Cửa vào nhà Trần Thạch, hàng xóm phụ cận vây kín mít trong ngoài ba lớp
Trong sân truyền đến tiếng la khóc thê lương, mấy hộ gia đình thanh niên trai tráng ở sát bên cạnh mang theo thùng nước, chậu nước, bận rộn bốn phía giúp đỡ dập lửa
Nhà Trần Thạch có ba gian, gian bên cạnh hơi lệch xuống là phòng bếp
Giờ đây, phần lớn nhà cửa cách mặt đất hơn một mét đều được xây bằng đá hoặc gạch, những căn phòng mới xây bằng gạch xanh ngói đỏ như của Phù Hoành Vân thì không thấy nhiều
Trong thôn chỉ có vài hộ gia đình xây nhà bằng gạch, đâu đâu cũng khiến người khác phải ngưỡng mộ coi là “Gia đình giàu có”
Hôm trước, sau khi chứng kiến Phù Hoành Vân xây mới lại căn nhà, không biết bao nhiêu gia đình có con gái trong thôn đã tiếc nuối thở dài, cảm thấy mình đã nhìn lầm
Mà ngôi nhà trước mắt đây thì sao
Tường gạch kéo lên đến nóc nhà thì dùng hỗn hợp bùn và xác hạt lúa mạch trát lên hàng rào tre, tạo thành bức tường
Nóc nhà trải lên lớp màng mỏng trong suốt, phía trên lại lợp thêm một lớp rơm rạ thật dày
Với cấu tạo như vậy, chỉ cần một chỗ bắt lửa, thì việc cháy lan chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay
Mà lần cháy này bắt đầu từ phòng bếp, chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi liền đốt tới gian chính
Khi Phù Hoành Vân hai người đến, gian chính đã bị đốt đi một nửa, hỏa thế còn đang lan rộng, rơm khô thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ mạnh “phích lịch phanh long”, tiếng không lớn, nhưng mỗi tiếng đều khiến đoàn người kinh hồn táng đảm, sợ tàn lửa nổ văng xa, bén vào các căn phòng khác hoặc đống rơm khô
Khói đặc ngút trời tràn ngập trên không, làm những người xung quanh không ngừng ho sặc sụa, tiếng hét chói tai vang lên gọi dập lửa
Ngọn lửa thiêu đốt cùng sóng nhiệt hắt vào mặt, khiến mọi người liên tục lùi bước
Mấy đứa trẻ con gần đó sợ đến oà oà khóc lớn, người lớn vừa vỗ về dỗ dành, vừa lớn tiếng quát tháo bắt bọn trẻ chạy về nhà, không muốn để bọn hắn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mắt
Ai có thể nghĩ tới trong thôn lại xảy ra chuyện thảm khốc như vậy
Còn may đêm nay không có gió lớn, nếu có người đốt cỏ khô mà tàn lửa theo gió thổi tới nhà mình thì chẳng phải là...
Thấy Hà Sưởng Hoa và Phù Hoành Vân tới, bọn hắn như thể thấy được cứu tinh
Kẻ một lời, người một câu kể lại sự tình đến bảy tám phần
Đương nhiên, bọn hắn kính trọng Hà Sưởng Hoa biết bao
Dù sao thân phận của Hà Sưởng Hoa không giấu giếm, sau khi nghỉ phép trở về, lại được ra mắt với vai trò tiểu cán bộ trong bộ đội
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một chức Phó Đại đội trưởng trong bộ đội chẳng tính là gì, nhưng ở thôn Quang Minh, lại là một “quan” chính hiệu
Phù Hoành Vân ra hiệu hắn trấn an bà con lối xóm
Còn bản thân thì từ trong đám người phá vòng vây, vớ lấy chiếc thùng nước dư ở một bên, nhanh chóng chạy đến giếng nước dưới gốc cây hòe múc nước, gia nhập vào đội cứu hỏa
Ánh lửa đầy trời phản chiếu gương mặt Trần gia mấy người vừa oán độc, bi phẫn lại vừa lo lắng bồn chồn, chết lặng mặc cho bọn họ nhục mạ xô đẩy Trịnh Hồng Mai, và cả..
Trần Thạch, thân thể trần truồng, toàn thân máu thịt be bét, giữa hai chân càng là ào ạt chảy máu, đã không còn hơi thở
Cảnh tượng này, đừng nói là những người nông dân chất phác bị dọa cho hai chân run rẩy, không dám tiến lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người từng trải chiến trường, thực sự cầm dao cầm thương liều mạng với kẻ địch như Phù Hoành Vân, cũng không khỏi thầm thốt lên một tiếng "xuất thủ tàn nhẫn!"
