Đương nhiên, loại suy nghĩ về hiệu quả và lợi ích quá mức này, Khương Đường sẽ không nói cho Phù Hoành Vân nghe
Không có ai không hy vọng người mình quan tâm sẽ giữ hình ảnh đẹp đẽ, tích cực, trong sáng trong lòng
Đôi khi, nàng chính là một người phàm tục như thế
Khương Đường ôm eo hắn, rúc mình vào lòng hắn, cái đầu mềm mại cọ cọ trước ngực Phù Hoành Vân, ôn nhu nói: “Thôi được, đừng nghĩ nhiều như vậy, đợi ngày mai xem ý của đại đội trưởng thế nào, nếu như.....
Ngươi muốn nuôi đứa bé kia, ta không có ý kiến.” Tay Phù Hoành Vân vỗ vỗ lên lưng nàng
“Không nuôi.” “Ta chỉ nuôi ngươi thôi.” Khương Đường nghe vậy, nhịn không được khẽ bật cười, lập tức lại nghiêm mặt đưa tay véo hắn một cái, giả bộ tức giận: “Về sau chúng ta có khuê nữ, chẳng lẽ ngươi muốn đem nàng ném vào thùng rác sao?” Khuê nữ
Phù Hoành Vân nghe theo lời Khương Đường, trong đầu tự động hiện ra một em bé bụ bẫm, với nét mặt của Khương Đường, và cả chiếc mũi, cái miệng của hắn..
Tròn trịa, mập mạp, đưa tay về phía hắn mềm giọng mềm mại gọi: “Ba ba~~” Khuê nữ của hắn đáng yêu như vậy, sao có thể không nuôi
Nhất định phải nuôi chứ
“Thùng rác vừa dơ vừa thối, khuê nữ của chúng ta chắc chắn dáng dấp sẽ trắng trẻo xinh đẹp giống ngươi, ngươi nhẫn tâm ném nàng vào đó sao
Hay là, nuôi đi nhé?” Khương Đường bị cái giọng ngắc ngứ của hắn chọc cho suýt nữa không giữ nổi biểu cảm
Nàng phải cưỡng ép đè nén nụ cười muốn vọt tới tận yết hầu
Cố ý làm khó hắn: “A, con gái đáng yêu nên muốn nuôi, vậy còn con trai dáng dấp không đáng yêu thì có thể vứt bỏ sao?” “...” Khương Đường quay lưng về phía hắn, hừ một tiếng: “Ngươi thật đúng là một người ba ba tốt ghê đó.”
Chương 55: Lại lần nữa lòi đuôi ~ Trong thôn xảy ra một vụ án giết người nghiêm trọng có tính chất ác liệt, cho dù hung thủ Trịnh Hồng Mai đã tự sát, Trần Hồng Quân vẫn báo cáo lên đồn công an trong huyện
Đồn công an ngay trong đêm đã phái ba tên cảnh sát đến đây để lấy chứng cứ
Ngày hôm sau, loa phát thanh trong thôn truyền đi bản tóm tắt sự việc cùng công bố, thông báo toàn bộ dân trong thôn về vụ thảm án xảy ra lúc nửa đêm, khiến thôn Quang Minh vốn yên bình ngay lập tức bao trùm vẻ lo lắng, cả thôn trở nên sôi sục
Đêm qua, số người vây xem không ít, nhưng phần lớn là mấy hộ gia đình ở gần hiện trường vụ án, những người ở xa hơn một chút thì hoàn toàn không rõ tình hình
Đột nhiên nghe nói chuyện này, bọn họ bị dọa sợ vô cùng
Mặc kệ là Trịnh Hồng Mai giết người để trả thù, hay là Trần Thạch và Trần Hưng Vượng, hai người được xem là trung thực trong mắt dân làng, tất cả đều khiến họ cảm thấy sợ hãi vạn phần
Trong ấn tượng của các hương thân, mấy người đó đều không phải là kẻ cực kỳ hung ác, ai có thể ngờ kết cục lại bi thảm đến vậy chứ
Đơn giản là khiến người ta khắp cả người đều cảm thấy lạnh toát
Không ít người lâm vào một vòng lặp kỳ lạ như vậy, luôn nhịn không được dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hàng xóm xung quanh, chỉ sợ đâu đó lại lòi ra một kẻ tội phạm giết người nữa..
