Tô An nhìn Tô Bách Đạo, nói: “Kỳ thật, bây giờ các ngươi trở về bị đánh một trận cũng là chuyện thường tình thôi, họ sẽ không đánh các ngươi mãi đâu
Đánh xong một trận rồi cũng qua, về nhà nhận lỗi là cách tốt nhất.” Tô Bách chẳng hề động lòng
Tô An tiếp tục nói: “Có một cách khác, đó là ở phía nam thành có một nhà cô nhi viện, các ngươi có thể đến đó trước
Nơi đó thu nhận những đứa trẻ không ai muốn, nhưng các ngươi không được nói ra tên cha mẹ mình, bằng không vẫn sẽ bị đưa về nhà.” “Nếu các ngươi thật sự không dám về nhà, có thể đến đó trú tạm
Ít nhất có cơm ăn, có nước uống, có chỗ ở, tốt hơn lang thang bên ngoài nhiều
Chờ thêm một thời gian, khi cha mẹ các ngươi hết giận rồi thì trở về.” Tô Bách và Tô Lỗi liếc nhau, mắt sáng lên
“Còn một cách nữa, là hai đứa trực tiếp đến cục công an, nói cha mẹ các ngươi ngược đãi, đánh đập các ngươi, để các chú công an phân xử, đưa các ngươi về nhà và cảnh cáo người lớn trong nhà không được đánh đập các ngươi nữa.” Tô Bách nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi cô nhi viện!” Tô Lỗi không chịu, nó ôm chặt lấy xe đạp của Tô An không buông: “Con không muốn đi cô nhi viện, con không muốn đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con muốn đi tìm cảnh sát, bắt cha mẹ lại, họ đã đánh con, ngược đãi con.” “Ô ô ô, con muốn tìm cảnh sát cảnh cáo họ, không cho phép họ đánh con nữa, bằng không, bằng không con sẽ lại bỏ nhà trốn đi.” Tô Bách gỡ tay Tô Lỗi ra, nói: “Không quay về, chúng ta sẽ đi cô nhi viện
Về nhà làm gì để bị đánh mắng
Trong cô nhi viện có cơm ăn, có nước uống, chúng ta sợ gì
Về nhà, họ lại nghĩ chúng ta sợ họ, không có họ thì không sống nổi sao!” Tô Lỗi hất mạnh tay Tô Bách ra, nói: “Con không muốn
Con muốn về nhà, con muốn về nhà
Có chú cảnh sát ở đó, họ không dám đánh con
Nếu còn đánh con, con sẽ lại bỏ nhà trốn đi cô nhi viện.” Tô An lên tiếng: “Nghĩ kỹ chưa
Ta đang muốn đi cục công an đây, các ngươi tự mình nghĩ đi, ta đi trước.” Tô Lỗi nghe Tô An nói muốn đi cục cảnh sát thì càng thêm kích động, nói: “Con đi, con đi
Tỷ tỷ, con cũng đi, ngươi mang con theo nữa.” Tô Bách muốn đi cô nhi viện, nhưng Tô Lỗi lại muốn về nhà
Một mình Tô Bách không đủ dũng khí nên cũng đành đi cùng đến cục công an
Tô An vốn muốn dẫn cảnh sát đi qua, bây giờ cũng không cần mình ra mặt nữa
Cưỡi xe đạp, Tô Bách ngồi phía sau, Tô Lỗi ngồi ở đòn ngang phía trước, trong miệng Tô An không ngừng quán thâu cho hai đứa bé những mưu mẹo nhỏ để đối phó với cha mẹ: cha mẹ sợ nhất điều gì, sợ mất mặt sao… Vì sao lần này hai đứa lại bị đánh
Đó là vì trước kia chúng quá thành thật, thỉnh thoảng phạm sai lầm nhỏ thì lại thành sai lầm lớn
Nếu là những đứa trẻ thường xuyên phạm lỗi, thì chuyện như vậy, người lớn căn bản sẽ không tức giận
Đợt tẩy não này trực tiếp làm Tô Bách và Tô Lỗi ngớ người ra
Đến cục cảnh sát, bỏ người xuống, không cần nàng nói gì, Tô Bách và Tô Lỗi đã xông vào
Chúng thấy những người mặc đồng phục cảnh sát còn thân hơn cả gặp cha ruột
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chúng ôm chân người ta mà khóc gọi là một tiếng thê thảm
Tô An nghe tiếng khóc oa oa đó, chẳng quay đầu lại mà đi luôn
Trong nhà, hai nhà Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Quân đang cầm dao đánh lộn, đoán chừng không tàn thì cũng phải toàn viên mang thương
Thêm việc hai đứa bé bỏ nhà trốn đi báo bị ngược đãi, đủ để cục cảnh sát bắt người và thông báo nhà máy đến lĩnh người về
Nhà máy ra mặt, ít nhất cũng là một biên bản lỗi nặng sao
Một bản thông báo phê bình
