[Thập Niên 70] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Nương Đạo

Chương 182: Chương 182




“Miệng lưỡi trơn tru, nể ngươi là thương binh nên lần này ta sẽ không chấp nhặt với ngươi.” “......” Cơm nước xong xuôi, Khương Đường sợ hắn cử động mạnh làm vết thương vỡ ra, bèn tự mình múc nước nóng giúp hắn lau người, lại bảo hắn cạo râu đi, kẻo sáng mai đứa con trai thức dậy lại không nhận ra hắn
Phù Hoành Vân đợi nàng tắm rửa xong, nắm tay nàng vào phòng
Tâm tư hắn tinh tế tỉ mỉ, phát giác vợ mình cảm xúc rất căng thẳng, liền bắt đầu hỏi trong nhà gần đây có chuyện gì thú vị không
Theo Phù Hoành Vân có một câu không có một câu trò chuyện về chuyện thường ngày, Khương Đường mới chậm rãi buông lỏng, thoát ra khỏi cái tâm trạng “Suýt chút nữa mất đi hắn” kia
Ngày hôm sau, nghe nói Khương Đường muốn về huyện Văn Thành, Phù Hoành Vân liền nói cùng đi
Khương Đường khuyên không được, lúc thay băng cho hắn thấy vết thương về cơ bản đã khép miệng, lớp ngoài mọc ra da non
Nghe Phù Hoành Vân liên tục cam đoan chỉ cần không vận động mạnh sẽ không sao, Khương Đường mới đồng ý
Hai người mặc quần áo chỉnh tề rời giường, hai đứa bé đã tỉnh
Nhìn thấy ba ba quen thuộc từ trong nhà đi ra, bọn chúng vô thức quên mất chú râu rậm tối hôm qua, vui vẻ hò hét chói tai vang lên, nhào vào đùi Phù Hoành Vân
“Không được làm loạn, ba ba bị thương, không thể ôm các con được.” Chỉ sợ bọn nhỏ không hiểu chuyện, chân đá loạn xạ vào vùng bụng của hắn
Đại Bảo, Tiểu Bảo không hiểu gì về vết thương hay không, mặt mày ngơ ngác nhìn Khương Đường
Khương Đường xoay người, chọc chọc ngón tay Tiểu Bảo, “Giống như chỗ này vậy, sẽ rất đau, rất đau…” Thằng nhóc này nghịch ngợm bị miếng tre rách tay, sợ đến khóc hơn nửa ngày
Tiểu Bảo lập tức hiểu ra, miệng mếu máo, như một tiểu đại nhân vỗ vào bắp chân Phù Hoành Vân: “Vỗ vỗ, rất nhanh sẽ khỏe!” Khương Đường đưa túi chườm nước ấm cho Phù Hoành Vân, còn mình thì mỗi tay xách một đứa
Đừng nhìn đứa bé một tuổi hơn gầy gò nho nhỏ, ôm vào khoảng mười phút là có thể khiến người ta mệt bở hơi tai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mới đi đến cửa nhà máy, chỉ thấy một chiếc xe việt dã dừng ở bên ngoài
Gặp một nhà bốn miệng đi ra, liền lập tức chào một tiếng: “Đoàn trưởng, tẩu, tẩu tử!”
Chương 76: Ăn cưới
Phù Hoành Vân về Tô Tỉnh dưỡng thương, lão lãnh đạo đặc biệt sắp xếp lính cần vụ đưa hắn về
Lính cần vụ tên là Trương Lập Nhân, bình thường mọi người gọi hắn là Tiểu Trương
Tiểu Trương nhìn chừng hai mươi, da ngăm đen, khi cười miệng ngoác rất rộng, để lộ tám cái răng trắng tinh tiêu chuẩn
Răng trắng bóc nổi bật dưới làn da đen
Gặp một nhà bốn người đi ra, Tiểu Trương vội vàng tiến lên đón, trước tiên nhìn Phù Hoành Vân, sau đó nhìn Khương Đường, người mỗi tay đều ôm một đứa bé, trong nhất thời có chút không dám tin, lắp bắp kêu lên: “Đoàn trưởng, tẩu, tẩu tử!” Hắn gãi đầu một cái, vội vàng mở cửa xe giúp Phù Hoành Vân đặt đồ vật trên tay vào ghế sau
Khương Đường đã nhét Tiểu Bảo vào trong xe
Tiểu Trương quay người định giúp nàng, nhưng lại sợ mình quá lỗ mãng đường đột với vợ đoàn trưởng
Hắn vẫn cảm thấy không mấy tin tưởng, dù sao khi đoàn trưởng nộp báo cáo kết hôn trước đó, thủ trưởng còn lẩm bẩm mấy lần, nói đáng tiếc, nếu nhà đoàn trưởng không xảy ra chuyện gì thì đâu đến mức cưới một nữ thanh niên trí thức ở địa phương nhỏ
Mặc dù cái tên nữ thanh niên trí thức này nghe êm tai, nhưng nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn trong ấn tượng của hắn thì giống hệt như những cô gái nông thôn ở quê hắn
Mới xuống nông thôn có lẽ các cô còn giữ được vẻ thanh cao của người thành phố, nhưng nghỉ ngơi mấy tháng, đảm bảo sẽ xanh xao vàng vọt như người trong thôn
Càng lâu a, càng chẳng khác gì phụ nữ nông thôn
Nào giống vợ Hạ đoàn trưởng như vậy, trắng trẻo nhã nhặn, xinh đẹp làm người khác chói mắt a
Dù cho có đứng cùng thiên kim nhà thủ trưởng, cũng không kém gì
“Tẩu tử, ta tên là Trương Lập Nhân, cứ gọi ta là Tiểu Trương là được.” Khi mọi người lên xe, Tiểu Trương kéo cửa xe lại, cười đến ngại ngùng
“Chào ngươi.” Phù Hoành Vân ngồi ghế trước, Khương Đường đặt Đại Bảo lên đùi hắn, mình và Tiểu Bảo ngồi ở ghế sau, tiện miệng nói lời cảm ơn: “Đồng chí, quãng đường về đây nhờ ngươi chiếu cố hắn, cảm ơn nhé.”
