Giang Đường trước hết vứt hành lý lên, chọn chiếc ghế ngồi gần khoang lái nhất rồi ngồi xuống
Làm vậy để tiện lấy ống thép phía trước làm tay vịn
Dù sao những năm này, đường sá cũng đâu phải là đại lộ trải nhựa bằng phẳng tắp như mấy chục năm sau
Ngay cả quốc lộ còn gập ghềnh, khắp nơi là ổ gà, huống chi cái đường mòn nông thôn này
“A, bẩn thế này, làm sao mà ngồi được đây.” Một Trí Thanh nữ khác cũng được phân đến Quang Minh Thôn, nhìn chiếc xe tải chở người với vẻ ghét bỏ, do dự một lúc lâu, cuối cùng mới đau lòng móc trong túi ra một chiếc khăn tay trải lên, trong miệng vẫn yếu ớt than phiền: “Đồng chí, sao anh không lau xe một chút vậy?”
Phù Hoành Vân “xì” một tiếng, không thèm để ý
“Ai nha, anh này đúng là…” Nữ Trí Thanh nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Nông dân đúng là nông dân, uổng công dáng vẻ tuấn tú thế kia.”
Chờ ba người Trí Thanh đều lên xe, Phù Hoành Vân chuẩn bị khởi động máy kéo
Kết quả, nhân viên tiếp đón lại đưa thêm hai người nữa đến: “Xe về Quang Minh Thôn ở đây, hai cô cậu mau lại đây.”
Phù Hoành Vân nhíu cặp lông mày rậm lại, trực tiếp hỏi: “Không phải nói có ba người thôi sao
Sao lại có thêm hai?”
“Xin thông cảm, hai vị này thể chất không được tốt cho lắm, những thôn khác tương đối xa, còn thôn các anh thì gần huyện, cho nên trước hết sắp xếp họ đến Quang Minh Thôn.”
Phù Hoành Vân không nói gì
Người kia liền hiểu anh ta đã ngầm đồng ý, liền mau chóng đẩy hai người Trí Thanh đằng sau lên máy kéo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giang Đường đang vội vàng di chuyển hành lý, nghe loáng thoáng bọn họ đang nói gì đó, nhưng tai này lọt qua tai kia, cho đến khi…
“Khương Đường, cô đừng có đổi chỗ với tôi, tôi vẫn phải đến Quang Minh Thôn.” Giọng nói ấy đắc ý đến khó tả
Giang Đường quay đầu lại, rất đỗi kinh ngạc
Thì ra là Tô Diệp Đan
Cũng không biết nàng xoay sở cách nào, mà vào phút chót lại đổi được từ Thập Lý Thôn sang Quang Minh Thôn
Vốn dĩ là ba người Trí Thanh nay biến thành năm người
Ngoài Tô Diệp Đan ra, còn có thêm một Trí Thanh nam nữa
Người kia có vẻ hơi ngượng ngùng, Giang Đường lạ thay lại cảm thấy quen thuộc
Nghĩ kỹ lại, đây chính là phiên bản chuyển giới của nguyên thân đó sao
Dáng vẻ ngượng ngùng, trung thực, rất dễ bị bắt nạt
Cũng là Trí Thanh, nhưng Tô Diệp Đan vốn chỉ mang một chiếc túi xách nhỏ, vậy mà vẫn dựa vào việc đối phương không quen từ chối con gái, cưỡng ép nhét chiếc túi vào tay hắn: “Cảm ơn anh nha, Lý Nguyên, anh tốt thật, không như một số người cứ cằn nhằn, hễ biết thân thể tôi không tốt liền trở mặt vô tình.”
Giang [trở mặt vô tình] Đường: “……”
“Ngươi có bệnh à
Có bệnh thì mau đi trị đi.”
