Chỉ cần một chút sai lầm, cũng có thể ép người ta sống sờ sờ đến chết
Diêm Quế Phân chợt sững người lại, nhỏ giọng oán giận nói: “Ta muốn giúp Thiết Ngưu lấy một nàng dâu, tránh cho hắn học thói hư tật xấu từ Tam Cẩu Tử và đám người bọn chúng
Nhưng mà tiền sính lễ này thì…?” Trong nhà huynh đệ nhiều, sau này có thể giúp đỡ em gái và em rể, thế thì tiền sính lễ chắc chắn sẽ không ít
Cái người con gái trông bình thường, gia cảnh lại nặng gánh, đã thành con dâu nhà người ta rồi mà còn luôn phải tiếp tế nhà mẹ đẻ, Diêm Quế Phân cũng không ưa
Nhà bọn họ trên không lo gì thì dưới bận tâm làm chi, tại Quang Minh Đại Đội cũng coi như điều kiện không tệ
Nhưng Thiết Ngưu tên khốn này hàng ngày lại chỉ thích vẻ đẹp, mà nói đi thì phải nói lại, những cô nương dung mạo xinh đẹp kia ai mà không có một tấm lòng muốn vào thành, có thể thật sự để mắt tới lớp người quê mùa, rồi cam tâm cả một đời gắn bó với đồng ruộng, sống kiếp chân lấm tay bùn được sao
Càng nghĩ, việc chọn nàng dâu này thật đúng là khó
Diêm Quế Phân chợt sững người, khẽ liếc qua Phù Đại Sinh, thấy hắn nghe không hiểu, nàng tức giận hừ hừ, lấy cùi chỏ huých vào hắn: “Đứa con trai kia của ngươi khi về không phải đã nói, hàng năm đều cho ngươi năm mươi đồng làm phí dưỡng lão sao
Như vậy, ta sẽ cùng hắn thương lượng một chút, sau này năm năm cộng lại đưa hết cho chúng ta, hơn 200 đồng là đủ để làm đám cưới.” Đầu năm nay, mọi người mới thoát khỏi nạn đói chưa được bao lâu, chỉ đủ để ăn lưng dạ
Ở nông thôn, đừng nói 200 đồng, nhà nào nguyện ý bỏ ra 88 đồng tiền sính lễ, đã là một khoản lớn rồi
Gia đình cô dâu mới nhất định sẽ khoe khoang khắp bạn bè thân thích
Phù Đại Sinh không nói chuyện
Trong đáy mắt ẩn ẩn có vẻ xiêu lòng
Hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Đường đã tỉnh
Có lẽ là do căn phòng bỏ trống lâu ngày nên có thể ẩm thấp, nàng cả đêm không ngủ ngon
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đang nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy trên da bò đầy vi khuẩn, bọ ve, ở hông, cổ, tay chân… Toàn thân đều ngứa ngáy đến không chịu nổi
Mà kiểu ngứa này khiến nàng không thể không suy nghĩ thêm, Giang Đường thực sự không muốn vì vậy mà liên tưởng đến việc chuột hay gián liệu có từng làm tổ trên cái giường này không
“Trời tối rồi, ngươi làm bộ nghèo khổ gì chứ
Hãy thể hiện khả năng của ngươi ra đi……” Giang Đường dừng động tác mang giày lại: “Xin lỗi, ta nhẹ tay một chút, ngươi ngủ tiếp một lát đi.” Tạ Tiểu Lan lẩm bẩm một câu, như trút giận đá vào cột đầu giường, ồn ào phàn nàn nói: “Ngủ gì mà ngủ, trằn trọc hơn nửa đêm, khó khăn lắm mới nhắm mắt lại đã bị ngươi đánh thức, ta thật đúng là khổ tám đời.” Giang Đường nhíu mày, thực sự không hiểu tại sao lại có người cứ khăng khăng phóng đại vô hạn tâm trạng tiêu cực của mình
Trừ việc làm sâu sắc thêm mâu thuẫn, chẳng giải quyết được gì phải không
Thấy Tạ Tiểu Lan không dứt muốn mượn đà phát huy, Giang Đường cũng lạnh mặt: “Nói xong chưa?” Tạ Tiểu Lan nghẹn đến một hơi lên không nổi: “Ngươi làm rõ ràng, là ngươi quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta, ta chẳng qua nói ngươi hai câu mà thôi, thì sao chứ?” Đồ người đâu không biết
Người ở vùng hẻo lánh đến là ti tiện, không có tố chất, y như Tô Diệp Đan nhà bên cạnh đáng ghét vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái cô Tô Diệp Đan ấy, giả bộ giả vịt tranh giành phòng với nàng, lúc thì tim đau nhói, lúc thì thở không nổi, cũng không thèm nhìn lại cái thân hình đó của nàng ta xem sao, làn da trắng hồng đó, khỏe mạnh như một con bê con vậy
