[Thập Niên 70] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Nương Đạo

Chương 103: Chương 103




So với việc đăng ký kết hôn, tin tức này càng khiến người ta kích động hơn
Biểu cảm trên mặt Tô Đan Diệp trực tiếp mất kiểm soát, tiếng cô ấy bén nhọn to rõ, lập tức tất cả mọi người ở điểm thanh niên trí thức đều nghe thấy, nhao nhao chạy ra sân
“Khương Đường, ngươi muốn đi xưởng số Một à?” “Thảo nào ngươi muốn dạy mọi người vận hành máy kéo......” “Xưởng số Một là nhà máy lớn nhất nhì của Tỉnh Tô, ngươi làm sao mà vào được đó thế?” “......” Vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, Khương Đường cảm thấy trong đầu có một ngàn con muỗi đang kêu ong ong, nàng nhanh chóng đứng lên, “Dừng lại, dừng lại đã.....
Ta sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe.” Vừa dứt lời, chỉ thấy người thì chuyển ghế, người thì quay xe nước
Khương Đường bất đắc dĩ, hóa ra họ xem nàng như một cuốn bình luận sách ư
“Sư phụ ta trước kia là người của xưởng số Một, biết họ gần đây có đợt thi tuyển công nhân nên đã bảo ta đi thử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thực ra ta cũng không nghĩ mình có thể thông qua, ta vốn chỉ muốn xem nội dung thi cử thế nào để cố gắng lần thi tuyển công nhân tiếp theo có thể đỗ.” Hứa Canh và những người khác nghe xong, rất tò mò về nội dung bài thi hôm nay
Khương Đường không hề giữ lại chút riêng tư nào, nói hết những gì mình biết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thể trên đời này, thế nào cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh như vậy
“Ngươi nếu đã sớm biết xưởng số Một tuyển công nhân, vì sao không nói tin tức này cho chúng ta biết, để chúng ta cũng đi thử một lần?” “Bình thường nói hay đến mấy thì hay, nói rằng mọi người là người một nhà, thật sự đến thời khắc mấu chốt mới biết được là người hay là quỷ dữ, ha ha.” Chương 49 đang chỉnh sửa!!!
Khương Đường liếc nhìn Tạ Tiểu Lan
Nàng nhìn rõ sự ghen ghét trên mặt Tạ Tiểu Lan
Cũng không biết có phải do tác động tâm lý hay không, nàng cảm thấy Tạ Tiểu Lan trở nên biến dạng
Mới chừng 20 tuổi mà rãnh nhăn dưới mắt đã rõ ràng như vậy, đuôi mắt đuôi lông mày cũng rủ xuống, tướng mạo trên khuôn mặt càng ngày càng hướng theo vẻ chua ngoa, khổ sở.....
Xem ra Tướng tùy tâm sinh vẫn là có mấy phần đạo lý
Khương Đường trầm mặc một hồi, ngay khi mọi người đều cho rằng có lẽ nàng cũng cảm thấy mình làm chưa thỏa đáng, nàng đột nhiên cười: “Tạ Tiểu Lan, ngươi đang tức giận sao?” Sau đó nàng lại đảo mắt nhìn quanh một vòng, lập lại: “Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?” Giọng nàng vẫn luôn chậm rãi, có mấy phần ôn nhu, cũng có mấy phần thờ ơ
Vừa mới khi nói chuyện về tình hình ở xưởng số Một với mọi người, trên mặt nàng có biểu cảm gì thì bây giờ vẫn như thế
Lời chỉ trích của Tạ Tiểu Lan đối với nàng mà nói, chẳng đau chẳng ngứa, căn bản không phải chuyện gì đáng kể
Nhưng nếu cho rằng nàng dễ bị ức hiếp, vậy thì hoàn toàn sai lầm
Tô Đan Diệp: “Ngươi đừng để ý nàng, chúng ta cũng không giống nàng ấy mà suốt ngày mặt mày ủ rũ, tính toán cái này, tính toán cái kia
Ngươi được vào xưởng số Một là chuyện tốt, cả đám người đều mừng thay cho ngươi đó.” Nàng ấy giảng hòa, những người khác cũng kịp thời phản ứng, cười nói rằng không nghĩ như vậy
Khương Đường cũng mặc kệ bọn họ thật sự không có bất mãn, hay là trong lòng có ý nghĩ khác
Nàng quay người nhìn về phía Tạ Tiểu Lan đang mặt mày tràn đầy tức giận, nửa trên cơ thể hơi nghiêng về phía nàng ấy
Khẽ nhíu lông mày đầy vẻ trêu tức
Nàng im lặng nói ra: ngươi nhìn xem, chỉ một mình ngươi lắm chuyện mà thôi
Tạ Tiểu Lan tức thì tức đến ngã ngửa
Ngón tay nàng ta run rẩy không ngừng chỉ vào Khương Đường, mặt mày đỏ bừng: “Ngươi đắc ý cái gì ghê gớm vậy
