Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 68: Bí mật ẩn giấu bên trong tầng hầm





Hà Ngọc Yến ăn thịt kho người đàn ông gắp cho cô, vừa ăn vừa không nhịn được vui vẻ nheo mắt lại
Thật ra thì đồ có đáng tiền hay không, có được hay không cũng không thành vấn đề
Ở thời đại này, giá một viên ngọc bích không thể kém hơn giá một con lợn được
Thứ này rơi vào tay cô quả đúng là dệt hoa trên gấm
Dù sao thì ai cũng thích tiền từ trên trời rơi xuống mà, có đôi khi Hà Ngọc Yến còn hận không thể có 10 tỷ rơi từ trên trời xuống
Cho dù trước khi xuyên qua tiền tiết kiệm của cô đã vượt qua tám con số nhưng cô cũng từng có ảo tưởng như vậy đấy
Cho nên bây giờ có thể nhặt được đồ quý, cái loại cảm giác mừng rỡ vô cùng khiến người ta vui sướng
Đương nhiên, cũng nhờ phần lớn vào phúc khí “chuột tìm kho báu” của đồng chí Hứa Thúy Bình mới tìm được
Nghĩ đến trước khi tan làm Hứa Thúy Bình vội vàng chạy đến, bận việc hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không thu hoạch được gì, Hà Ngọc Yến không đồng tình với cô ta chút nào
Dù sao thì miệng người này thật sự rất dơ
Bởi vì không tìm được đồ, cô ta liền hướng về phía công nhân duy nhất còn lại trong trạm mua bán đồ phế thải là cô mà mắng, những lời mắng người kia, Hà Ngọc Yến nghĩ lại chút thôi cũng cảm thấy đầu mình bị bẩn
Cũng không trách mỗi lần ông Khang đều gây gổ với người phụ nữ này
“Vậy căn tầng hầm kia ngày mai đi xem một chút nhé?”
Nói đến đây, Hà Ngọc Yến lại không nhịn được mà cảm thán, người đàn ông này có thể nhịn được lòng hiếu kỳ không mở cửa tầng hầm kia ra mà chờ cô đến mới cùng mở, hành động này khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy có chút không giống với lòng hiếu kỳ của loài người
Đồng thời cũng để cho cô thấy được tình cảm của Cố Lập Đông với mình
Loại cảm giác có đồ tốt liền muốn chia sẻ với bạn tình của mình, cô cũng có
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tình cảm được đáp trả qua lại luôn là điều vô cùng tuyệt vời
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
——
Buổi tối đương nhiên hai người có một màn thân mật không thể nói đến
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Ngọc Yến theo lẽ thường đến trạm mua bán đồ phế thải nhìn một chút
Nếu như hôm nay ông Khang còn chưa tới, vậy thời gian đi đến tầng hầm kia lại phải đẩy lùi xuống
Cô không quá muốn đẩy xuống cuối tuần bởi vì cuối tuần trong ngõ hẻm nhất định sẽ có trẻ con qua lại, đến lúc đó làm gì cũng không tiện
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của Hà Ngọc Yến, vừa đến trạm mua bán đồ phế thải cô đã thấy ông Khang ngồi bên trong trạm gác, giống như thường ngày, uống trà đọc báo
Hà Ngọc Yến vui vẻ lập tức đi đến hỏi thăm sức khỏe: “Ông Khang, ông đã về rồi ạ
Chuyện trong nhà cũng xử lý xong rồi sao ông?”
Ông Khang thấy Hà Ngọc Yến cũng rất vui vẻ, gật đầu liên tục: “Xong rồi xong rồi, hai ngày nay vất vả cho cháu một mình quản lý trạm mua bán đồ phế thải rồi.”
Hà Ngọc Yến trò chuyện với đối phương mấy câu, lúc này cô mới biết mục đích ông Khang xin nghỉ
“Tay bác gái bị thương, ông không ở nhà có được không ạ?”
