Vừa về đến liền vô cùng phấn khởi kéo Giang Đường hỏi đủ thứ chuyện, cực kỳ hiếu kỳ không biết tại sao Giang Đường đột nhiên trở thành tài xế máy kéo
Lập tức lại thay Giang Đường tiếc nuối, bản lĩnh lớn như vậy sao không nghĩ làm giáo viên chứ, đây không phải là tài năng lớn nhưng sử dụng vào việc nhỏ sao
Cũng không phải nói tài xế máy kéo là không tốt
Đối với những người khác mà nói, làm tài xế máy kéo đương nhiên là rất tốt
Đến mùa vụ không cần theo những người khác xuống đồng làm việc, cứ ngồi yên trên xe, chờ đợi mọi người thu thập xong lương thực khiêng lên xe là được rồi
Ngoài khoản phụ cấp, còn có thể thường xuyên chạy khắp nơi kéo việc tư mà kiếm thêm chút thu nhập, cho dù chỉ chạy trong mấy đại đội ở trong huyện, cũng đủ khiến người ta thèm thuồng
Nhưng trong số những người thèm thuồng đó chắc chắn không bao gồm các tri thanh
Đối với bọn họ mà nói, làm tài xế máy kéo sao có thể oai phong lẫm liệt bằng việc đến trường làm giáo viên chứ
Tống Hổ múc hai gáo nước lạnh tạt lên mặt, sau khi cảm thấy thoải mái liền tùy ý dùng chiếc khăn tay nhỏ lau qua mặt một vòng
Sau đó nhảy đến trước mặt Giang Đường, một đôi mắt trợn thật lớn: “Khương tri thanh, hôm nay ngươi thiệt thòi lớn rồi
Đừng nhìn trong thôn học sinh không nhiều, nhưng tiền lương của giáo viên không hề thấp hơn so với người lái máy kéo đâu
Mà làm giáo viên thì thanh nhàn, gió chẳng thể tới mưa cũng chẳng thể tới
Trừ việc dạy học cho trẻ nhỏ, công việc bận rộn nhất là tổ chức hoạt động xóa mù chữ cho đội
Ngươi nói ngươi..
haizzz.”
Về chuyện tiểu học trong thôn tuyển giáo viên, các tri thanh khác cũng không phải không có suy nghĩ
Ngay cả Tống Hổ và bọn họ cũng từng có ý định tranh giành
Cuối cùng, mọi người suy đi tính lại quyết định từ bỏ, hay là bởi vì trong đội có hai suất đề cử sinh viên công nông binh
Từ năm 1970 bắt đầu, các nơi đã căn cứ theo chỉ tiêu nhập học được cấp trên phân phối cho trường học, tiến hành đề cử sơ bộ đối với những công nhân, nông dân, thanh niên trí thức, chiến sĩ quân giải phóng có tư tưởng chính trị tốt, thân thể khỏe mạnh, có trình độ văn hóa từ cấp hai trở lên
Sau đó, họ sẽ báo cáo lên “Ủy ban cách mạng” cấp huyện/hương tại nơi đó để phê chuẩn, rồi trường học sẽ tiến hành thẩm tra lại, sau đó mới có tư cách được vào đại học
Việc thành phần gia đình của người được đề cử là tốt hay xấu là yêu cầu cơ bản nhất
Cơ hội đề cử này vô cùng quan trọng đối với tất cả những người muốn rời khỏi nông thôn
Trong đó, đối với thanh niên trí thức lại càng quan trọng hơn
Đây là con đường thoát khỏi cuộc sống vô vọng duy nhất của bọn họ, cũng là biện pháp duy nhất có thể chữa lành lại cầu thang cuộc đời bị phá nát trong thời kỳ biến động
Có thể nói, suất đề cử cấp cơ sở là cánh cửa đầu tiên mà mọi người đều muốn vượt qua
Nhưng cho dù cán bộ cơ sở ở đó hoàn toàn công bằng chính trực, thì đến khi Ủy ban cách mạng phê chuẩn lại thường xuyên xảy ra vấn đề
Nếu có người lạm dụng chức quyền, hiện tượng đi cửa sau sẽ xuất hiện
Không may thay, Nhị bá của Trần Kiều lại vừa lúc đang làm việc tại Ủy ban cách mạng của huyện
Mặc dù chỉ là một tiểu lâu la, nhưng cũng không dễ gì đắc tội lung tung
Tống Hổ nghĩ đến đây, cũng cảm thấy lời mình vừa nói thật đúng là nói suông
Biểu cảm của hắn hơi có vẻ xấu hổ, vội vàng bổ sung: “Không đi được thành phố cũng tốt, gần đây trong thôn có suất sinh viên công nông binh
Đại đội trưởng nói, đợi khi nào thu hoạch cải dầu xong sẽ tổ chức mọi người bỏ phiếu
Ai có số phiếu cao, thành phần tốt sẽ được đi học đại học.” Vừa dứt lời, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh
Dưới ánh đèn dầu mờ tối, trên mặt mọi người dường như đều phủ một lớp bóng tối, mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ
Một lát sau
Ngô Phương nhíu mày dựng đứng, nặng nề đặt chén xuống bàn: “Chỉ tại ngươi lắm lời.” Tống Hổ bị mắng đến ngây người, mặt đỏ bừng trong nháy tức
