Thập Niên 70: Trọng Sinh Chi Bạch Nguyệt Quang Đoản Mệnh

Chương 125: Thổ địa bất động sản sở hữu chứng




"Vậy sao được
Không phù hợp quy định,"
Hàn Đông Nguyên cười, nói, "Khoảng cách quá xa, không quản được nhà máy, liền đừng chiếm chỗ ngồi, người khác còn chỉ trích ta không chịu buông tay
Thư ký Từ ở đó cũng liền bỏ qua, thư ký Từ không ở, người khác còn chỉ trích hắn người đều ở ngoài ngàn dặm, còn không nỡ từ bỏ vị trí nhà máy, không nỡ cái phần công việc riêng đó, trước kia hắn đã không muốn dính vào nhà máy này, hiện tại người đều đi rồi, càng không cần thiết
Đương nhiên, hắn thật ra còn có tính toán khác
Thư ký Từ thở dài
Hắn là người thế nào, sao có thể không biết Hàn Đông Nguyên lo lắng
Hắn cũng không thể dùng đạo lý gì trói buộc Hàn Đông Nguyên, cuối cùng chỉ có thể thân vỗ vỗ hắn, nói: "Có rảnh thường trở về thăm
Nói như vậy, lại biết bọn họ vừa đi như thế, cơ hội trở về cơ hồ rất mong manh
Hắn thở dài đưa cho Hàn Đông Nguyên hai cái phong thư, là hai phong thư giới thiệu do hắn tự tay viết, lần lượt giới thiệu cống hiến và thành tích của Hàn Đông Nguyên và Trình Nịnh ở công xã, cuối cùng có con dấu của công xã và chữ ký của thư ký Từ
Thư ký Từ nói: "Thứ này đối với các ngươi chưa chắc hữu dụng, bất quá là ta làm một thư ký đối với sự cống hiến của các ngươi cho công xã muốn làm, các ngươi cứ giữ lại, làm kỷ niệm cũng tốt
Hàn Đông Nguyên không để ý những thứ này, nhưng vẫn là trịnh trọng nhận lấy
Đây là sự khẳng định và tôn trọng với ba năm đã qua của bọn họ
Đêm trước khi rời đi, thư ký Từ lại gọi Hàn Đông Nguyên và Trình Nịnh đến nhà ông ăn cơm
Vợ thư ký Từ làm một bàn đồ ăn rất phong phú, nàng rất không nỡ Hàn Đông Nguyên và Trình Nịnh, nhưng cách không nỡ có chút kỳ lạ
Nàng cảm thán nói: "Cho nên ta vẫn thích mai mối cho các ngươi những người tài giỏi xinh đẹp, các ngươi mà cưới con gái ở đây hoặc gả cho thanh niên công xã, làm sao còn lo các ngươi chuyến đi này về sau rốt cuộc không thấy nữa
Xem cái kỹ sư Tiểu Kỷ kia kìa, người đi rồi, con bé Hiểu Mỹ thi đại học, hắn lại phải về, sau này a, làm con rể đại đội Thượng Hàn, chắc chắn sẽ thường xuyên về, đâu như các ngươi, chuyến đi này, về sau e là cả cái bóng cũng không thấy
Hàn Đông Nguyên & Trình Nịnh: "..
Ngay cả thư ký Từ nghe cũng "Ha ha" bật cười
Lời này nếu là bình thường Trình Nịnh chắc chỉ cười tủm tỉm nghe, sẽ không nói gì, nhưng đây là ngày cuối cùng cô ở đây, hơn nữa quen biết mấy năm, cô cũng biết vợ thư ký Từ tâm địa không tệ, người cũng thẳng thắn cởi mở, sẽ không vì vài ba lời của người khác mà để bụng tính toán, cô bưng chén rượu gạo lên uống một ngụm, ngọt lịm nóng hổi, rất dễ uống
Cô nói: "Thím Hứa, thím nói gả cho người công xã, sau này có thể thường xuyên trở về… Nhưng chuyện này liên quan gì đến cháu
Chỉ vì có thể thỉnh thoảng để cháu về công xã, để thím nhìn thấy hai mắt, mà thím một lòng một dạ muốn gả cháu cho người công xã, cái này cũng quá kỳ quái rồi
Vợ thư ký Từ liền cười, nói: "Cái này có gì kỳ quái đâu, trần đời người ta là như vậy mà, mọi người phải có chủ kiến riêng, nếu chỉ nghe theo người khác, điểm xuất phát của người ta khi suy nghĩ vấn đề chắc chắn khác với điểm xuất phát của chính mình, người khác nói tốt; chắc chắn là họ thấy tốt; hoặc là họ cảm thấy như vậy là tốt cho cô; cho dù là người thân trong nhà cũng phần nhiều là vậy, huống chi là người khác..