Ông Khang xin nghỉ là vì bạn già vô tình ngã, xương tay bị gãy
Con cái cũng phải đi làm, hai ngày trước bà đi chữa trị ở bệnh viện, ông xin nghỉ qua đó chăm sóc người bạn già
Bây giờ bà đã xuất viện, con trai cũng tìm được người chăm sóc bà lão
Ông mới trở về nơi này quản lý
Dù sao trạm mua bán đồ phế thải này nhìn như một nơi mua bán đồ phế thải nhưng người tới phần lớn đều là đơn vị nhà nước và đám người trên tay áo có phù hiệu đỏ kia
Ông Khang cũng không yên tâm để một người con gái như Hà Ngọc Yến qua lại với mấy người đó
Chắc chắn là vấn đề của vợ ông Khang không quá lớn, Hà Ngọc Yến trực tiếp nói chuyện xin nghỉ buổi chiều
Ông Khang sảng khoái đồng ý
Sau đó cô cùng ông Khang nói chuyện về những đồ mà trạm nhận được trong hai ngày nay cùng với đám phế liệu được nhà máy mang đi
Đương nhiên về phần Hứa Thúy Bình, Hà Ngọc Yến cũng nói đến những chuyện trọng tâm
“Loại người như vậy cháu để cho cô ta vào làm gì”
Ông Khang vô cùng coi thường nữ đồng chí đó nhưng ông cũng không trách cứ Hà Ngọc Yến, chẳng qua chỉ hỏi thêm vài câu sau đó để Hà Ngọc Yến bận rộn đi làm
Buổi trưa, Hà Ngọc Yến ăn trưa ở nhà ăn của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, không đợi Hứa Thúy Bình tới hỏi thăm lung tung gì đã mà lên xe buýt tới đón Cố Lập Đông
Hôm nay Cố Lập Đông có chuyến xe phải đi nhưng mà anh nói với người điều ca, để ngày mai bù lại sau
——
Đi xe buýt khoảng mười lăm phút đồng hồ, hai người thuận lợi đi đến tòa tứ hợp viện đổ nát
Buổi trưa người ở đây càng ít hơn, trên căn bản trừ người đi làm, đi học ra thì những người khác còn cần nghỉ trưa vào khoảng thời gian này
Hà Ngọc Yến đi theo sau lưng Cố Lập Đông, nhảy qua vách tường thấp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Lập Đông nhìn dáng người linh hoạt của vợ, thu hồi động tác định ôm người vào
Lần này anh không trì hoãn thời gian nữa mà kéo vợ đi thẳng tới căn phòng vách kia
Ổ khóa kia lại lần nữa xuất hiện trước mắt Cố Lập Đông, lần này anh bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, thậm chí còn rảnh rỗi miêu tả lại tâm trạng phức tạp ngày hôm qua của mình cho Hà Ngọc Yến nghe
Tâm trạng lúc này của Hà Ngọc Yến cũng tương đối phức tạp
Biết thứ này là một chuyện, nhưng thật sự đến nơi thì cô luôn có loại cảm giác không quá chân thật
Tra chìa khóa vào ổ khóa, sau đó rắc một tiếng, Cố Lập Đông đẩy cánh cửa vừa nặng vừa dày ra
Căn phòng tối thui tản ra một loạt mùi hương khó ngửi
Hai người đã sớm có chuẩn bị, vừa mở cửa đã đồng thời nhanh chóng cách cánh cửa ra
Chờ không khí thông thoáng một lúc, Cố Lập Đông bật đèn pin lên: “Anh đi xuống nhìn thử một chút, không có chuyện gì thì gọi em.”
Hà Ngọc Yến biết lúc này không thể chối từ, chỉ gật đầu nói: “Anh cẩn thận một chút
Nếu không khí bên trong không đủ thì gọi em.”
Theo ánh sáng đèn pin soi, Hà Ngọc Yến có thể thấy bậc thang đi xuống từ cửa ra vào được làm bằng gỗ, thoạt nhìn kiến trúc tầng hầm này lúc mới xây rất tốt
Bậc thang dẫm lên cũng không phát ra âm thanh khó nghe
Có lẽ phải đi xuống hơn mười bậc thang Hà Ngọc Yến mới thấy ánh đèn ngừng lại
Một lúc lâu sau, Hà Ngọc Yến lại lần nữa nghe được giọng nói Cố Lập Đông phát ra
“Yến Tử, xuống đi.”
Nghe anh nói vậy, Hà Ngọc Yến lập tức cầm đèn pin đi xuống
——
“Oa…”
Còn hai bậc thang mới xuống tới mặt đất, nhưng Hà Ngọc Yến gần như quên phải bước đi
Thật sự là cảnh tượng trước mắt làm người ta quá kinh ngạc
Chỉ thấy được dưới ánh đèn hai chiếc đèn pin, đập vào mắt là một không gian khoảng mười thước
Không gian nhìn không lớn nhưng chất đầy các loại đồ
Nhìn qua một chút thấy các loại thư pháp còn chưa mở
Hà Ngọc Yến không biết tình trạng cụ thể của thư pháp
Có vài thứ là chai lọ, nhưng thứ này nhìn từ bên ngoài cũng có thể nhìn ra được thủ nghệ vô cùng tinh vi
Đương nhiên mấy cái rương nhỏ chưa mở ra kia cũng khiến cho Hà Ngọc Yến chú ý, nhìn hình dạng lớn nhỏ của cái rương, trong lòng Hà Ngọc Yến có một suy đoán
Dĩ nhiên, trừ những món đồ này, nơi này còn chất đống một vài vật phẩm lớn
Hà Ngọc Yến đi xuống từ cầu thang, đứng ở bên cạnh Cố Lập Đông: “Đây có vẻ như của hồi môn của gia đình giàu có thời xưa.”
