Phía sau cửa, hai cái đầu nhỏ thụt trở vào, khóe miệng nàng cong lên, cố ý nói lớn tiếng hơn: “Nếu không về sau hai hài tử thành tội phạm đang được cải tạo, ngươi cùng ta cha làm người như thế nào a
Ngài hai lão đến bên đó còn biết làm sao bàn giao với tỷ tỷ của ta
Vì danh tiếng của nhà Khương gia chúng ta, nhất định phải bẻ lại tính tình của chúng.” Lý Chung Tú: “.....
Ngươi, ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, ngươi đứng lại đó cho ta!” Lý Chung Tú tức đến sắc mặt đỏ bừng, ôm ngực than kêu, chỉ vào Giang Đường hồi lâu mà không thể thốt ra một câu nào
Lần này nếu nàng còn không nhìn ra tiểu nữ nhi là cố ý mạnh miệng, vậy thì nàng đã sống uổng phí mấy chục năm
Lý Chung Tú đầu óc quay tròn mấy bận, rất nhanh liền kịp phản ứng, tiểu khuê nữ đây là đang không vui trong lòng, cố ý đe dọa hai hài tử cho hả giận đó mà
Miệng nàng thì nói Giang Đường đã nhìn lầm người, hai hài tử còn nhỏ, không có khả năng đối xử với dì nhỏ của mình như thế, nhưng trong lòng nàng chưa chắc đã không lầm bầm
Nhất là, vừa nghĩ tới ngày hạ táng Bảo Trân, không biết là bà cô già nào bực bội mà nói chuyện linh tinh với hài tử, cháu ngoại gái đặc biệt chạy đến sát gót nàng, hỏi có phải hay không nàng sắp có mẹ kế rồi, trong lòng Lý Chung Tú lại càng bất an
Lúc đó nàng đã nói như thế nào
Nàng hình như đã nói, Quai Xuân Nhi, mẹ kế đều là hồ ly tinh, là người xấu
Nàng sẽ ức hiếp ngươi và ca ca của ngươi, vạn nhất nàng sinh đệ đệ muội muội cho ngươi, ba ba của ngươi liền sẽ không yêu thương các ngươi như bây giờ nữa
Ngươi và Tiểu Vĩ nếu là không muốn bị mẹ kế đánh đập, thì hãy chạy tới khóc với cha ngươi, làm ầm ĩ lên, nói cho hắn biết các ngươi không muốn mẹ kế
Về sau thì sao chứ
Nha đầu Xuân Nhi này gật gật đầu, ba ba ba liền chạy đi
Đợi nàng rời khỏi Vương gia, nha đầu nhỏ lại bu lại, đặc biệt nghiêm túc nói với nàng: “Bà ngoại, ta đã biết rồi, ta sẽ không để cho mẹ kế ức hiếp ta và ca ca đâu.”
Ký ức hiện tại đang kéo về
Sắc mặt Lý Chung Tú lúc trắng lúc xanh, trong lòng phức tạp đến mức như đổ lẫn lộn các loại gia vị vào nhau
Nàng đột nhiên không biết mình nên tức cái gì
Là tức vì Bảo Trân vừa đi, kẻ nào đó đã không chút xấu hổ mà để mắt tới cô em vợ và con rể cả
Hay là tức giận chính mình đã vô tình nói lời kém chút hãm hại chết cô con gái thứ ba
Trời đất chứng giám, nàng cho dù không ưa không thích Khương Đường đến mấy, đó cũng là một miếng thịt rơi ra từ trong bụng của nàng, làm sao có chủ tâm hại nàng được chứ
Lúc đó nàng thật không nghĩ tới con rể cả hào hoa phong nhã kia trước đây đã nhăm nhe đến khúc gỗ này trong nhà, nàng cứ nghĩ.....
Cứ nghĩ nhà chồng đã để mắt tới cô gái nhà khác, chỉ chờ con gái cả số khổ của nàng mất đi, để cho đối phương dọn chỗ mà thôi
Lý Chung Tú đau lòng cho khuê nữ Khương Bảo Trân, nghĩ đến hai đứa hài tử còn nhỏ, vừa không có mẹ ruột đang thương tâm đâu, nhà chồng liền làm ra chuyện không phải phép tắc
Vạn nhất người phụ nữ phía sau bước vào cửa lại ức hiếp bọn chúng thì biết làm thế nào đây, cho nên mới nói với Xuân Nhi những lời như vậy
Trong thâm tâm nàng chính là muốn cho cháu ngoại gái khóc lóc ầm ĩ, phá hỏng cuộc hôn nhân mà con rể xem trọng kia, như vậy quan hệ hai nhà Vương Lý mới được bền lâu
Ai ngờ —— ôi
Lý Chung Tú vừa tức vừa hối hận, mắt đỏ ngầu gân máu, nghĩ đến lời Bảo Trân đã âm thầm nói với nàng, nàng nhịn không được trừng mắt nhìn về phía Giang Đường
Nhưng cuối cùng trong lòng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Đường
Nàng hít sâu một hơi, ném cây chổi xuống đất, lẩm bẩm nói: “.....