Tô Diệp Đan: “……”
Tô Diệp Đan nhìn Giang Đường nói những lời này một cách đầy ẩn ý
Bốn người còn lại nhạy bén nhận ra giữa hai người tựa hồ có mâu thuẫn, nhưng dù sao mọi người vốn không quen biết nhau, tất nhiên không tùy tiện can thiệp
Tô Diệp Đan bóng gió vài câu, thấy không ai hưởng ứng cũng dần dần mất hứng
Quang Minh Thôn cách huyện không xa, nhưng máy kéo chạy không nhanh, hơn nữa đường sá lại không hề tốt chút nào, cứ thế rung lắc xóc nảy mãi cho đến khi đến đại đội thì xung quanh đã tối đen như mực, chỉ có trụ sở đại đội lọt ra một tia ánh sáng qua khe cửa
Người ở trong nghe thấy tiếng máy kéo ầm ầm tiến lại
Giúp các Trí Thanh chuyển đồ đạc xuống xe, bước vào vùng có ánh sáng, Giang Đường mới nhìn rõ
Người giúp bọn họ dọn đồ là hai chàng trai trẻ trong thôn
Bọn họ vóc dáng không cao, cạo đầu đinh, mặc áo khoác ngắn, trên cánh tay nổi lên cơ bắp
Thấy Giang Đường cùng mọi người tiến tới, hai người hiện lên nụ cười thân thiện
“Đại đội trưởng và bí thư chi bộ ở trong đợi đã nửa ngày rồi, mọi người nhanh vào trong đi.” Giang Đường cùng đồ đạc của mình, liếc nhìn sân của trụ sở đại đội, chỉ thấy mấy người đàn ông trung niên ngồi vây quanh cái bàn duy nhất trong phòng làm việc, hình như vừa kết thúc một cuộc họp
Ánh đèn dầu hỏa mờ ảo chập chờn trên gương mặt bọn họ, Giang Đường nhìn ra được, việc các Trí Thanh đến không hoàn toàn được bọn họ hoan nghênh
Trụ sở đại đội bày trí đơn sơ, bàn làm việc bị mối mọt đục khoét rất nhiều lỗ, cánh cửa gỗ phía sau dường như cũng sắp rơi ra
Trên bàn để đó mấy tấm giấy thô ố vàng, hai cây bút chì chỉ còn chưa đầy năm centimet, khắp các bức tường dán đầy những câu trích lời của Chủ tịch, nhưng những nơi khuất nẻo đã bị mạng nhện giăng đầy
Người ngồi ở rìa ngoài cùng chính là đại đội trưởng Trần Hồng Quân
Họ Trần ở Quang Minh Thôn là một gia đình danh giá có thế lực, vì vậy Trần Hồng Quân còn kiêm nhiệm chức thôn trưởng
Trần Hồng Quân bưng cái chén men uống một hớp nước, nhìn năm người Trí Thanh mới đến mà cứ thở dài thườn thượt
Ông ta cũng không biết cấp trên sắp xếp thế nào, mấy cậu thanh niên, cô gái da trắng bóc này, nhìn qua thì chẳng phải những người có thể làm việc thực sự
Huống chi hai người Trí Thanh nam còn trông hiền lành yếu đuối, dù nhìn thế nào cũng là loại hình được các cô gái trong thôn yêu thích
Trước mấy nhóm Trí Thanh đến đây, các bà, các cô trong thôn vì giành con rể, giành nàng dâu mà đánh nhau, khắp nơi nói chuyện thị phi của người khác, khiến không ít người chẳng còn tâm trí mà xây dựng, cứ tranh giành nhau kéo dài công việc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ tới đó, Trần Hồng Quân càng nhíu mày sâu hơn
Ông ta đặt cái chén men xuống, hắng giọng một tiếng, rồi giới thiệu những người khác trong phòng cho các Trí Thanh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tôi là đại đội trưởng Trần Hồng Quân, bên cạnh là bí thư chi bộ, bên phải chính là cán bộ chấm công, người đón các ngươi ấy, tên là Phù Hoành Vân, là một cậu thanh niên của đội chúng ta.”
“Trước khi các ngươi đến, đại đội chúng ta đã sắp xếp ba nhóm Trí Thanh rồi
Trừ những người đã lập gia đình, những người khác đang ở khu nhà của Trí Thanh đầu thôn phía đông
Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, tôi cũng không muốn nói thêm nhiều, tôi trước hết sẽ dẫn các ngươi đi đến khu nhà Trí Thanh
Sáng mai chín giờ, các ngươi đến đây nhé, chúng ta đến lúc đó lại họp một cuộc, nói một chút về phương pháp sắp xếp của đại đội đối với các người.”
Giang Đường không có ý kiến gì, cất tiếng trả lời
Tô Diệp Đan nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu: “Đại đội trưởng, khu nhà Trí Thanh có hoàn cảnh tốt không ạ
Tôi nghe nói có thể ăn ở chung với các gia đình khác trong thôn, có đúng không ạ?” Nàng không biết nấu cơm, nếu có thể cùng dân bản xứ ăn cơm thì tốt quá
Tô Diệp Đan cười rất ngọt ngào, hơn nữa dáng vẻ lại phúc hậu, hoàn toàn phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của thời đại này
Lời nói dù có phần đường đột, nhưng Trần Hồng Quân cùng đám người cũng không thật sự phản cảm với nàng
Chỉ coi là tuổi trẻ, chưa từng trải sự đời, nói chuyện làm việc có phần ngây thơ
Trần Hồng Quân nghe nàng nói, bị cô ta chọc cho các nếp nhăn trên mặt thêm sâu mấy phần: “Cô gái, dù điều kiện nông thôn ta có tốt đến mấy cũng không thể sánh bằng trong thành, đúng không
Nhà cửa có thể che gió che mưa cũng là tốt lắm rồi.” Còn về việc ăn ở chung với người trong thôn, ông ta không hề nhắc đến
Dù sao những người Trí Thanh mới đến còn non nớt, một thời gian là sẽ hiểu ra, dưới điều kiện lương thực khan hiếm như thế này, cơm nhà người khác không phải dễ ăn đến thế đâu.