Vào khoảnh khắc này, khi hai vợ chồng đang khiếp sợ Một bên khác Hứa Thúy Bình đang gần như điên cuồng Hôm qua đến trạm mua bán đồ phế thải hai chuyến cô ta đều không thể tìm được những viên ngọc bích xuất hiện trong mơ kia Khi đó, Hứa Thúy Bình đã có dự cảm bất thường Quả nhiên tối hôm qua cô ta không tiếp tục mơ đến chuyện liên quan đến ngọc bích nữa Một giây đó, Hứa Thúy Bình biết mình lại bị người khác hẫng tay trên Nhưng mà rốt cuộc là ai lấy mất chứ Sáng hôm nay cô ta không đi đến trạm mua bán đồ phế thải tìm phiền phức là bởi vì cô ta phải suy nghĩ kỹ ngọn nguồn chuyện này Cô ta suy nghĩ một buổi sáng, thậm chí còn vì cái này mà ghi sai số liệu vào kho, bị phê bình một lúc Nhưng mà cuối cùng cô ta cũng đưa ra được một kết luận Mấy viên ngọc bích của cô ta chắc chắn là bị nhân viên thời vụ kia lấy đi Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tại sao cô ta tự đi đến trạm mua bán đồ phế thải hai chuyến cũng không thể tìm được đồ Mỗi lần cô ta tìm đồ, nhân viên thời vụ của trạm mua bán đồ phế thải đó đều canh chừng mình Vì vậy Hứa Thùy Bình nhận định là đồ đã bị nhân thời vụ kia lấy đi Đồng thời, lần đầu tiên cô ta suy nghĩ rõ ràng như vậy, bắt đầu hoài nghi hộp gỗ nhỏ, ghế lắc cùng với máy radio có phải đều bị người phụ nữ kia lấy đi hay không Vừa nghĩ như vậy, Hứa Thúy Bình lại cảm thấy mình tức đến nổ phổi Cô ta không thể ngồi yên nữa, ăn cơm trưa xong liền chạy đến trạm mua bán đồ phế thải chuẩn bị tìm nhân viên thời vụ đó tính sổ Vừa đến trạm mua bán đồ phế thải, cô ta mới phát hiện nhân viên thời vụ đó tạm thời không có ở đây, ngược lại ông lão đọc báo kia lại quay trở lại Vì vậy, Hứa Thúy Bình lại gây gổ với ông Khang, gây gổ tranh cãi cực kỳ gay gắt, nếu không phải quản lý kho hàng của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị chạy đến kéo cô ta đi, sợ là cô ta đã đánh nhau với ông Khang rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Mà ông Khang mặc dù không sợ nhưng ông có chút lo lắng cho Hà Ngọc Yến có thể bị người đàn bà điên này làm phiền hay không Ông định chờ ngày mai Hà Ngọc Yến đi làm nhất định phải nói chuyện này với cô một chút Dù sao tuy người đàn bà điên kia không nói rõ nhưng trong lời nói luôn nhắc Hà Ngọc Yến trộm gì đó của cô ta Nhưng mà hỏi cô trộm gì, người đàn bà điên đó lại không nói ra ——
“Lập Đông, tới xem cái này một chút đi.”
Bị sáu cái rương quan bì liên tiếp làm cho khiếp sợ, hai vợ chồng quả thật kinh hãi một lúc lâu Dù sao bất kể là đồ dùng trong nhà, thư pháp hay là chai lọ, hai người đều không có cách nào đoán được giá trị cụ thể Nhưng mà vàng thỏi, các loại trang sức phỉ thúy, đá quý cùng với cây nhân sâm kia, giá trị đã quá rõ ràng Sau khi hết khiếp sợ, Hà Ngọc Yến lại bắt đầu tìm kiếm thêm nhiều manh mối khác từ những bảo vật Rất nhanh, cô lại phát hiện những rương quan bì này đều được khắc một chữ “Cố”, không có ngoại lệ, tất cả khắc ở phần đáy
Lúc Hà Ngọc Yến nhận ra chữ này, cô không nhịn được nhìn về phía người đàn ông mà cười nói: “Những thứ này cũng khắc chữ Cố Đúng là trùng hợp, cùng một họ với anh đó Nên em mới tìm được mấy thứ này.”
