Tống Hổ dừng lại, vẻ mặt có chút nghiêm trọng
Hứa Canh: “Các ngươi đi trước tìm Trịnh Hồng Mai, tiện thể thông báo ông bí thư chi bộ già, cứ nói với hắn, Cam Quất Viên có khả năng xảy ra chuyện.” Tình hình thôn Quang Minh tốt hơn so với mấy thôn xung quanh, nguyên nhân thực tế là có cán bộ cấp cơ sở đặc biệt tài giỏi, cũng bởi vì sự tồn tại của mảnh Vườn Cam Quýt này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vùng núi này được chiếu sáng đầy đủ, nguồn nước ngọt ngào, trồng ra cam quýt da mỏng vị ngọt, múi quýt căng mọng nhiều nước, hợp tác xã cung tiêu trong huyện cùng mấy nhà máy quốc doanh lớn hơn một chút hàng năm đều đến mua sắm
Quýt của bọn hắn không lo về lượng tiêu thụ, cuối năm mỗi nhà trong thôn chia tiền hoa hồng đủ khiến người ngoài đỏ mắt
Thôn bên cạnh mỗi nhà phân chia năm sáu mươi tệ, thôn của bọn họ chí ít cũng có thể chia được tám chín mươi tệ
Nếu tình hình tốt, thu hoạch không tồi, chia đến chừng một trăm tệ cũng là có khả năng
Phản ứng đầu tiên của Hứa Canh chính là người thôn khác lén lút tiến vào gây sự
Ba người bóng lưng dần dần mất hút vào trong bóng tối, chỉ có ánh sáng bó đuốc lấp lóe lắc lư trong gió, càng ngày càng xa, cho đến khi chỉ còn thấy một chút xíu ánh sáng
“Chúng ta đi nhanh một chút.” Giang Đường thấy nơi xa tia lửa cuối cùng tắt hẳn, đột nhiên cảm thấy bất an, nàng giơ cao bó đuốc, nhanh chóng đổi vị trí với Doãn Tú Mi, đổi nàng đến đi đầu phía trước
Tô Đan Diệp căng thẳng nhìn xung quanh, có chút tiếng động truyền tới, nàng liền sợ đến run rẩy, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Các ngươi nói, có thể nào thật có quỷ......” “Im miệng.” Giang Đường chẳng quay đầu lại, đè thấp giọng cảnh cáo nói
Tô Đan Diệp rụt người lại, vô thức dán vào sau lưng Giang Đường, khi bị dọa sợ vì tự tưởng tượng, nàng thậm chí lén kéo vạt áo Giang Đường
Giang Đường: “......” Tô Đan Diệp nhận ra Giang Đường dừng lại một giây, trên mặt nàng nổi lên vẻ không tự nhiên, nhưng nàng vẫn nắm chặt áo Giang Đường không buông, phảng phất cứ như vậy liền có cảm giác an toàn
Nàng mù quáng cho rằng, Giang Đường hung dữ như vậy, chỉ cần nàng tại đây, khẳng định không có “quỷ” dám đến gần
Trong lòng nàng lập tức không còn hoảng sợ
Bốn người không ai nói chuyện
Khi xuống đến dốc núi, nhìn thấy ánh sáng lờ mờ từ nhà Trịnh Hồng Mai, mọi người mới chợt nhận ra mồ hôi trên lòng bàn tay và sau gáy mình đã ướt đẫm
“Ngô Phương, các ngươi đem canh đưa vào, ta đi tìm ông bí thư chi bộ già.” Doãn Tú Mi nói, “Nhất định phải đưa đến trong phòng Hồng Mai, đừng để mụ già ăn vụng, còn có......” Ngô Phương bĩu môi, không tình nguyện nhận lấy bát: “Lắm lời cái gì, ngươi mau đi đi.” Doãn Tú Mi nhìn chằm chằm nàng một lát, quay người chạy
Ngô Phương khẽ hếch cằm, ra hiệu Giang Đường gõ cửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giang Đường nghĩ đến chuyện trong vườn trái cây, không chú ý tới ánh mắt của nàng, ngược lại là Tô Đan Diệp đứng một bên nhìn thấy
Nhớ đến chuyện trên đường đi nàng đã nắm lấy quần áo Giang Đường, mà Giang Đường lại không hề hất nàng ra, Tô Đan Diệp đơn phương cho rằng đây là tín hiệu Giang Đường muốn xây dựng mối quan hệ với nàng
Nàng vô cùng tự giác tiến lên phía trước: “Ta đi gõ.” Gõ mấy cái, trong phòng truyền tới một giọng điệu dữ dằn: “Đêm hôm khuya khoắt thế này là ai vậy, gọi hồn à
Nếu không có đại sự, lão nương ta nhất định sẽ làm ồn cho các ngươi khỏi ngủ được.” Hồ Quả Phụ cằn nhằn cằn nhằn mở then cửa ra, vừa nhìn thấy thế, sắc mặt vốn đã không kiên nhẫn càng thêm khó coi