Trình Nịnh: "..
Cảm giác người già bà cái gì cũng biết cả à
Còn rất thông suốt nữa chứ
Vợ thư ký Từ thấy vẻ mặt nhỏ bé của Trình Nịnh hơi buồn cười, liền nói tiếp: "Đương nhiên, đôi khi cũng không hẳn không tốt, người không có chủ kiến nghe theo lời người lớn luôn tốt hơn so với mù quáng
Nhưng mà, cô và xưởng trưởng Hàn đều là người có chủ kiến, muốn làm thế nào thì tự mình nghĩ thôi, còn nữa, xưởng trưởng Hàn sau này là người làm nên chuyện lớn, bên người không thiếu những loại người tâm nhãn đầy mình, thậm chí hay tính toán, xưởng trưởng Hàn thì tôi thấy không cần lo lắng, Tiểu Trình cô sau này nghe người khác nói chuyện, cũng nên có thêm chút đề phòng mới tốt
Trình Nịnh: "..
Được rồi, con xin nghe lời dạy
Cảm giác thím trước kia giới thiệu cho con người này người kia là muốn để con trở thành kẻ ngốc nghếch sao
Lúc sắp đi vợ thư ký Từ lấy rất nhiều đặc sản cho hai người mang theo, bọn họ biết đây đều là tâm ý của thư ký Từ và vợ ông, cũng không khách sáo nhiều, mỗi thứ lấy một chút mang theo
Trình Nịnh riêng nhờ thư ký Từ đi cùng bọn họ ra ngoài, trong bóng đêm, chụp cho cô và Hàn Đông Nguyên mấy tấm ảnh giữa trời tuyết
"Về sau có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ quay lại đây,"
Trình Nịnh nói với Hàn Đông Nguyên, "Cho dù có về, cũng không còn là chúng ta của hiện tại, hoặc là, cũng không phải ngày tuyết rơi như thế này, những tấm ảnh này đều rất trân quý đấy
Hàn Đông Nguyên không có nhiều cảm giác nghi lễ như vậy, nhưng mỗi một khoảnh khắc ở cùng cô, hay chỉ cần có cô bên cạnh, đối với hắn mà nói, đều rất trân quý
Tháng 6 năm 1980, Quảng Thành
Còn vài ngày thi cuối kỳ, Trình Nịnh thường ngày không tính chăm chỉ, nhưng đối với việc ôn thi thì lại vô cùng nghiêm túc, cho nên mấy ngày ôn thi, có chút cảm giác như thi đến tối trời tối đất, vừa thi xong môn cuối cùng, cô mới tiện mượn một tờ báo buổi chiều Quảng Thành từ chỗ dì quản túc xá để xem
Là báo hôm qua
Cô đọc lướt nhanh như gió, ánh mắt lại dừng ở vị trí góc dưới bên phải trang hai, "Chính phủ trả lại hơn mười căn nhà riêng ở Ngân Than Quảng Thành cho những người làm công thương nghiệp cũ", một tiêu đề không lớn không nhỏ, chỉ chiếm một góc bên dưới, nhưng Trình Nịnh vừa nhìn đã thấy, hơn mười căn nhà riêng ở Ngân Than
Nơi này Trình Nịnh vẫn còn rất quen
Quảng Thành có một con sông lớn Việt Giang chảy qua thành phố, chảy ra cửa biển, Ngân Than là một đoạn khu cũ rất nổi tiếng, dọc theo Ngân Than có mấy chục căn biệt thự kiểu kết hợp Trung Tây, là nơi tập trung biệt thự cao cấp của đại tư bản quan lại thương gia thời dân quốc
Nhà họ Tiêu và nhà chồng của chị Tiêu là nhà họ Ngô đều có nhà riêng ở đó
Năm ngoái đã có chính sách ra, chính phủ sẽ trả lại những căn nhà riêng đã tịch thu cho các hộ công thương nghiệp bị xét xử sai, nhưng chuyện này chính sách thì rõ ràng, nhưng thực tế thi hành lại không dễ, bởi vì đã mấy chục năm trôi qua, rất nhiều nhà liền cả giấy tờ đất cũng không biết đi đâu rồi, ngươi nói nhà của ngươi liền là của ngươi à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trình Nịnh cuộn tờ báo lại rồi đi ra ngoài