Dưới ánh đèn pin mờ nhạt, Cố Lập Đông nhìn thấy nụ cười của vợ nhưng mà biểu cảm có chút nghiêm trọng, lập tức anh ý thức được suy nghĩ của đối phương Thật sự mà nói, trong lòng anh cũng có chút gánh nặng Nguyên nhân của gánh nặng này đối với một số người mà nói có thể có chút buồn cười Nhưng anh thật sự cảm thấy những vật này hẳn nên được trả về cho chủ nhân của chúng Không vì cái gì khác, đơn giản chỉ là giá trị của những thứ này có hơi lớn Quả cầu gỗ lúc trước vợ nhặt được cũng tốt, lá vàng giấu bên trong ghế lắc cũng được Tiền bên trong máy radio cũng không phải vấn đề quá lớn lao gì Nhưng mà những thứ trước mắt này, mặc dù anh không hiểu lắm nhưng giá trị chắc chắn rất cao Sự giáo dục được bồi dưỡng qua ngần ấy năm của Cố Lập Đông mách bảo anh rằng những lợi ích lớn như vậy không thể yên tâm thoải mái mà giấu đi được Nghe thông tin ngày hôm qua, chủ nhân trước của tứ hợp viện nhỏ này đã chết Mà họ hàng của chủ nhân trước cũng không ai biết là ai Tứ hợp viện này đã để dưới danh nghĩa của văn phòng quản lý nhà ở, những báu vật ở nơi này trong thời đại mẫn cảm bây giờ lại càng thêm vi diệu Nộp lên, sợ là sẽ rơi vào túi một số người Tự cầm, trong lòng sẽ luôn có chút không dễ chịu Hà Ngọc Yến cũng nhìn ra suy nghĩ của anh [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô buông đồ trên tay xuống đi tới cầm tay đối phương, nhẹ cọ xát Trong mắt hiện lên suy nghĩ chỉ có hai người hiểu Sau khi rón rén gom hết đồ lại xong, Hà Ngọc Yến chỉ mang cây nhân sâm kia đi, túi đựng nhân sâm đã bị bọn họ tháo bỏ, tiếp tục để lại ở chỗ này, rất có thể nó sẽ biến chất Còn những đồ khác, bọn họ quyết định điều tra thêm một chút sau đó mới quyết định ——
Khi lại lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, Hà Ngọc Yến chỉ cảm thấy tâm trạng cũng xán lạn lên Nếu nói cô không để tâm đến những tâm trạng xoay chuyển liên tục khi ở dưới tầng hầm vừa nãy thì là giả Nhưng mà từ đầu đến cuối cô có loại trực giác có lẽ sẽ tìm ra được chủ nhân của những bảo vật này Tìm ra được, có thể sẽ có bất ngờ còn ngạc nhiên hơn Hơn nữa giá trị của những bảo vật này quá lớn, bảo cô yên tâm thoải mái mang đi hết thì quả thật cô không làm được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đừng hiểu lầm cô là loại người “Giả vờ thanh cao” trong miệng người ngoài Tôn chỉ làm việc của Hà Ngọc Yến chỉ là làm việc không thẹn với lương tâm Mà người đàn ông cô chọn cũng có cùng suy nghĩ giống cô Điều này khiến cho Hà Ngọc Yến tương đối vui vẻ Hai người tay trong tay rời khỏi tòa tứ hợp viện nhỏ đổ nát kia Trên đường đi đến trạm xe buýt hai người lại lần nữa gặp bác gái nhiệt tình hôm qua Bác gái nhìn đồng chí nữ xinh đẹp mà Cố Lập Đông nắm tay có chút không tán đồng mà lắc đầu Nhưng mà nhìn hai người mới cưới không lâu, tình cảm lại rất tốt, một người từng trải như bà cũng không đành lòng nhiều lời Bà chỉ đi qua ho nhẹ một tiếng: “Ở bên ngoài chú ý một chút Chàng trai, đây là vợ cháu đúng không!”
Cố Lập Đông cười lộ ra hàm răng trắng, vô cùng tự hào gật đầu: “Đúng, đây là vợ cháu, cô ấy vô cùng tốt.”
Bác gái bị nụ cười khoa trương này của anh làm cho lóa mắt, lúc này mới tiếp tục: “Các cháu tìm được nhà chưa?”
Cố Lập Đông nhìn về phía vợ, Hà Ngọc Yến trả lời: “Bác gái, chúng cháu muốn xem thêm một chút nữa xem có phù hợp hay không Cảm ơn bác đã giúp đỡ Đúng rồi, cháu nghe nói đằng trước kia có một tòa tứ hợp viện nhỏ bị bỏ hoang, vậy nhà kia có thể mua được không ạ?”
Bác gái lắc đầu: “Các cháu đừng thấy chỗ kia lớn mà lầm, tu sửa lại rất phí tiền đấy.”