Còn Giang Đường đến cùng một chỗ với nàng thì sao, cũng chẳng phải người tốt lành gì
Một bộ dáng Vô Trần ở trước mắt, thanh cao cho ai xem đâu, đồ quỷ nghèo rớt mồng tơi
Khoảnh khắc ấy, Tạ Tiểu Lan vô thức quên mất chuyện Tô Diệp Đan chỉ móc ra năm đồng tiền đã khiến nàng thay đổi ý định
Nàng thấy Giang Đường không nói một lời, càng nói càng hăng, cái cảm giác tự cao tự đại khi đối mặt với kẻ nhà quê nhất thời lên đến đỉnh điểm
Cái miệng nhỏ đỏ tươi phun ra từng tràng như súng máy, líu lo không ngừng, cũng không sợ tự nổ banh thân
Giang Đường mặt không biểu cảm, nếu nhìn kỹ, có lẽ có thể từ trong cặp mắt trong veo như muốn xuyên thấu lòng người kia nhìn ra một chút nghi hoặc và khó hiểu
Nàng buộc dây giày, đứng dậy lấy áo khoác mặc vào
“Im miệng!” Giang Đường ngữ khí không nóng không lạnh, nhàn nhạt, “Ngươi muốn đánh thức người nhà bên cạnh luôn sao?” Nàng cứ vậy tùy ý liếc mắt một cái, đôi đồng tử thanh lăng ẩn chứa vẻ nghiêm khắc rất nhỏ, như một chậu nước lạnh lập tức dội thẳng xuống đầu Tạ Tiểu Lan, khí thế ngạo mạn tùy ý nhất thời dập tắt
Tạ Tiểu Lan cũng không biết chuyện gì xảy ra
Chạm phải cặp mắt sáng rực kia, có cảm giác như bị lột sạch quần áo, trần truồng chạy trên đường
Cảm giác ưu việt, ngạo mạn của nàng trong khoảnh khắc này không còn sót lại chút gì, thay vào đó là sự xấu hổ khi những suy nghĩ thầm kín không hay trong lòng có lẽ đã bị người khác nhìn thấu
Nàng tựa hồ đã hiểu ra lý do vì sao Tô Diệp Đan không muốn đối đầu với Giang Đường
Không phải Tô Diệp Đan sợ, mà là người phụ nữ này rất tà môn
Rõ ràng đến từ một nơi nhỏ bé, lại sinh ra đã trông như suy dinh dưỡng
Hết lần này đến lần khác, dù là ngôn ngữ hay hành vi cử chỉ, đều cho người ta ảo giác của kẻ bề trên
Không giận mà uy
Giang Đường thấy nàng cuối cùng đã yên tĩnh lại, không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía nhà bếp
Nàng đến để tranh thủ lúc mọi người chưa rời giường, trước tiên đốt nước sôi rồi diệt khuẩn giường
Giang Đường vừa mới bận rộn cả buổi sáng, Phù Hoành Vân lại hiếm khi được ngủ một giấc yên lành
Nơi hắn ở cách xa dân làng, gần chuồng bò dưới chân núi Khúc Sơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong sân rộng lớn mọc đầy cỏ dại cao đến nửa người, chỉ có từ cổng lớn đến chính giữa nhà là trải rộng một mét đá phiến
Nếu không phải dưới mái hiên trên cây tre phơi mấy chiếc áo sơ mi, chỉ sợ không ai đoán ra căn phòng hoang vu thế này lại có chủ nhân ở
Phù Hoành Vân ngủ rất say, mơ một giấc mộng nửa thật nửa giả
Trong mộng… Hắn đang thực hiện nhiệm vụ, đột nhiên từ trong rừng lao ra một con hổ con trắng muốt
Mắt to tròn xoe, trong trẻo lạ thường, đặc biệt đẹp
Hổ con thấy không có ai ra vào, sợ đến lùi lại hai bước, sau đó lập tức nghếch cổ lên, gầm gừ một cách nũng nịu về phía hắn
Thời gian dần dần, hổ con đáng yêu biến thành cô gái thanh niên trí thức có vẻ mặt giận tái đi, dữ dằn và có chút non nớt… Người đàn ông đang ngủ say nhìn thấy tấm mặt dù không quá mỹ lệ, nhưng lại tràn đầy sức sống trong mơ, khẽ nhếch khóe miệng
Chương 13: Tên cãi cùn thành tinh (13)
“Khụ… Khụ khụ…” Giang Đường ngồi xổm trước cửa bếp, phồng má thổi mạnh mấy hơi vào bên trong, ngọn lửa không bùng lên, ngược lại lại bị khói đặc sặc đến ho không ngừng
Cặp mắt phượng sáng rực người kia, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt long lanh chực trào mà không rơi xuống, trông thật đáng thương
Chỉ là nhóm lửa thôi, sao mà khó khăn đến vậy chứ.