn vào cuối tuần này Em không quan tâm anh có đi hay không nhưng em không đi đâu.”
Vừa vặn đã mua vải rồi, Hà Ngọc Yến định ngày mai đi làm, ngày mốt nghỉ thì cầm vải về nhà mẹ đẻ Còn về buổi tiệc kết hôn của Thẩm Thanh Thanh, cô không muốn tham gia Vừa rồi các bác gái lôi kéo nói lung tung với cô, có nhắc đến vài câu vào ngày cuối tuần nhà họ Thẩm sẽ đặt mấy bàn tiệc trong sân mời hàng xóm trong khu nhà cùng tới ăn cơm chúc mừng nhà bọn họ cưới một người con rể về Cố Lập Đông nhìn thấy dáng vẻ tức giận kia của Hà Ngọc Yến, anh mỉm cười xoa nhẹ khuôn mặt cô một cái: “Em yên tâm, anh cũng không đi là được Anh tin chú Thẩm sẽ không trách cứ chúng ta chuyện gì đâu.”
Hai người cứ bắt đầu dọn dẹp đồ mới mang về như vậy Cơm chiều cũng không đi ra ngoài ăn, nấu tô mì sợi đơn giản Sau khi ăn xong hai vợ chồng mỗi người ăn một cái bánh quai chèo lớn đặc sản của thành phố Tân Một ngày cứ trôi qua như vậy Sáng sớm hôm sau, Hà Ngọc Yến xách theo hai cái bánh quai chèo lớn đi làm Kết quả, cô nhìn thấy có một người đang đứng trước cổng lớn của trạm phế phẩm, đang mắng ông Khang “Ông già chết tiệt, sớm đi tìm chết một chút đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chiếm hầm cầu không ị phân Bá chiếm trạm phế phẩm không cho tôi vào Ông có tin là tôi sẽ đi tố cáo ông không?”
Ông Khang cũng không sợ hãi những lời mắng này Ngược lại ông vươn đầu ra từ trong phòng bảo vệ mắng lại: “Tôi thích làm cái gì thì làm cái đó Lãnh đạo cũng chưa tới quản lý tôi Cô muốn làm cái gì?”
Sáng sớm, giọng cãi vã của hai người rất lớn, người đi làm trên đường đều nhịn không được mà dừng bước chân lại nhìn xem bọn họ muốn làm gì Người phụ nữ trẻ tuổi kia hiển nhiên đã bị ông Khang làm cho tức giận không nhẹ, cô ta trực tiếp dùng một chân đá lên trên cửa sắt của trạm phế phẩm khiến nó phát ra tiếng vang bang bang Nếu không phải vội vàng đi làm, Hà Ngọc Yến cho rằng những người đi ngang qua đều không nỡ rời khỏi nơi này Cô thì hay rồi, vừa lúc đi làm ở nơi này nên có thể tiếp tục xem náo nhiệt Người phụ nữ nhìn thấy đạp cửa sắt mấy cái mà ông Khang vẫn co đầu rút cổ ở bên trong không ra Nghĩ đến công việc vừa mới tìm được, cô ta khẽ cắn môi chuẩn bị rời đi Trước khi rời đi, cô ta nói lời tàn nhẫn: “Ông già đáng chết, tôi nói cho ông biết tôi sẽ không để yên chuyện này đâu Sau này mỗi ngày tôi đều tới đây, tôi xem ông sẽ chặn tôi ở bên ngoài thế nào.”
Khi người phụ nữ rời đi, vừa lúc đi ngang qua Hà Ngọc Yến, còn nhìn cô vài lần, trong lòng đang suy nghĩ người này hơi quen mắt thì phải Hà Ngọc Yến cũng nhận ra người phụ nữ này Chính là người phụ nữ kỳ quái đi ngang qua cô khi lần trước cô và Cố Lập Đông đến trạm phế phẩm mua ghế lắc “Vừa rồi cháu có nhìn thấy mụ điên kia không?”
Ông Khang vui vẻ hớn hở mở cửa sắt ra, ông có tâm trạng tốt bắt đầu nói đùa với Hà Ngọc Yến Hà Ngọc Yến biết đối phương không phải loại người không nói lý, cô trực tiếp hỏi: “Ông Khang, đồng chí nữ kia có phải là người lúc trước ông nói không, là cái người đi vào trạm phế phẩm lật tung đồ đạc ấy?”
Ông Khang gật đầu, biểu cảm khinh thường nói: “Người phụ nữ này chắc là muốn nhặt của hời đến điên rồi Lần trước các cháu mới dọn ghế lắc đi không bao lâu thì cô ta bắt đầu tới nơi này nổi điên Ông đã làm ở trạm phế phẩm mấy chục năm, loại người này ông đã thấy rất nhiều rồi.”
Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này, trong lòng mơ hồ cảm thấy bản thân đã xem nhẹ thứ gì đó [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mà ông Khang còn đang tiếp tục nói chuyện: “Về chuyện ghế lắc này, cháu cũng đừng để cho người phụ nữ kia biết Bằng không không biết cô ta sẽ nổi điên gì nữa.”
Hà Ngọc Yến gật đầu, đồng thời lần đầu tiên cô hơi suy đoán về ghế lắc trong lòng Chẳng lẽ, cái ghế lắc kia thật sự có chỗ thần kỳ gì sao “Ồ, đúng rồi Mấy ngày hôm trước người này còn đến tìm radio đấy.”
Nghe thấy lời này, trái tim Hà Ngọc Yến đập chậm nửa nhịp Nếu nói cô còn không cảm thấy gì với ghế lắc nhưng trong radio giấu rất nhiều tiền giấy Những tiền giấy đó được xài một ít ở thành phố Tân, đồ mua được còn chất đống trong nhà chưa thu dọn xong Lòng cảnh giác của Hà Ngọc Yến hoàn toàn tăng lên vào giờ phút này Tuy nhiên cô không lộ ra vẻ gì trên mặt, cô đưa hai bánh quai chèo cầm trong tay qua: “Ông Khang, đây là bánh quai chèo cháu mang từ thành phố Tân về cho ông Vừa thơm ngon vừa giòn.”
“Ha ha, thứ tốt, thứ tốt May mắn răng của ông tốt, bằng không sẽ phải bỏ lỡ món ăn ngon rồi.”
Ngày hôm qua không tới đi làm, hôm nay lại chất đầy đồ phế phẩm Tuy là không nhiều lắm nhưng Hà Ngọc Yến dứt khoát bắt đầu thu dọn Suốt một ngày bận việc này rất nhanh đã đến giữa trưa Buổi trưa sẽ phải đi đến căng tin của Cung Tiêu Xã ăn cơm Công nhân của Cung Tiêu Xã không ít, ngoại trừ mấy người bán hàng trên quầy còn có công nhân viên chức kho hàng, công nhân viên chức văn phòng và các bộ phận khác vân vân Mọi người hòa lẫn vào nhau, ai cũng không quen biết ai Hà Ngọc Yến lấy đồ ăn xong rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm Cô nhìn thấy một người quen thuộc đi đến gần Lý Lệ Lệ, hai người đi cùng nhau Có lẽ người nọ không phát hiện Hà Ngọc Yến đang ngồi ở cửa, chỉ một lòng lấy lòng mà nói: “Xin chào đồng chí Lý, lần này thật sự làm phiền cô……”
Mà biểu cảm của Lý Lệ Lệ trong miệng cô ta có vẻ tương đối không kiên nhẫn Hà Ngọc Yến nhìn hai người này đi đến cửa sổ múc cơm, sau đó đi đến một bên khác Cô đột nhiên cảm thấy chuyện này rất thú vị.