Dù sao ngươi cứ ở nhà nhìn thật kỹ bọn chúng.” Nói xong cởi tạp dề ở bên hông, vội vàng đi, như thể sau lưng có chó đang đuổi nàng
Thái độ này.....
không đúng a
Giang Đường xoa cằm, thất thần nhìn Lý Chung Tú đang chạy biến mất
Nàng luôn cảm thấy, trong khoảnh khắc đó, trên mặt đối phương, nàng đã nhìn thấy thứ vốn không nên xuất hiện.....
là ý hận và sự chột dạ
Bất quá không quan trọng
Dù sao nàng lập tức sẽ cùng người nhà này mỗi người một ngả
Giang Đường nhún vai, triệt để quên sạch những biểu hiện khác thường của Lý Chung Tú, nàng vừa hát khẽ một điệu dân ca vừa quay về gian phòng của mình
Nguyên chủ ở trong một căn phòng rất nhỏ, chưa đến ba mét vuông
Góc tường để một cái tủ quần áo cao chưa tới một mét, trong tủ cũng không có mấy món y phục
Giang Đường sắp xếp hành lý đơn giản xong xuôi, lại chưa chịu bỏ cuộc mà lật tung khắp trong ngoài căn phòng một lần, cuối cùng dưới gầm giường, từ một lỗ hổng, móc ra một cái hộp sắt con con, bên trong để mười đồng tiền nhàu nát, đây cũng là tất cả gia sản của nguyên chủ
“Đúng là tiền cứu cấp đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đợi ta có tiền liền đốt vàng mã cho ngươi, đốt đầy một căn phòng!” Giang Đường thu dọn đồ đạc nhưng không quên đóng cửa phòng, vì vậy nàng không hề hay biết rằng cặp anh em nhỏ ở nhà chính kia đã thừa dịp người lớn đều ra ngoài mà làm loạn một trận
Nàng tiện tay đem quyển sổ ghi chép của nguyên chủ bỏ vào ba lô, trong lòng tự nhủ sẽ uống nước trong cốc men cho xong rồi mang nó cất đi
Kết quả, nàng vừa kéo cửa gỗ ra một cái, đối diện liền hắt đến một bát nước
Giang Đường có ý thức nguy hiểm rất mạnh, khi nhận thấy ngoài cửa có người thì liền vô thức lùi về sau một bước, như ma xui quỷ khiến đưa tay lên che mặt
Đáng tiếc như cũ đã chậm một bước
Nàng đã đánh giá thấp mức độ độc ác của hai đứa trẻ hư đốn này, bọn chúng hắt tới không phải nước lạnh, mà là nước sôi mới đổ ra từ phích nước nóng
Mu bàn tay trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng một mảng, truyền đến cảm giác nóng bỏng như bị thiêu đốt, Giang Đường bị nóng đến không kịp trở tay, cơn đau nhức dữ dội khiến nàng không còn giữ được bình tĩnh, tại chỗ gào lên tiếng
Rất nhanh, cả bàn tay đều đỏ ửng
Vương Xuân huynh muội thấy thế, không những không sợ, còn vô cùng đắc ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt ngây thơ lại là vẻ tàn nhẫn kinh người: “.....
Đồ đàn bà xấu xa, hồ ly tinh, để cho ngươi quyến rũ cha ta, ngươi cái đồ không biết xấu hổ.....
không biết xấu hổ......” nàng tựa hồ quên mất lời, quay đầu hỏi ca ca
Vương Vĩ khinh thường liếc muội muội một cái, nói ra: “Đồ ngốc, bà nội nói nàng là yêu quái ăn thịt trẻ con, đồ đàn bà rẻ tiền không biết xấu hổ, phì!” Vương Xuân cũng học động tác của hắn, nhổ nước bọt vào Giang Đường
Vừa nhổ xong, hai huynh muội vừa vỗ tay vừa cười ha hả, chỉ vào Giang Đường mà nói: “Hừ, ngươi đừng hòng ức hiếp chúng ta.” Giang Đường nổi gân xanh ở trán, thái dương giật thình thịch đau, nắm đấm của nàng đã ngứa ngáy khó nhịn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nàng nhìn cũng không nhìn hai đứa trẻ hư hỏng này, chạy trước ra ngoài đóng cửa lớn sân nhỏ lại, sau đó nhanh bước vọt tới phòng bếp múc một chậu nước lạnh, liên tục dùng nước lạnh dội tay
Ước chừng qua hơn mười phút, nàng lại ngâm toàn bộ tay vào trong nước
Cứ như vậy chịu đựng nửa giờ, cảm giác đau đớn trên tay mới xem như giảm bớt một chút
Thời đại này từng nhà đều không có túi chườm đá dự phòng, cho dù đã xử lý kịp thời đến mức tối đa, nhưng những vị trí bị bỏng vẫn nổi mấy cái bóng nước.