Tiểu Trương trừng lớn mắt, có chút phản ứng không kịp
Không ngờ vợ đoàn trưởng nhìn có vẻ hơi xa cách khó tiếp cận, nhưng kỳ thật lại là người rất tốt
Làm lính cần vụ, Tiểu Trương thường xuyên có cơ hội gặp gia đình quân nhân, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ đoàn trưởng khác tiếp đón người nhà
Vừa nghe hắn là lính cần vụ, có người căn bản không che giấu, nét mặt trực tiếp mang theo khinh thường, thoải mái sai khiến hắn
Tiểu Trương cũng không oán giận
Nhưng được tôn trọng, được cảm ơn thì cuối cùng vẫn khiến lòng người vui vẻ
Trong lòng hắn rất là hưởng thụ
Tiểu Trương khởi động ô tô trước khi quay đầu nhìn chúc đoàn ngồi bên cạnh, cùng đứa trẻ ngoan ngoãn đang ngồi
Trong lòng nhịn không được kinh ngạc
Ngoan ngoãn
Không hổ là con của đoàn trưởng và tẩu tử, trông cũng quá đẹp, cái mũi này, đôi mắt này, đơn giản là hoàn hảo thừa hưởng ưu điểm của cha mẹ
Cả gia đình cũng đều đẹp vô cùng
Cũng không biết khi lớn lên có thể càng giống chúc đoàn hơn không
Hơn một giờ sau, xe nhanh chóng chạy đến trạm nông cơ trong huyện
Lúc này gần chín rưỡi, sư phụ Triệu Minh Đức đang đợi ở cổng trạm nông cơ, ông tự hỏi đồ đệ mình sẽ đi xe gì về
Chỉ thấy một chiếc xe quân đội màu xanh lá từ từ lao tới, dừng lại cách ông khoảng mười mét
Triệu Minh Đức vén chiếc ô, rướn đầu về phía trước, nheo mắt nhìn
Một cái đầu nhỏ từ cửa sổ xe ló ra, tò mò nhìn ông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lập tức nghiêng đầu nhìn vào trong xe, sau đó lại thò đầu ra vui vẻ vẫy tay về phía ông, nãi thanh nãi khí gọi: “Triệu gia gia!!!” Một tiếng gọi của nó khiến chỗ ngồi phía sau cũng có một đứa trẻ nữa ló ra theo và gọi theo
Triệu Minh Đức sững sờ, sau đó vui mừng nheo mắt: “Ai, đồ tôn ngoan của ta đây rồi.” Hai tháng không gặp, nói chuyện được lưu loát hơn, chính là càng lớn càng giống cha, Triệu Minh Đức liếc Phù Hoành Vân đang ngồi phía trước một cái khinh bỉ, “Hừ.” Phù Hoành Vân: ??
Hắn chọc Triệu sư phụ lúc nào vậy
Nhưng Triệu Minh Đức rất nhanh đã chuyển ánh mắt sang Khương Đường, “Mưa rồi đấy, sao còn mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài?” Khương Đường quay kính xe xuống, “Lúc ra cửa trời còn tốt lắm, ai biết ông trời lại thay đổi bất thường như vậy.” Cũng may trước khi ra cửa nàng có thói quen mang theo ô
Khương Đường không khỏi khoe khoang, nàng đúng là một cô gái thông minh mà
“Sư phụ, mau lên xe
Chúng ta đi thẳng đến nhà đại sư huynh ăn cưới đi.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.