Hắn hiểu ra ý của Ngô Phương, đơn giản là nàng cảm thấy có nhiều người biết chuyện này sẽ làm hại cơ hội của nàng
Nhưng hiểu ra là một chuyện, ai mà không khó chịu khi bị người khác vô cớ làm mất mặt chứ
Hơn nữa, việc này dù bọn họ không nhắc đến, chẳng lẽ người mới đến không thể nghe người khác nói mà biết sao
Suất đề cử cũng không phải độc quyền của riêng thanh niên trí thức
Phải biết thôn Quang Minh có mấy người đã tốt nghiệp cấp 2, nghe nói Phù Hoành Vân còn là học sinh cấp 3 nữa cơ
Thanh niên trí thức trên mặt bỏ phiếu một chút ưu thế cũng không có, làm gì mà phải tính toán nhỏ mọn, để rồi trước tiên lại đi đắc tội người mới đến
Tống Hổ cũng không dám nhìn vẻ mặt của mấy người tri thanh mới hiểu chuyện
Dáng vẻ nhỏ nhen, chua ngoa của Ngô Phương thật sự quá khó coi, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy rất xấu hổ
Hắn cười lạnh một tiếng: “Hừm, còn che giấu ư
Ta thích nói thì cứ nói, ngươi không thích nghe thì bịt tai lại.” Ngô Phương nghẹn lời, lén lút nhìn về phía Hứa Canh đang im lặng, thấy trên mặt hắn mơ hồ lộ ra vẻ không hài lòng
Những cảm xúc ái mộ thầm kín kia giờ phút này hóa thành hàng ngàn mũi kim châm, quấn lấy trái tim nàng, đau nhói khắp nơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảm xúc sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc
Hốc mắt “xoẹt” một cái đỏ hoe
Nhưng nàng không cam lòng yếu thế: “Có vài người đi cúng Phật thì đừng cúng nhầm đối tượng, cùng người khác ở chung được bao lâu mà đã vội vàng xum xoe như vậy?” Nàng liếc nhìn Giang Đường, người không liên quan đến việc đó
Giọng điệu khinh thường: “A, mới đến một ngày mà đã khiến mọi người cãi nhau vì ngươi, ngươi cũng gan ngồi vững nhỉ?” Giang Đường ngẩng đầu, khóe miệng còn dính một hạt ngô, vẻ mặt tràn đầy bối rối
“Ngươi đang hỏi ta sao??” Giang Đường càng bình tĩnh bao nhiêu, thì càng khiến nàng mất thể diện bấy nhiêu
Đối mặt với ánh mắt khiển trách của mọi người, đặc biệt là khi phát hiện người đàn ông nàng hằng tơ tưởng thực sự không hề có chút hảo cảm nào với nàng, Ngô Phương triệt để mất hết lý trí
Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, một cước đá vào chiếc ghế Giang Đường đang ngồi
Lớn tiếng mắng: “Diễn trò gì chứ!”
Chương 19: Lộ ra nanh vuốt Động tác của Giang Đường nhanh đến chóng mặt, mọi người không thấy rõ nàng ra chân như thế nào, trong chớp mắt nàng đã lùi ra xa hơn một mét
“Bịch” một tiếng, chiếc ghế đổ rầm xuống đất
Ngô Phương đá hụt, đá vào hư không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Canh nhíu mày: “Ngô Phương, hôm nay ngươi quá đáng rồi
Mọi người đều là tri thanh, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương tri thanh vừa đến lại không chọc tức ngươi, ngươi...” hắn không quen nói lời khó nghe với con gái nhà người ta, ngừng một lát mới chọn lựa từ ngữ phù hợp hơn: “Ngươi sao có thể đối với đồng chí mới mà thốt ra lời nói ác ý như vậy chứ?” Một cước đá hụt, Ngô Phương liền nhận thấy hai ánh mắt trêu chọc đang chĩa vào mình
Nàng vốn đã cảm thấy mất mặt rồi, lại nghe Hứa Canh không chút nể nang mà lên án, hốc mắt nàng nhất thời càng đỏ hơn, đáy mắt nhanh chóng ứa ra nước mắt
Ngô Phương quật cường chớp mắt một cái, nhanh chóng nén nước mắt lại
Muốn nàng mất mặt và yếu thế trước mặt những người này, tuyệt đối là không thể
Nàng trừng mắt Giang Đường, hai mắt bốc lên lửa giận
“Khương Đường!” Ngô Phương lạnh lùng nói, “Ngươi nếu có gan thì đừng có tránh
Dáng dấp chẳng ra làm sao, mà cũng rất biết chiêu ong dẫn bướm
Mới đến một ngày mà Tống Hổ và Hứa Canh đã không thèm để ý tình nghĩa tri thanh nhiều năm mà giúp ngươi mắng ta
Ngươi bây giờ có phải đang rất đắc ý không
Người khác nói ngươi lợi hại thế nào, vừa tới đã làm tài xế máy kéo
Để ta nói cho ngươi biết, đó là ngươi thấp hèn không biết xấu hổ, còn không biết đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì với đại đội trưởng
Ngươi tính là gì thanh niên trí thức giúp đỡ xây dựng, ngươi chính là con sâu làm rầu nồi canh trong số chúng ta.”