Thập Niên 80: Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 542: -







Ninh Yên khẽ mỉm cười: "Trưng thu ruộng đất, trưng dụng đất dưới danh nghĩa chính phủ, bồi thường một khoảng nhất định cho nông dân
Thế này không cần quá kinh động, sự thay đổi tính chất của đại đội Cần Phong chỉ cần giao cho bộ phận cấp trên
"Hai cái này có gì khác nhau?", Hầu Thần hỏi một cách kỳ lạ, bất kể là cái nào, nhiệm vụ sản xuất đều bị gạch bỏ, nó không liên quan gì đến công xã Vĩnh Ninh
Ninh Yên nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Nếu là thị trấn, thì không thể đổi lại, sẽ là mãi mãi
Trưng thu đất thì vẫn có thể thay đổi bản chất của nó
Ngoài ra, còn có vấn đề về phạm vi kinh động
"
Trên thực tế, khác biệt rất lớn, nhưng cô không thể làm rõ, cô sẽ từ từ nói về nó trong tương lai
Bí thư Chu ngẫm nghĩ nhiều lần: "Ninh tổng, cô thấy cái nào hiệu quả hơn
Hầu Thần hạ mắt, đúng vậy, thiên vị quá rõ ràng, bí thư Chu rất coi trọng ý kiến của Ninh Yên
Ninh Yến cũng khó nói thẳng: "Hay là các vị lãnh đạo họp thảo luận xem sao
Bí thư Chu trầm ngâm một lát: "Cô làm báo cáo trước đi
"Được
Ninh Yên không khỏi cười nhẹ, chuyện này xem như ổn định
Bí thư Chu không quên xoa dịu Hầu Thần: "Tiểu Hầu, đừng suy nghĩ quá nhiều, dù thế nào cũng sẽ bồi thường cho công xã Vĩnh Ninh
Khi Ninh Yên tiễn bọn họ ra ngoài, Hầu Thần đã chậm lại vài bước, nhẹ giọng hỏi: "Cô đã thuyết phục bí thư Chu như thế nào
Trên thực tế, bí thư Chu rất cổ hủ, suy nghĩ tương đối bướng bỉnh, không dễ tiếp nhận cái mới, tính cách khoa trương và náo nhiệt như Ninh Yên cũng không khiến ông thích
Tất nhiên, sở thích cá nhân sẽ không ảnh hưởng đến thái độ làm việc của ông, ông khá bao dung với những người có năng lực
Con người đều có hai mặt
Hiệu suất làm việc của bí thư Chu rất nhanh, sau nửa tháng liền đưa ra quyết định, trưng thu đất đai
Đem toàn bộ đất đai của tập đoàn Cần Phong đều trưng thu, thuộc về quyền sở hữu của tập đoàn Cần Phong, về vấn đề tái định cư cho thôn dân cũng sẽ do tập đoàn Cần Phong toàn quyền phụ trách
Lại cố ý nhấn mạnh, muốn các thôn dân đều vừa lòng, nếu không chính phủ sẽ đích thân ra mặt
Nói cách khác, trong tương lai sẽ không có nhiệm vụ sản xuất nào mà chỉ cần nộp thuế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Về việc phân chia nộp thuế về công xã Vĩnh Ninh như nào, đó là chuyện của huyện
Ngay khi công văn vừa tới, toàn huyện chấn động
Trước kia tập đoàn Cần Phong chỉ là một cái thôn nhỏ bé không gần sông, không gần núi, giờ một phát nhảy lên ba cấp bậc
Những thôn dân đó nhờ một người mà lên tiên, gà chó cũng lên trời, khắp nơi ai ai cũng hâm mộ phát khóc
Chuyện tốt như vậy sao mà chưa bao giờ rơi vào đầu mình
Từ bây giờ không cần phơi mặt cày cấy kiếm ăn, không cần chịu gió táp mưa sa chịu khổ, thật tốt mà
Đối với Ninh Yên mà nói, đây cũng coi như là một chuyện tốt, từ nay về sau, mọi chuyện đều do cô định đoạt, nắm quyền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô cho gọi các ban quản lý tới mở cuộc họp, bàn luận các vấn đề, mấu chốt nhất là làm thế nào để an trí mọi vấn đề đều ổn cho thôn dân
Mọi người thảo luận sôi nổi, “Giám đốc Ninh, hai ngày này mọi người đều phân gia rồi, cô biết tin này chưa?”
Ở nông thôn không thịnh hành việc phân gia , gia đình nào mà có từ đời ông bà, hầu hết đều sống chung với nhau, ăn cùng nồi cơm, ngủ cùng một phòng
Nhưng hiện tại, tin tức vừa được truyền đi ra, mọi người đều tự giác tách riêng gia đình theo từng thế hệ, mong ngóng nhận được càng nhiều lợi ích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao bồi thường cũng là phân chia theo từng hộ gia đình
Ninh Yên khẽ gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Ninh Yên đã hoàn thành bước xây nhà, hiện tại thôn dân đều có thể ở nhà mới, bước khó khăn nhất di dời thôn dân cũng đã hoàn thành, còn lại đồng ruộng không tính là đất đai tư nhân thì tương đối dễ làm, khó khăn không lớn
Bí thư Ngưu nghĩ nghĩ nói, “Hay thế này đi, cho mỗi một gia đình một danh ngạch nhận nhà ở, một gia đình chia thành mấy hộ nhỏ liền tính mấy cái danh ngạch cho gia đình đó.”
“Có thể, nhưng không cho phép bán của cải lấy tiền mặt.” Ninh Yên bổ sung vào điểm sơ hở, nhỡ may có người tầm mắt nông cạn, bán nhà được phân đi cho anh em họ hàng hay người ngoài thôn để lấy tiền, về sau tiêu hết tiền rồi lại chạy tới tìm bọn họ, bọn họ làm sao quản được
Cũng không thể mặc kệ không giải quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.