Tứ hợp viện nhỏ kia, từ nóc nhà đến xà nhà, lại đến kết cấu chính, chỗ nào cũng cần phải sửa chữa Chỉ riêng tiền sửa nhà, ít nhất cũng đến một ngàn tệ lót nền Chỉ điều này thôi đã đủ khiến người khác lùi bước rồi Hơn nữa, căn nhà này văn phòng quản lý nhà ở cũng không treo bán Có lẽ họ cũng đã cân nhắc đến điểm này Dù sao thì Như bác gái đã nói, người trẻ tuổi vẫn nên đi “thuê” nhà ở tạm thôi Chờ đơn vị chia phúc lợi cho là có lời rồi ——
Thấy hỏi thăm từ chỗ bác gái không được nhiều thông tin, hai người cũng không thất vọng Ngược lại còn nói lời cảm ơn với bác gái sau đó trở về nhà trước “Sao thế Còn có thể hỏi thăm ai sao?”
Trên đường đi, Hà Ngọc Yến nghĩ lại chuyện này từ đầu đến cuối, kết hợp với vị trí địa lý của tứ hợp viện nhỏ, hơn nữa cô còn suy xét đến thời cuộc, đoán được căn nhà này có lẽ có chút nội tình “Không có gì, nếu như tầng hầm kia có thể giấu được trong khoảng thời gian dài như vậy thì cứ từ từ Anh đang tìm người điều tra, bây giờ điều tra cẩn thận đã, sau này lại đưa ra quyết định sau cũng không muộn.”
Cố Lập Đông nói mấy câu này, trong lòng cũng suy nghĩ đến mối quan hệ của mình Anh đang nghĩ xem tìm ai giúp đỡ mới thích hợp Cũng không biết chỗ tên nhóc Lâu Giải Phóng kia có mối quan hệ nào thích hợp hay không Hai vợ chồng cứ như vậy vừa suy nghĩ vừa trở lại khu nhà chung Hôm nay hình như khu nhà chung rất náo nhiệt, vừa đi vào cửa, Hà Ngọc Yến đã nghe giọng nói của bác gái Khổng và bác gái Trịnh to tiếng Kẹp ở giữa hai người chính là Lại Cáp Bình đang ở rể nhà họ Thẩm “Này, hai người các cháu sao lại tan làm sớm như vậy thế?”
Bác gái Khổng là người đầu tiên phát hiện ra đôi vợ chồng mới cưới nhà họ Cố, lớn tiếng hét lên: “Tới đây, tới đây Đúng lúc chúng ta đang nói chuyện của tiểu Lại, cũng có liên quan đến hai vợ chồng các cháu, qua nghe một chút đi.”
Hà Ngọc Yến nghe nói như vậy, trước tiên cô bảo người đàn ông về nhà, cất củ nhân sâm trên lưng kia rồi mới đi tới: “Chuyện gì vậy?”
Đầu tiên là Lại Cáp Bình mờ mịt quan sát Hà Ngọc Yến mấy lần, thấy ánh mắt sắc bén của Hà Ngọc Yến, hắn biết cô gái này không dễ lừa, hắn ta thu lại tâm tư muốn lừa gạt, nghiêm túc nói:
“Tôi nghe Thanh Thanh nói trước đó khu nhà chung của chúng ta có xin đặt đường ống nước thải ngầm nhưng vẫn chưa có tin tức của cấp trên À thì, tôi nghĩ đây là một chuyện tốt, đối với tôi, đối với khu nhà đều có lợi nên tới hỏi ý kiến của tất cả mọi người một chút, nếu như mọi người sẵn lòng, chuyện này tôi nguyện ý giúp đỡ cho mọi người.”
Đúng là Hà Ngọc Yến muốn làm đường ống nước thải ngầm này nhưng cũng không muốn thiếu nợ ân tình của Lại Cáp Bình “Chuyện này tôi thấy tất cả mọi người trong khu nhà làm như thế nào, chúng tôi theo là được.”
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng lại cô đã xoay người trở về nhà “Cậu ta muốn làm chuyện gì vậy?” Cố Lập Đông thấy vợ đi vào thuận miệng hỏi Đồng thời kéo đối phương vào trong phòng Kéo rèm cửa sổ lại, chuẩn bị đặt nhân sâm vào một túi khác “Nói chuyện làm ống nước thải lần trước Chuyện này không phải Đổng Kiến Thiết luôn muốn làm sao Tại sao Lại Cáp Bình lại muốn nhúng tay vào rồi?”
Cố Lập Đông khịt mũi: “Chuyện của Đổng Kiến Thiết, Lại Cáp Bình toàn dùng chiêu nói mà không làm, muốn nhúng tay vào á Cái con người bụng dạ hẹp hòi Đổng Kiến Thiết kia nói không chừng còn cho rằng Lại Cáp Bình là chướng ngại vật đấy.”
Cố Lập Đông vừa nói như vậy, lập tức vào lúc chạng vạng tối liền bị thực tế vả mặt.