Thậm chí, Liễu Bội Cầm cũng làm được quần áo ba tuổi của anh ấy
Nhưng quần áo cũng đến ba tuổi, hết thảy lập tức dừng lại
Từ sau khi tin tức Ôn Lập Quốc hy sinh truyền đến, Liễu Bội Cầm cũng không làm nữa, nhưng mặc dù như thế, quần áo ba năm kia cũng chứa đầy hai cái rương lớn
Xem xong từng bộ quần áo nhỏ này, cho dù là để gần ba mươi năm, vẫn còn tồn tại rất mới
Điều này có nghĩa là năm đó, bà Ôn chưa từng mặc cho Ôn Hướng Phác quần áo Liễu Bội Cầm may, có lẽ bà Ôn cũng mang theo oán hận đối với Liễu Bội Cầm năm đó lặng lẽ rời đi
Ngay cả quần áo bà ấy từng làm, toàn bộ đều bị niêm phong
Dưới cái rương quần áo kia, còn có một quyển nhật ký bằng da trâu, khi mở tờ giấy bên trong ra, có lẽ đã qua quá nhiều năm, tờ giấy đã ố vàng
Thế nhưng bút mực xuyên thấu qua chữ viết, nhưng vẫn lưu lại
Ngày 13 tháng 6 năm 1959
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
tôi mang thai, hôm nay tôi và Lập Quốc đều vui vẻ ngủ không yên
Tôi xoa bụng, mang theo chờ đợi, thầm lặng mong ngóng sớm gặp mặt con tôi
Ngày 1 tháng 7 năm 1959
Tôi nôn nghén rất kinh khủng, ăn cơm không vô, thậm chí ngay cả nước cũng uống không nổi, cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của tôi sẽ bị suy sụp, ngay cả đứa nhỏ cũng sẽ không giữ được, bác sĩ cùng Lập Quốc đều đề nghị bỏ đứa nhỏ đi, nhưng tôi luyến tiếc, đây là cốt nhục của tôi mà
Nhưng thuốc thật đắng, thuốc đắng mỗi ngày đều uống không hết, đun không hết, tôi cảm thấy tay và cánh tay của tôi đều sưng lên, toàn bộ đều là lỗ kim đâm lên, đau quá, nhưng cục cưng có phải càng đau hơn hay không
Cục cưng, phải kiên trì với mẹ chứ, mẹ rất chờ mong được gặp con
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tháng 8 năm 1959
Nôn nghén hình như rốt cục cũng khá hơn một chút, nhưng không biết vì sao trên cơ thể thường xuyên nổi mẩn đỏ, bác sĩ bảo tôi nằm trên giường nghỉ ngơi giữ thai, nhưng tôi rất muốn ra bên ngoài nhìn xem, nhưng cục cưng của tôi còn đang cố gắng, kiên trì kiên trì, rất nhanh sau khi sinh thằng bé, tôi có thể mang theo cục cưng cùng nhau đi ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài
Tháng 9 năm 1959
Đứa nhỏ giống như sẽ động, tôi cảm nhận được thằng bé đang đá tôi, cái loại cảm giác này thật thần kỳ, làm cho ta có một loại cảm giác huyết mạch tương liên, cục cưng, con sắp tròn bảy tháng rồi, mẹ không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ở nhà làm quần áo, thật nhàm chán, mẹ làm thật nhiều thật nhiều quần áo, không biết cục cưng của mẹ có thể mặc hết hay không
Tháng 10 năm 1959
Cục cưng sắp tám tháng, bụng của tôi rất lớn rất lớn, ngay cả cả người cũng sưng phù theo, đi WC cũng thành chuyện gian nan, Lập Quốc đang giúp tôi rửa chân, lau cơ thể, có một loại cảm giác rất xấu hổ, nhưng vì cục cưng, hình như cũng có thể nhẫn nhịn
Tháng 11 năm 1959
Cục cưng đã chín tháng, bác sĩ nói tôi tiến vào ngày sinh dự tính, cả đêm mất ngủ làm cho tôi có chút sợ hãi, tôi sợ mình chết ở trên giường sinh, tôi cũng sợ tôi sẽ sinh ra một cục cưng có tám chân, vậy phải làm sao bây giờ
Tôi làm rất nhiều rất nhiều quần áo, nhỡ tôi sinh ra một cục cưng có tám chân, quần áo tôi làm, hình như nó cũng không mặc được, thật khổ não
Nhưng nếu thằng bé thật sự có tám chân, tôi vẫn rất yêu thằng bé, đây là cục cưng của tôi, cho dù là quái vật đi chăng nữa
Xem đến đây, Ôn Hướng Phác không biết vì sao, lần đầu tiên muốn cười rộ lên, thì ra lúc anh ấy ở trong bụng mẹ, đối phương cực kỳ lo lắng mình có tám chân, là một quái vật nhỏ
Anh ấy tiếp tục đọc phần phía sau
Tháng mười hai năm 1959
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
tôi giống như bị động thai, cơn đau đẻ đến cực kỳ mãnh liệt, tôi cảm giác tôi giống như sắp chết rồi, nhưng tôi không thể chết như vậy, cục cưng của tôi còn chưa ra đời, tôi muốn tiếp tục kiên trì
Tôi, muốn, gặp, thằng bé.