Trải qua hơn 20 phút không ngừng tưới nước vào căn nhà, cuối cùng cũng dập tắt được tia lửa cuối cùng
Mà lúc này, nhà Trần gia đã bị đốt cháy hơn phân nửa, nóc nhà hoàn toàn biến mất, chỉ còn trơ lại những thanh xà nhà cháy đen
Bức tường đen sì, tài sản trong nhà cũng bị thiêu rụi không còn sót lại gì
Mẹ Trần Thạch quỵ xuống đất, nước mắt lập tức tuôn rơi đầy mặt
Con trai lớn chết, nhà cửa không còn, đồ đạc trong nhà cũng bị đốt sạch
Thời gian này phải sống sao đây
“Tất cả là do ngươi, cái đồ bà nương ác độc này, nhà chúng ta làm sao chọc ngươi mà ngươi muốn đối xử với chúng ta như vậy chứ
Đá ơi, con cứ thế mà đi, mẹ phải sống thế nào đây..
Đá ơi, con trai ngoan của mẹ, sao con lại gây ra họa thế này chứ...?” “Anh cả, anh cả!!” “Trịnh Hồng Mai, đồ tiện nữ nhân kia, anh cả của ta làm gì ngươi mà ngươi lại muốn đối xử với hắn, với cả nhà chúng ta như vậy?” Mẹ Trần Thạch ôm đầu Trần Thạch, lớn tiếng khóc thét, hai thiếu niên 15-16 tuổi mắt đỏ hoe, nắm chặt nắm đấm nhìn về phía Trịnh Hồng Mai với đôi mắt tràn ngập cừu hận
Người tóc bạc tiễn người tóc xanh, lại còn là kiểu chết thê thảm đến như vậy
Tất cả mọi người ở đó đều động lòng
“Chị dâu thứ hai, ngươi nén bi thương!” “Đúng vậy a, Đá nó lại thành thật lại hiếu thuận, nếu còn sống, không chừng trong lòng nó đau lòng cho ngươi thế nào đây, ngươi hãy nghĩ đến Nhị Oa, Tam Oa mà xem, trên đời này làm gì có khó khăn nào cha mẹ và con cái không cùng nhau vượt qua được.” “Chúng ta phải tìm lại công lý cho Đá mới phải.”
Trịnh Hồng Mai hai mắt vô hồn, cứng đờ xoay người mặt đối mặt với đám đông
Trong ánh mắt của nàng không có ánh sáng, ánh mắt chết lặng lướt qua gương mặt mọi người, khi rơi vào gương mặt Phù Hoành Vân thì con mắt nàng giật giật, nhưng thời gian vô cùng ngắn ngủi, ngắn đến nỗi trừ chính nàng ra, không ai phát giác được sự rung động trong nội tâm nàng tại khoảnh khắc đó
Trịnh Hồng Mai cười lạnh: “Chất phác
Công lý ư?” “Ha ha ha..
Đây thật là một chuyện cười lớn, các ngươi lại còn nói cái loại cầm thú đội lốt người, không bằng súc sinh này là chất phác sao
Ha ha ha ha...” Nàng cầm chiếc kéo dính máu trong tay, chỉ về phía đám người
Tất cả mọi người bị hành động điên cuồng của nàng dọa đến lùi về sau, câm như hến không dám nói lời nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con ngươi Phù Hoành Vân hơi trùng xuống, thấy thần sắc nàng điên cuồng, dường như không thể khống chế nổi trạng thái, liền ngấm ngầm ẩn mình về phía sau, muốn vòng ra sau lưng Trịnh Hồng Mai để đoạt lấy chiếc kéo
Nào ngờ, một trong những người em trai của Trần Thạch, nghe Trịnh Hồng Mai đủ kiểu vũ nhục huynh trưởng mình, cuối cùng chịu không nổi, bỗng nhiên xông thẳng về phía Trịnh Hồng Mai
Hỏng bét
Thật quá lỗ mãng
Trong nháy mắt, thiếu niên đã tiếp cận, Trịnh Hồng Mai vừa vặn xoay người, chiếc kéo nom chừng sắp đâm thẳng vào đôi mắt của thiếu niên
Phù Hoành Vân nhanh như chớp kéo người đó lùi lại mấy bước, hiểm hóc tránh được
Không khí yên tĩnh đến đáng sợ
Thiếu niên ngây người tại chỗ, trước mắt hắn là lưỡi dao bén nhọn đang tiến gần, một lát sau, mới cảm thấy hoảng sợ mà ngã vật ra đất, hai chân run lập cập
Trịnh Hồng Mai ngước mắt, nhìn Phù Hoành Vân
Ánh mắt nàng phức tạp, chất chứa ngàn vạn cảm xúc, Phù Hoành Vân không hiểu được, cũng không truy cứu đến cùng
Dù sao lúc này thân phận của hắn không thích hợp để xử lý chuyện trước mắt
Hắn nhìn về phía Hà Sưởng Hoa, ra hiệu hắn đến
Hà Sưởng Hoa khẽ gật đầu không ai nhận ra, cố gắng dùng giọng ôn hòa nói ra: “Trịnh Tri Thanh, ngươi trước tiên hãy buông chiếc kéo xuống, có lời gì, chúng ta mọi người có thể dễ dàng nói chuyện, tuyệt đối không nên xúc động.”