Phía sau truyền đến tiếng của Tưởng Bình Bình, gọi cô: "Nịnh Nịnh, cậu đi đâu đấy
Tối nay chúng ta cùng ra ngoài ăn ở Nam Môn, chúc mừng thi xong, cậu đi không
Quảng Thành luôn đi đầu trong công cuộc cải cách, sau khi chính sách mở cửa, bên ngoài cổng Nam đại học liền có mấy quán nhỏ, giá cả phải chăng mà hương vị lại ngon, hơn nữa lại không cần tem phiếu, thái độ phục vụ trong quán cũng rất chu đáo, sinh viên đều thích ra đó ăn một bữa
Trình Nịnh chạy đến cửa, cô bám vào khung cửa quay đầu cười với Tưởng Bình Bình: "Không được, thi xong hết rồi, hôm nay tớ vẫn phải cùng người yêu đi ăn
"Người yêu,"
Tưởng Bình Bình xoa xoa cánh tay nổi da gà, cười nói, "Đi đi, đi đi
Trình Nịnh ra khỏi cửa, một bạn cùng phòng khác là Quản Lan cười nói: "Thật là ghen tị với Trình Nịnh, người yêu thi cùng trường với cô ấy, không giống như chúng ta, xa nhau ngàn dặm, muốn gặp nhau một lần cũng khó
"Ôi, bên ngoài còn không biết có bao nhiêu người ghen tị với việc chúng ta thi đỗ đại học đấy,"
Một bạn cùng phòng khác lại nói tiếp, "Chúng ta có được cơ hội học tập như thế, đâu biết đã khó khăn như thế nào
Bạn học trong ký túc xá của bọn cô đều là thanh niên trí thức thi đỗ, đều đã nếm qua cái khổ lên núi xuống nông thôn, nên đều rất trân trọng cơ hội đi học
Những lời này đạt được sự đồng tình của mọi người, ngược lại sôi nổi nói chuyện về nhà
Trình Nịnh không nghe thấy bọn họ nghị luận
Cô đi đến ký túc xá khu số 5 của đại học
Hàn Đông Nguyên ở tầng sáu của ký túc xá này
Cô đi đến dưới lầu ký túc xá liền có không ít người nhìn cô
"Chị dâu, chị tìm Nguyên Ca à
Một chàng trai đầu cua mặc áo sơ mi sợi tổng hợp màu xanh, đeo một chiếc kính đen hướng về phía Trình Nịnh hỏi
Trình Nịnh nhận ra đó là Triệu Quân bạn cùng phòng của Hàn Đông Nguyên, cô gật đầu cười, nói, "Triệu học sinh, làm phiền cậu xem Hàn học sinh có ở không, ở đây làm phiền cậu gọi cậu ấy một tiếng, nói tôi ở dưới lầu chờ
Nhờ có Liêu Thịnh thường đến tìm Hàn Đông Nguyên, mở miệng là "Chị dâu, Nguyên Ca", hiện tại người trong ký túc xá của Hàn Đông Nguyên phàm là ai nhỏ hơn Hàn Đông Nguyên đều gọi như vậy, ai lớn hơn hắn liền gọi Trình Nịnh là "em dâu", Trình Nịnh sớm đã nghe quen rồi
Triệu Quân dạ một tiếng rồi "bịch bịch bịch" chạy vào ký túc xá
Không bao lâu Hàn Đông Nguyên liền đi xuống lầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn xuống rất nhanh, nhưng nhìn thấy Trình Nịnh đứng ở ngoài kia, bước chân ngược lại chậm lại
Anh chậm rãi bước ra cổng, đi về phía cô
Các sinh viên qua lại bên ngoài cổng, phàm là các sinh viên ra vào đều sẽ không nhịn được liếc mắt nhìn Trình Nịnh một cái
Còn có một người liếc nhìn hơi lâu, suýt chút nữa bị vấp vào bậc thang ngã
Sau đó mọi người thấy Hàn Đông Nguyên đi ra, cũng đều bất giác chỉnh lại dáng đi, như thể vừa rồi bọn họ tuyệt đối không nhìn vợ hắn mấy lần vậy
..
