Khi ông bí thư chi bộ và bọn họ đuổi theo, người đã sớm chạy mất, chỉ còn lại Hứa Canh Ba bị trói chặt như bánh chưng vào gốc cây
Cảnh tượng ấy thì khỏi nói, vô cùng sảng khoái
“Ba người mà còn không đánh lại được hai người ư
Hứa đại ca, xem ra các ngươi không được cho lắm rồi.” Tô Đan Diệp từ trong nhà đi ra, vừa vặn nghe được câu cuối cùng, thân mật trêu chọc nói
Hứa Canh cũng không hề khó chịu, cười khoát tay: “Đừng nói chứ, hai người kia sức mạnh thật lớn, khi hắn siết chặt cổ ta, ta thật sự không có cách nào cả.” Tô Đan Diệp “phốc phốc” cười một tiếng, “Đúng vậy nha, không phải quân ta quá yếu, là quân địch quá mạnh mà thôi.” Nàng châm chọc một hồi, Hà Văn bị nàng chọc cho mặt đỏ tới mang tai, đầu óc choáng váng mà vẫn còn đi múc nước rửa mặt cho Tô Đan Diệp
Giang Đường thấy vậy thì cứ thế lắc đầu, đúng là thiếu niên tuổi thanh xuân mà, đặc biệt dễ bị lừa dối
Nhìn xem, mới chỉ bị khen mấy lần thôi, đã kích động đến tìm không thấy phương hướng rồi
Tô Đan Diệp khi không làm cái việc khuấy đảo gây rối (giống như gậy khuấy phân heo) mà chuyên tâm làm việc nuôi cá, kỳ thật cũng không có đáng ghét như vậy
***
“Xác định không có bỏ sót gì sao?” Phù Hoành Vân cầm một tấm ảnh gia đình nhà họ Khương, lật đi lật lại xem
Trong tấm ảnh, thanh niên trí thức nhỏ gầy cao ráo co ro đứng nép ở tận ngoài cùng nhất, khóe miệng khẽ cong lên một chút, cười một cách cẩn trọng
Gương mặt đúng là gương mặt đó, nhưng Phù Hoành Vân lại có đến chín phần chắc chắn, rằng người thanh niên trí thức nhỏ trong tấm ảnh mà Khương Đường quen biết hắn đó, không phải là cùng một người
Đầu bên kia điện thoại cười sảng khoái cởi mở: “Ta tự mình điều tra rồi, ngươi vẫn chưa yên tâm à
À đúng rồi, sao lại nghĩ đến việc điều tra một vị tiểu cô nương thế
Ta xem thử, bối cảnh của nàng ta rất đơn giản thôi, nhưng mà cô nương này lá gan lại thật lớn.” Ánh mắt Phù Hoành Vân tối sầm lại, “Nói thế nào?” “Vì hoàn thành yêu cầu của ngươi, ta đây đã phải chạy gãy cả chân rồi, Vân tử, ngươi nghĩ xem làm sao để cám ơn ta đây.” “Gia đình cô nương này thật hiếm có, nghe nói là muốn nàng nghỉ học gả cho tỷ phu
Mà vị tỷ phu đó của nàng thì sao, lớn hơn nàng đến mười tuổi, con cái cũng không nhỏ rồi
Tiểu cô nương vì phản kháng hôn nhân ép buộc, đã đập nồi dìm thuyền để hạ hương
Đây có được coi là gan lớn không?” Tần Quang Diệu cười giảo hoạt hỏi thăm: “Vân tử, ngươi là nhìn trúng con gái nhà người ta, hay là đã để mắt tới bản thân nàng rồi?” Phù Hoành Vân không đáp, mà hỏi rằng: “......Nếu có người có thể nói rõ rành mạch những điều chưa từng tiếp xúc, trong khoảng thời gian ngắn lại làm người ta ngỡ là hai người khác biệt, ngươi cảm thấy là chuyện gì đã xảy ra?” Tần Quang Diệu không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra: “Cái này không giống như ngươi sao?” Phù Hoành Vân sững sờ
Tần Quang Diệu không khách khí bóc trần nội tình của hắn: “Hồi lên cấp ba, thằng nhóc ngươi đã thích giả vờ như thế rồi
Rõ ràng là sau lưng lại ra sức học hành, nhưng ngoài miệng xưa nay không thừa nhận, chẳng phải luôn nói mình từ trước đến nay chưa từng học qua, càng không chăm chú lắng nghe sao
À, ta tin ngươi tà!” “Sao thế, gặp phải người còn có thể làm ra vẻ hơn cả ngươi à
Ha ha ha ha ha, vậy ngươi chịu nhận đi!” Phù Hoành Vân: “......” “Tìm cho cái lão nam nhân hèn mọn kia một chút chuyện để làm đi.” Nói xong, Phù Hoành Vân cúp điện thoại
Đầu bên kia điện thoại, Tần Quang Diệu giật mình, lão nam nhân, ai cơ chứ
Sau đó, hắn kịp phản ứng, phá lên tiếng cười kinh thiên động địa
Chương 27, canh một
Loa phóng thanh trong thôn không ngừng phát ra tiếng đã mấy ngày rồi
Ban đầu Giang Đường cho rằng, quả thật là có người của các thôn khác cố ý gây rối
Về sau nghĩ lại, không đúng
Nhìn dáng vẻ đại đội trưởng và ông bí thư chi bộ như đang sẵn sàng nghênh đón kẻ địch, không giống như là chuyện đơn giản như vậy
Ngoài Giang Đường phát giác sự bất thường, Hứa Canh thì cảm nhận được sự thay đổi của hoàn cảnh rất bén nhạy, đặc biệt nhắc nhở tất cả thanh niên trí thức khi đi làm hay tan sở nhất định phải đi cùng bạn bè, tuyệt đối đừng đi một mình ở những nơi vắng người
Sắc mặt Doãn Tú Mi chợt thay đổi, do dự một chút rồi hỏi: “Là.....
