[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1738: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 2




Cô ước lượng cây nấm kia ít nhất cũng tầm khoảng hai ba chục cân
Đúng là quá to
Tiểu Hầu thấy cô đứng tại chỗ, không kiềm chế được lí nhí kêu mấy tiếng: "Không đi sao
Cậu ta còn đi về trước khoa tay múa chân, tỏ ý cô phải đi trước
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: "Không đi trước, tôi phải nghĩ biện pháp đưa chỗ nấm linh chi này ôm trở về đã
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ, cô cũng đã ở nơi đây hơn nửa ngày rồi
Nếu tiếp tục đi thì sợ là cô không thể ôm hết chỗ linh chi này trở về được
Không thể trở thành người có lòng tham không đáy được, nếu là phía trước cô lại gặp phải thứ gì tốt, thì cô nên vứt bỏ chỗ nấm linh chi hay là bỏ qua thứ đồ tốt trước mặt tiếp đây
Thấy cô không chịu đi, lúc này Tiểu Hầu mới gật đầu một cái: "Vậy tôi đưa chị đi ra ngoài
Có cậu ta đi trước mở đường, không nói đến chuyện có thể bảo vệ người khác suốt cả chặng đường mà không phải lo nghĩ gì, nhưng ít nhất thì cũng có thể tránh được gần một nửa chỗ nguy hiểm
Đúng là như vậy thật
Trên đường trở về, Thẩm Mỹ Vân ôm chỗ nấm linh chi, gần như không hề gặp trở ngại nào
Hai người họ nhanh chóng đi tới phía ranh giới bên ngoài Thanh Sơn
Tiểu Hầu định tiếp tục dẫn đường, nhưng cậu ta lại bị Thẩm Mỹ Vân từ chối
Cô ngoắc tay về phía Tiểu Hầu: "Mau đi vào đi
Không nên đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu ở bên trong nhớ bảo vệ bản thân cho tốt
Tiểu Hầu chần chờ một chút rồi gật đầu một cái, nói: "Con vật có hai chân kia, lúc nào cô trở lại tìm tôi
Cho dù nghe không hiểu lời nói của đối phương, nhưng nhìn dáng vẻ Tiểu Hầu chỉ vào mình, vừa chỉ vào nó, Thẩm Mỹ Vân cũng có thể biết đối phương đang hỏi cái gì, cái này thật đúng là đang hỏi cô: "Lần sau
Tôi cũng không xác định lúc nào thì đến đây nữa
Cô suy nghĩ một chút, cầm cái còi treo ở trước ngực, nhẹ nhàng thổi một cái
Chiếc còi phát ra một tiếng kêu chói tai
"Lần sau, lúc tôi tới, tôi sẽ ở bên ngoài thổi cái này
Cậu nhớ tới đón tôi đó
Tiểu Hầu gật đầu một cái, sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân rời đi, lúc này cậu ta mới quay đầu biến mất ở trong rừng rậm
Thẩm Mỹ Vân ôm một cái nấm linh chi to, nên đi lại rất khó khăn
Nấm linh chi to tới mức cô không nhìn thấy đường ở dưới chân
Từ bên ngoài Thanh Sơn đến chỗ đồn trú cũng chỉ tầm nửa tiếng đi bộ, cô cố gắng đi bộ một tiếng nữa
Lúc sắp đến chỗ đồn trú, có một nhỏ chiến sĩ đi ra ngoài tuần tra, theo bản năng hướng những người bên cạnh hỏi: "Kia là cây nấm biết đi sao
Thanh âm vang dội, sau khi những người bên cạnh nghe thấy liền nhìn sang, không nhịn được đánh vào người chiến hữu của mình: "Ở đâu ra có nấm biết đi
"Đó là có người đi tới
Thẩm Mỹ Vân: "
Cách nói của người trước và người sau đều không êm tai chút nào
"Mau đi ra hỗ trợ đi
Sao tôi cảm thấy người này trông giống như giám đốc Thẩm vậy nhỉ
Vừa dứt lời, hai cậu chiến sĩ đồng loạt chạy tới
Khi nhìn đến cái nấm linh chi to kia, trong lúc nhất thời, cả hai người đều cảm thấy kinh hãi: "Cái này thật sự to quá đi
"Chắc là nó sống được mấy thập niên rồi chăng
Thẩm Mỹ Vân hít một hơi sâu: "Đồng chí, phụ tôi một tay, hỗ trợ chút
Cô đang mệt chết người, phải cố chống đỡ cả một đoạn đường này để đi đến đây rồi
"Tới, tới, giám đốc Thẩm, cô thả lỏng tay ra, chúng tôi ôm cho
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái, đem cái nấm linh chi ở trong tay giao cho đối phương
Sau đó, theo bản năng, cô duỗi duỗi cánh tay đang căng cứng lên
"Giám đốc Thẩm, cô đào được cái nấm linh chi này ở đâu vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao nó to đến mức này được cơ chứ
Thật đúng là mở mang tầm mắt, cho tới bây giờ bọn họ còn chưa từng nhìn thấy cái nào to như này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.