Không sai, nhưng món đồ lớn đều là đồ dùng trong nhà
Từ giường, tủ, đến bàn học, sách… Một cái cũng không thiếu
Hiển nhiên nơi này cũng có mấy cái thùng chạm khắc cầu con cháu trong lời đồn
“Anh nói xem, những thứ này có thể để trên trăm năm không?”
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được đồ dùng trong nhà đều là kiểu đồ cũ, không mang theo chút đặc điểm phương Tây nào
Loại đồ dùng này đều như đồ các tiểu thư khuê các ngày xưa xuất giá hay dùng
Nhưng mà nếu quả thật tầng hầm dưới đất đã để lâu như vậy, tại sao mãi mà không có ai phát hiện
Chủ nhân của tứ hợp viện nhỏ này cũng không biết những thứ này sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Lập Đông một tay cầm đèn pin, một tay ôm eo vợ, nhẹ giọng nói: “Anh là người thô thiển, không hiểu những thứ này
Nhưng mà quả thật nó không giống đồ để mấy năm.”
Hai người nói chuyện một lúc, lúc này Hà Ngọc Yến mới kéo người đàn ông đi đến bên cạnh vài cái rương nhỏ
Quả nhiên đến gần nhìn mới có thể thấy rõ những thứ này đều là rương quan bì
So với cái cô lấy được từ chỗ ông Khang còn tinh xảo đẹp mắt hơn
Hà Ngọc Yến cầm đèn pin trong tay đưa cho người đàn ông
Dùng tay phủi lớp bụi bặm trên rương quan bì, sau đó mở thứ này ra
Tổng cộng có sáu cái rương quan bì
Mở cái thứ nhất ra, bên trong mỗi ngăn đều nhét đầy các loại vàng nhỏ
Hà Ngọc Yến thấy vậy lập tức lấy một cái ra giơ lên trước đèn pin nhìn
Dưới đáy thỏi vàng khắc mấy chữ, Hà Ngọc Yến cẩn thận nhìn, thấy rõ mấy chữ này là dân quốc XXX, thầm nghĩ mấy thứ này đều là đồ dân quốc sao
Sau đó cô lại mở cái rương quan bì thứ hai ra
Mỗi một ngăn trong cái rương này đều là trang sức phỉ thúy, có vòng tay phỉ thúy, trâm phỉ thúy, nhẫn phỉ thúy, hoa tai vòng cổ phỉ thúy… Mặc dù ánh sáng của tầng hầm này không thấy rõ độ trong của phỉ thúy nhưng mà trực giác Hà Ngọc Yến đoán những thứ này đều là đồ tốt
Điều này càng khiến cho cô thêm tò mò với cái rương thứ ba
Mở cái rương quan bì thứ ba ra, bên trong cũng là các loại trang sức, lúc này không phải là phỉ thúy, mà là các loại trang sức đá quý
Đến khi nhìn bên trong cái rương thứ tư, lại lần nữa nhìn thấy vàng thỏi lúc mở lần thứ nhất, Hà Ngọc Yến đã không còn kinh ngạc nữa
Nhưng đồ đặt trong cái rương quan bì thứ năm vẫn khiến cô kinh ngạc
Vừa mở ra, cô đã ngửi thấy từng luồng mùi hương nồng đậm
Hà Ngọc Yến ghé sát vào ngửi, thế mà lại là từng thỏi mực
Đối với phương diện này cô chưa từng nghiên cứu qua nhưng nó có thể được đặt vào nơi này thì có lẽ cũng không phải đồ bình thường
Đi tới trước rương quan bì cuối cùng, Hà Ngọc Yến nhìn về phía Cố Lập Đông
Cố Lập Đông lập tức hiểu ý vợ, đi tới đưa đèn pin trong tay cho đối phương, giơ tay trực tiếp mở chiếc rương quan bì cuối cùng ra
Chiếc rương quan bì này so với những cái trước đó còn lớn hơn, hơn nữa hình dạng cũng khác, chỉ có một ngăn
Nói là rương quan bì chỉ bằng nói là một cái hộp gỗ bằng phẳng hơn
Cái rương vừa mở ra liền nhìn thấy một hộp gỗ nhỏ
Lại mở hộp gỗ nhỏ ra, có thể thấy được một túi đồ bằng vải màu đỏ
Nhìn đến đây, lòng Hà Ngọc Yến đã có suy đoán
Quả nhiên, tấm vải đỏ vừa mở ra thì lại là một túi giấy dầu
Lại mở túi giấy dầu ra, đập vào mắt là một cây nhân sâm được buộc dây đỏ
Nhánh chính của nhân sâm to khoảng bằng ngón tay cái của đàn ông trưởng thành, xung quanh có rất nhiều những nhánh nhỏ được bảo quản rất tốt
Cố Lập Đông vô cùng khiếp sợ nhìn về phía vợ, trong lúc nhất thời anh không biết nên nói gì cho phải
===
Bấm tag “TN Team” và “Đảo Cá Mập” trên khung thể loại của truyện để ủng hộ các truyện khác của bạn tớ nhó!! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.