có người xảy ra chuyện sao?” Nàng đột nhiên nhớ tới một sự kiện
Ở đời trước, vào lúc này, nàng bị người trong thôn xa lánh, Ngô Phương lại cứ lấy chuyện tên Trần Tam Cẩu ra để kích thích nàng
Doãn Tú Mi lúc đó sống một cách ngơ ngác, hận không thể chết đi cho rồi
Chỉ mơ hồ nghe nói trong thôn xảy ra chuyện, tựa như là có người bị đánh gãy chân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện này gây xôn xao rất lớn, không chỉ có người của đồn công an trong huyện đến, mà còn có bộ đội huấn luyện dã ngoại gần đó cũng đến để tìm hiểu tình hình
Sau này chuyện này kết thúc thế nào, Doãn Tú Mi nhớ không rõ
Khi đó nàng không biết chân diện mục của Ngô Phương, nghe theo lời Ngô Phương, nàng coi như thời gian có thể làm nguôi đi bất cứ lời đồn nào
Trừ những lúc đi làm, nàng cứ trốn ở khu thanh niên trí thức
Căn bản không có bất kỳ nguồn tin tức nào
Trong thôn đối với chuyện này thì cấm kỵ đến mức im lặng một cách đáng sợ
Rồi sau đó, nàng gả cho Trần Thạch, Trần Thạch không cho nàng đi làm việc, nói mình có thể nuôi nàng, nàng chỉ cần ở nhà chăm sóc cha mẹ chồng và anh chị em là được.....
Doãn Tú Mi thoạt đầu không phát hiện ra điều gì bất hợp lý, còn tưởng Trần Thạch thích mình, làm như vậy là muốn bảo vệ nàng, không để nàng chịu đựng sự xâm hại từ những lời đồn thổi, thị phi bên ngoài
Đến khi nàng kịp phản ứng thì đã lâu rồi không giao lưu với người ngoài, lúc đó thì đã không còn kịp nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng nắm lấy tay Hứa Canh, vội vàng hỏi: “.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Canh ngươi nói đi, có phải thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi không
Không phải thì vì sao các ngươi lại nói nghiêm trọng đến vậy chứ?” Hứa Canh không có ý định giấu giếm bọn họ, nhưng hắn đối với tình hình bên trong cũng không đặc biệt rõ ràng, chỉ lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng cẩn thận tổng sẽ không sai
Doãn Tú Mi, gần đây ngươi đừng chạy đến nhà Trịnh Hồng Mai nữa.” “Nhưng Hồng Mai......” Doãn Tú Mi nhíu mày, với biểu lộ bất mãn nhìn về phía những người khác, “Các ngươi là đang để ý việc ta lấy cá ở khu thanh niên trí thức, cảm thấy ta không nên cầm đi giúp Hồng Mai sao
Các ngươi quá máu lạnh.” Lời này quá vụn vặt
Nàng vừa mới nói xong, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên khó coi
Tô Đan Diệp bĩu môi, “Cái gì mà cá ở khu thanh niên trí thức chứ, chúng ta cũng đâu có nói như vậy chứ
Đó là cá của Giang Đường.” “Trịnh Hồng Mai lớn vậy rồi, nàng ta hiểu được mình nên làm thế nào, không cần ngươi phải chạy trước chạy sau giúp nàng.” nhớ tới đêm đáng sợ ở vườn cây ăn trái đó, Tô Đan Diệp cảm thấy sau gáy lạnh toát, luôn cảm thấy chỉ cần không để ý một chút là sẽ có yêu ma quỷ quái chạy đến nuốt chửng nàng
Doãn Tú Mi: “Là ta đã nghĩ quá tốt rồi, bệnh lâu khó có con hiếu thảo, huống chi mọi người chỉ là thanh niên trí thức
Đừng nói Hồng Mai, cho dù ta có ngày nào đó xảy ra chuyện, các ngươi khẳng định cũng sẽ bỏ mặc, thờ ơ lạnh nhạt.” Ở đời trước, lúc nàng bị nhốt trong hầm, chẳng phải cũng là kết cục như vậy sao
Nàng la rách cổ họng cũng không có một người nào đến cứu nàng.