Hồ Quả Phụ: “Hơn nửa đêm còn làm gì
Định nhân lúc mọi người ngủ say, lại chạy tới bắt nạt mẹ góa con côi chúng ta đúng không?” Ngô Phương: “Chúng ta cho Hồng Mai đưa canh, Hồ thím bà tránh ra một chút.” Hồ Quả Phụ khinh thường xì một tiếng: “Ta nhổ vào
Thì sao chứ, Hưng Vượng nhà ta có để nó bị đói đâu
Các ngươi ngày nào cũng bàn tay dài đến thế, không phải nhúng tay vào chuyện nhà người khác, chẳng lẽ là muốn thừa cơ hội này quyến rũ Hưng Vượng nhà ta à, chạy tới làm lẽ à, cái con đĩ điếm không biết xấu hổ.” Nói xong, Hồ Quả Phụ đưa tay đẩy Ngô Phương ra
Cửa lần nữa đóng lại, nàng còn nhân cơ hội cướp mất bát canh cá trên tay Ngô Phương
Giang Đường: “......” Cái này cũng quá vô sỉ, quá đáng ghét rồi
Ngô Phương đúng là sắp tức chết, các nàng ở ngoài cửa bị mụ già làm nhục lâu như vậy, Trịnh Hồng Mai lại ngủ như heo chết, một chút cũng không hề nhận ra
Các nàng vất vả bận rộn chạy một quãng đường xa tới đây vì ai chứ, không phải cũng là vì đưa canh cho nàng sao
Bà già đáng chết, mụ đồ đĩ già
Ngô Phương mấy bước đi đến trước cửa sổ phòng Trịnh Hồng Mai, đập ầm ầm loạn xạ: “Trịnh Hồng Mai, Trịnh Hồng Mai, ngươi có ở đó không?” Trong phòng không có động tĩnh
Ngô Phương tiếp tục đập, càng đợi lâu, nàng càng lúc càng tức giận: “Tiếng lớn như vậy, ngươi còn ngủ được sao
Ngươi cố ý phải không, nhìn chúng ta bị bà già nhà ngươi mắng, ngươi còn giả vờ không biết rồi dứt khoát không ra mặt
Ngươi xứng đáng với công sức của chúng ta ư?” Cửa sổ từ bên trong đẩy ra phía ngoài, một khuôn mặt tiều tụy tái nhợt xuất hiện trước mắt Giang Đường
Trịnh Hồng Mai cười chua chát: “Xin lỗi nhé, ta, ta.....
Sau này các ngươi đừng đưa đồ đến nữa, ta hiện tại rất ổn, ngươi giúp ta nói với Tú Mi một chút, ta có lẽ sẽ khiến nàng thất vọng, Tiểu Nha còn nhỏ, ta không thể để cho con bé không có cha, Hưng Vượng nói, hắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Nha.” “Tốt cái gì mà tốt, Trịnh Tri Thanh ngươi thật sự là......” Giang Đường nhíu mày, ánh mắt lướt qua Trịnh Hồng Mai rồi nhìn vào cái nôi trong phòng một chút, đứa trẻ gầy gò bé nhỏ, ngủ rất yên ổn, nàng nhẹ nhàng gật đầu, cắt ngang lời Tô Đan Diệp, nói ra: “Ưm, Trịnh Tri Thanh, vậy chúng ta đi về trước.” Tô Đan Diệp vẻ mặt ngây người, làm gì vậy chứ, sao lại về chứ, lời nàng còn chưa nói hết mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trịnh Hồng Mai này đúng là chịu uất ức, dù mọi thứ xấu xa có bày ra trước mặt nàng cũng sẽ không phản kháng, chính nàng muốn chịu tội thì thôi, sao lại không nghĩ cho đứa trẻ
Đứa trẻ trong căn nhà như thế này, có thể hạnh phúc, có thể lớn lên khỏe mạnh được sao
Trịnh Hồng Mai thật là một người hồ đồ
Bên kia Doãn Tú Mi đã nhìn thấy ông bí thư chi bộ già
Ông bí thư chi bộ già là một cựu chiến binh cách mạng từ chiến trường lui về, nghe lời Doãn Tú Mi nói, thầm nghĩ không hay
Mang theo lực lượng, ông gõ cửa nhà mấy hộ sát vách
Trong chốc lát, sáu bảy hộ người ở dưới sườn núi vườn trái cây đều bị gọi dậy, chỉ có Trần Hưng Vượng không có ở đó
Giang Đường không chạm mặt sự náo nhiệt, ông bí thư chi bộ già đã sắp xếp một chàng trai trẻ trong thôn đưa trực tiếp các nàng về điểm thanh niên trí thức
Ngày hôm sau, Hứa Canh ba người được đỡ về
Giang Đường lúc này mới biết, tối hôm qua trong vườn trái cây có kẻ trộm đột nhập
Không biết là đại đội nào lại thất đức như vậy, thế mà phá hoại lớp vỏ của rất nhiều cây cam quýt, những cây đó bị khắc loằng ngoằng, Hứa Canh ba người đuổi theo, còn bị đối phương đánh lén, ba người đánh hai mà lại thảm bại.