Được vào xưởng số Một chẳng phải cũng muốn gả cho hạng người quê mùa hay sao
Tầm mắt hạn hẹp của kẻ nhà quê từ nơi nhỏ bé là thế đó, rõ ràng đã sớm biết tin tức mà lại không nói với mọi người, chẳng phải là sợ chúng ta thi đậu thì ngươi sẽ không vào được sao
Khương Đường, ngươi mới là kẻ gian trá nhất trong chúng ta đó.” Khương Đường bị cái lý luận của nàng ta khiến bật cười
“Ngươi nói ta sợ ngươi thi đậu ư?” Khương Đường săm soi nàng từ trên xuống dưới một lượt, cười híp mắt nói ra: “Ngươi không có ưu điểm nào khác, chỉ có điều là rất tự tin.” “Chìa khóa ở ngoài làm một cái chỉ tốn một đồng, ngươi làm gì đủ tư cách để làm mình?” “Miệng thì luôn kêu nhà quê, hạng người quê mùa, xì, chỉ có ngươi cao quý, phải không?” Khương Đường đưa tay chỉ vào ống quần dính đầy cỏ non và bùn đất của nàng, “Ngươi bây giờ có khác gì chúng ta đâu
Chẳng phải cũng sớm đi tối về xuống đồng làm việc như chúng ta sao
Hách Tư Bình mắc sai lầm, sau khi bị điều đến nông trường khác, vị trí kế toán của ban chỉ huy đại đội đã trống ra, sao ngươi lại không nắm giữ nó?” “Tạ Tiểu Lan, khi nào ngươi mới có thể nhìn rõ hiện trạng, thừa nhận mình trừ việc nói mấy lời ghen tị ra thì chẳng có tài cán gì chứ?” Khương Đường nói xong, vỗ trán một cái, làm bộ như vừa bừng tỉnh đại ngộ
“Ôi, cái trí nhớ của ta này, ngươi trừ chua ngoa ra, vẫn còn rất giỏi tính toán sau lưng người khác nhỉ
Lần trước ngươi tìm ta nói những gì, ngươi còn nhớ không
Ngươi nói ——” “Im ngay!” Sắc mặt Tạ Tiểu Lan lập tức thay đổi, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía đám đông, dùng sức nhào về phía Khương Đường, “Đồ tiện nhân, ngươi nói linh tinh, bịa đặt ư, ta muốn xé nát miệng của ngươi
Ngươi cái đồ đê tiện thối nát, đồ nghèo mạt rệp cổ hủ......”
Mấy tháng này Khương Đường cũng không phải rèn luyện uổng phí
Nàng nhanh chóng lùi lại
Chẳng chút giữ thể diện nào, nàng trở tay đạp ngã Tạ Tiểu Lan xuống đất, “Giận quá mất khôn à, đáng đời.” Ban đầu việc này đã qua lâu như vậy, Khương Đường đều chẳng muốn nhắc lại nữa
Nhưng cái miệng nàng ta cũng thực sự quá hôi, lại còn đuổi tới đúng ngày kết hôn của nàng để kiếm chuyện, đối với người không rộng lượng như nàng ta, đúng là cần phải bóc mẽ Tạ Tiểu Lan thôi
Tạ Tiểu Lan tức giận đến run bần bật
Cú ngã sấp xuống của nàng có lực rất mạnh, xương cụt bị đập mạnh xuống đất, cánh tay còn đụng vào ghế bên cạnh, nghe tiếng va đập nặng nề là có thể tưởng tượng được đau đớn đến mức nào
Nàng cánh tay đau nhức, mông đau nhức, lòng tự trọng còn bị tổn thương, nói đơn giản là cả người đều đau nhức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng những nỗi đau này xa xa không thể sánh bằng nỗi hoảng loạn trong lòng như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào
Những người khác dường như chưa kịp phản ứng, vẫn sững sờ
Nhưng Tạ Tiểu Lan lại cảm giác tất cả mọi người đang nhìn nàng, suy đoán, dò xét, xem thường.....
Những ánh mắt suy xét đó thẳng thọc vào tâm can, phảng phất như muốn rút gân lột da nàng
Nàng hoàn toàn mất hết thể diện
Nàng vừa tức vừa hoảng loạn
Sau khi Ngô Phương bị người ta dẫn đi, nàng liền thề nhất định phải giữ bí mật này thật chặt
Ban đầu, nàng từng lo lắng Khương Đường có thể sẽ nói cho mọi người nghe chuyện ngày đó nàng ta giật dây xúi giục hay không
Về sau thấy nàng giữ miệng kín như bưng, phảng phất như đã quên bẵng, Tạ Tiểu Lan dần dần yên lòng
Dần dần, bản thân nàng cũng quên mất chuyện này
Giờ đây đột nhiên bị gọi tên, tâm lý Tạ Tiểu Lan đột nhiên sụp đổ
Đúng lúc nàng không biết nên đối mặt với ánh mắt của mọi người ra sao, Trịnh Hồng Mai chần chừ một lúc, rồi đứng ra đỡ nàng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.