Cái này mặc kệ là Trình Nịnh hay Hàn Đông Nguyên cũng đều đã quen từ lâu rồi
"Sao lúc này lại đến
Hàn Đông Nguyên chậm rãi đi đến trước mặt Trình Nịnh, lười biếng hỏi
Trời nóng nực, Trình Nịnh vừa cuốn tờ báo vừa quạt, thấy hắn bộ dạng buồn cười, bèn kéo tay hắn nói: "Đi thôi, về nhà ta, ta đã nói với ngươi rồi
Hàn Đông Nguyên nhíu mày
Nhìn tay nàng kéo áo mình, cũng kệ để cùng nhau ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
… Cô nàng luôn bận rộn, ít khi chủ động rủ hắn về nhà
Trình Nịnh nói "Gia" là nhà của hai người bọn họ
Trường học không có ký túc xá cho học sinh đã kết hôn, nên năm đó cả hai nhập học chỉ có thể ở riêng ký túc xá
Trình Nịnh thấy thế cũng tốt, còn Hàn Đông Nguyên lại thấy không ổn chút nào; mỗi cuối tuần chỉ có thể đến nhà khách qua loa sinh hoạt vợ chồng thế này thì sao mà gọi là sống
Nên chẳng bao lâu sau khi nhập trường, trong khi các bạn học khác ra sức học tập vì quý trọng cơ hội học hành khó có được này, thì Hàn Đông Nguyên đã tìm được một vị lão giáo sư đã về hưu, từng sửa lại các vụ án sai, dùng 1800 đồng tiền, theo tay ông ta mua một căn nhà trọ nhỏ cũ, ngay bên cạnh khu ký túc xá của công nhân viên chức trường học
Lúc đó, Trình Nịnh thấy hắn lập tức lấy ra 1800 đồng tiền, còn giật mình, hỏi hắn tiền đâu ra, bình thường hắn có tiết kiệm gì đâu, dù hắn làm chủ nhiệm ban thanh niên trí thức kiêm xưởng trưởng xưởng nội thất, lương cũng được 68 đồng, nhưng mỗi tháng cho Trình Nịnh 30 đồng, lại thường đến trường xem nàng tiêu xài, mua đồ cho nàng không chớp mắt, còn mà tiết kiệm được mới lạ
Hàn Đông Nguyên liền đẩy cuốn sổ của mình trước mặt nàng, trên đó không có khoản nhỏ, nhưng mấy năm qua, tiền lớn vào cũng có, đều là các mối làm ăn riêng lẻ, như nhận làm đồ gỗ nội thất đặt theo yêu cầu, hắn lại nhờ người khác làm chui, kiếm chênh lệch, không liên quan gì đến xưởng nội thất, các công nhân cũng làm thêm việc riêng, hắn thường không lộ mặt, đều do Liêu Thịnh qua lại thu xếp, vì chỉ làm thỉnh thoảng nên hai năm kiếm cũng không được nhiều, tiêu hết một ngàn tám thì còn lại cũng chẳng bao nhiêu
Hắn đã mua rồi thì thôi, Trình Nịnh vẫn rất vui, nếu không có nhà thì hai người ở bên ngoài thực sự không tiện, có một cái "gia" cảm giác vẫn là khác
Khi ấy, nàng đã mở miệng nói: "Vậy là ngươi nhanh hết tiền rồi, nếu có làm gì cần vốn thì đến tìm ta
Tiền lớn trong nhà đều là do nàng giữ, ba năm qua, góp gió thành bão, cũng được không ít
Chỉ là nhờ có xưởng nội thất và xưởng trúc gỗ làm nền tảng, Hàn Đông Nguyên về sau toàn làm những mối không cần vốn
Sau khi tư nhân mở cửa, hắn bèn đăng ký một cửa hàng đồ gỗ, nhận đơn đặt hàng, xoay người tìm xưởng nội thất hoặc xưởng trúc gỗ gia công, vì bên đó tin tưởng hắn nên không bao giờ bắt hắn đặt cọc trước, toàn là giao hàng xong mới trả tiền, nên cơ bản là không cần vốn, chỉ là ở vùng ngoại thành thuê một kho để làm nơi trung chuyển hàng
Lúc này, Trình Nịnh kéo Hàn Đông Nguyên về khu nhà ở, Hàn Đông Nguyên hỏi nàng: "Làm gì, tối qua không phải còn gặp, còn nói hai ngày này đừng mong tìm nàng, sao thế, đổi ý rồi
Trình Nịnh không để ý giọng điệu quái gở của hắn, kéo hắn vào phòng, ngay lúc Hàn Đông Nguyên kinh ngạc vì nàng vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật kéo hắn vào phòng, thì Trình Nịnh đã buông tay hắn ra, chạy đến tủ áo bành tô trong phòng, mở ngăn bí mật bên trong ra, lấy ra một cái tráp gỗ cổ kính, vẫy tay với Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên đi đến, Trình Nịnh ngồi xuống giường, mở tráp ra, lấy từ bên trong hai tờ giấy đã ngả vàng đưa cho Hàn Đông Nguyên
Hàn Đông Nguyên nhận lấy, xem kỹ, hóa ra là hai tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản đất đai do Trương Kiến Quốc thời kỳ đầu ký phát, chữ phồn thể
"Lấy đâu ra
Hàn Đông Nguyên hỏi nàng
Trình Nịnh lại đưa tờ báo vẫn luôn cuốn trong tay cho hắn, bảo hắn lật đến trang hai, chỉ vào tin tức "Chính phủ trả lại nhà riêng hơn mười căn ở Ngân Than, Quảng Thành cho người từng làm công thương nghiệp cũ", cười nói: "Đàng hoàng mua về, ta phải nghĩ cách lấy bằng được mấy căn nhà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.