Nói xong chuyện của Trịnh Hồng Mai, Trần Hồng Quân trực tiếp thông báo trên loa phát thanh, yêu cầu anh em Trần Hưng Vượng đến điểm thanh niên trí thức để đón Tiểu Nha về
Về phần chuyện Trịnh Hồng Mai ủy thác trước khi chết, chẳng ai coi đó là việc đáng kể
Dù sao Phù Hoành Vân không thân cũng chẳng quen gì với nàng ta, chỉ cần không phải lại hỏng lại ngu xuẩn, thì sẽ không đi tìm Phù Hoành Vân để cưỡng ép đạo đức
Huống chi bề ngoài Trần Hưng Vượng chỉ là ra ngoài trốn nợ, người còn sống tốt chán
Hồ Quả Phụ làm bà nội đã chết, nhưng Tiểu Nha vẫn còn có chú ruột
Xét về tình về lý, đứa trẻ đều nên do người nhà họ Trần tự mình nuôi dưỡng
Nhưng hai anh em Trần Hưng Vượng lại từ chối
Lý do đưa ra vừa thỏa đáng vừa vô lại, đó là bọn họ nghèo
Nuôi vợ con mình đã khổ sở lắm rồi, không thể nào nuôi thêm một đứa nữa
Huống chi mẹ đứa trẻ là người mắc bệnh thần kinh, lại là tội phạm giết người, nếu như bọn họ nhận nuôi Tiểu Nha, vạn nhất liên lụy đến con cái của mình thì sao đây
Dù sao mặc kệ Trần Hồng Quân nói gì, bọn họ cũng quyết định không nuôi
Trừ phi đội sản xuất giải quyết vấn đề khẩu phần lương thực cho Tiểu Nha, mỗi tháng cấp hai mươi cân lương thực
Bọn họ chơi chiêu sư tử há mồm như vậy, Trần Hồng Quân nào dám giao đứa bé qua đó
Không thể nói trước được là mấy ngày sau tiểu oa nhi liền sẽ xảy ra “ngoài ý muốn”
Tiểu Nha lập tức trở thành khoai lang bỏng tay
Doãn Tú Mi che miệng, ánh mắt sợ sệt
Trần Thạch!
Hắn, chết rồi sao?
Cái người đàn ông đã hành hạ mình suốt ba năm trời..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
đã chết
Tay đang đưa nôi của nàng dừng lại, Doãn Tú Mi thần sắc mờ mịt nhìn Tiểu Nha đang ngủ say, khóe mắt rơi lệ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy......” Nàng vẫn hằng tâm niệm niệm thay đổi vận mệnh, cứu mạng Hồng Mai và Tiểu Nha thoát khỏi tay tử thần, vậy mà Hồng Mai lại bị Trần Thạch hãm hại
Doãn Tú Mi nhìn gương mặt non nớt của Tiểu Nha, âm thầm đưa ra một quyết định
*** Buổi tối, Khương Đường hai vợ chồng thu dọn xong đồ đạc, đến nhà lão bí thư chi bộ và đại đội trưởng để bái phỏng, thông báo cho mọi người biết tin tức hai người sau này sẽ sống ở tỉnh thành, sau đó lại ghé qua điểm thanh niên trí thức một chuyến
Thế mới biết Doãn Tú Mi lại quyết định nhận nuôi Tiểu Nha
Khương Đường hơi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thì đây vừa bất ngờ nhưng lại cũng không hề bất ngờ
Trịnh Hồng Mai lúc còn sống có quan hệ tốt nhất với Doãn Tú Mi, mà Doãn Tú Mi lại có tính cách thánh mẫu, nên việc nàng đưa ra quyết định như vậy cũng không có gì kỳ lạ
Chỉ là, nàng lập tức sẽ lên tỉnh thành học đại học, Tiểu Nha đến lúc đó sẽ giao cho ai đây
Khi từ điểm thanh niên trí thức ra đến, Phù Hoành Vân không biết đã mượn được xe từ lúc nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay trước mặt những người khác, Khương Đường không hỏi hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chờ lên xe rồi nàng mới hỏi: “Bên đội vận chuyển cho mượn xe dễ dàng như thế sao?” Phù Hoành Vân nhìn thẳng phía trước, khẽ cười, dùng giọng thâm thúy nói: “Tùy theo nhu cầu thôi
Khi biết một người quan tâm điều gì, và rồi "bốc thuốc" đúng bệnh, thì muốn đạt được mục đích không hề khó.” Hễ là người thì sẽ có nhược điểm
Tham, giận, si, hận, yêu, ghét, dục vọng, luôn có một hạng nào đó có thể áp dụng
Bởi vì, con người không phải là một hòn đảo cô lập
Lúc Phù Hoành Vân còn bé, cha nuôi đã nói cho hắn biết nhất định phải học cách kết giao bạn bè, kết giao những người có thể khiến mình trở nên tốt hơn
Khi đó hắn không hiểu, hỏi cha nuôi, cái này chẳng lẽ không phải là lợi dụng người khác sao
Cha nuôi nói một cách đầy thâm ý: “Con trai, mỗi người khi đến thế giới này đều có tác dụng của mình
Nếu ngươi đối đãi chân thành, đó chính là kết giao bạn bè
Nếu việc kết giao bạn bè với người đó mang lại lợi ích cho ngươi, vậy tại sao ngươi không thể trở thành người cũng mang lại lợi ích cho đối phương
Ngược lại, chỉ biết đòi hỏi mà không cho đi, mới gọi là lợi dụng.”