Có lần ghi tội lớn này, hiện tại nhà máy đang đình trệ kinh tế, trong danh sách nghỉ việc đợt đầu, trăm phần trăm sẽ có hai anh em nhà họ Tô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không chỉ nhà Triệu, chính là nhà Tô nàng cũng hận không thôi
Nàng chính là mang thù, chính là muốn từ từ giày vò đến chết bọn họ
Nhìn sắc trời, cũng sắp đến giờ cơm trưa, Tô An thấy gần công viên, liền đạp xe về phía công viên
Mong có thể ngẫu nhiên gặp được La Đại Gia
Dạo một vòng, vận may không tốt, không gặp được La Đại Gia
Tô An tìm một quán ăn nhỏ gần đó, ăn một bát bún cá
Sau khi ăn xong, nàng mua một ít quà tặng, rồi đi về phía nhà thầy chủ nhiệm lớp cũ
Nàng muốn đi học, thầy giáo chủ nhiệm lớp cũ Ngụy lão sư rất tốt với nàng, nàng còn đến nhà thầy để học bù mấy buổi
Lần này, nàng một là muốn xem xét tình hình hiện tại của mình, còn có cơ hội tiếp tục đi học hay không
Cho dù không thể học, nàng cũng phải kéo Tô Kiều xuống
Dựa vào đâu mà đó rõ ràng là giấy báo trúng tuyển của nàng
Đời trước Tô Kiều chiếm dụng chỉ tiêu của nàng để đi học, sau đó thuận lợi tốt nghiệp đại học, quen một người bạn trai rất có năng lực
Nghe nói người đàn ông đó trong nhà làm bất động sản, rất hào phóng với nàng, nhưng không biết vì sao, vẫn chưa nghe thấy tin nàng kết hôn
Mỗi lần về nhà, Tô Kiều đều toàn thân hàng hiệu, bao lớn bao nhỏ xách vào nhà
Tiền mà Tô Lỗi kiếm được, cùng với tiền sau này nhà Tô mua đất xây nhà lầu, trừ tiền bồi thường cái chết của Tô Bình, phần lớn đều là từ Tô Kiều mà có
Có thể nói, đời trước, Tô Kiều chính là niềm kiêu hãnh của cả nhà họ Tô, mà Kỷ Thanh Thanh nhờ có người con gái tiền đồ này, địa vị trong nhà họ Tô cũng vững chắc, quyền nói chuyện siêu cao
Thậm chí cả Lưu Tuệ Lan và Lâm Chiêu Đễ cũng phải nhìn sắc mặt Kỷ Thanh Thanh mà làm việc
Mà người phụ nữ này, đối với mình và ca ca vẫn luôn có địch ý
Sự tồn tại của hai huynh muội mình, lúc nào cũng nhắc nhở nàng rằng, nàng là một kẻ dùng thủ đoạn hèn hạ, chia rẽ gia đình người khác, là mẹ kế
Cả đời trước, Kỷ Thanh Thanh có thể đối xử huynh muội mình tàn nhẫn đến mức muốn tận diệt, người ủng hộ lớn nhất chính là Tô Kiều
Mà Tô Kiều, là dẫm lên mình, mới leo lên được, mới có được mấy phần học thức, ăn nói, văn hóa, kiến thức khiến người ta coi trọng
Kiếp này, nàng lại muốn xem, sau khi bị nhà trường phát hiện mạo danh thay thế, nàng còn có thể giống đời trước không, đi đến con đường rạng rỡ, ôm được kim đại thối hay không
“Thầy ơi ~” Thầy Ngụy đang ngồi trong phòng chấm bài tập, nghe có người gọi mình, vội vàng ra ngoài mở cửa
Thấy đó là học trò mình yêu thích nhất ngày trước, ánh mắt thầy lóe lên vẻ kinh ngạc mừng rỡ
“Tô An, sao con lại đến đây
Trường các con thứ bảy không phải cũng học sao?” “Vào, vào đây ngồi.” “Con bé này, đến thì đến thôi, mua gì mà đồ vật thế này, lát nữa người ta lại tưởng thầy nhận hối lộ!” Tô An nhìn vẻ thầy Ngụy cố ý giả vờ nghiêm nghị, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp
“Thầy ơi, con bây giờ đã tốt nghiệp rồi, nhận hối lộ gì chứ
Vả lại, con mua đâu phải thứ gì đáng tiền, chỉ một chút xíu hoa quả thôi.” Thầy Ngụy rót cho Tô An một chén nước, hỏi: “Gần đây học hành thế nào
Chương trình học có theo kịp không
Sao lại nghĩ đến thăm thầy?” Tô An trầm mặc một lát, giọng nhỏ dần, nói: “Thầy ơi, con đã không đi học nữa.” Thầy Ngụy giật mình
Trước đó có một lần Tô An nói muốn nghỉ học, thầy đã đến nhà Tô gia thăm hỏi
Tình cảnh gia đình Tô An thầy đại khái cũng hiểu rõ, biết Tô An phải sống dưới sự nuôi dưỡng của mẹ kế
“Chuyện gì xảy ra
Trước con không phải nói, ca ca con đi làm công để tạo điều kiện cho con đi học sao?” Sau khi trùng sinh trở về, Tô An vốn luôn sắt đá không ai làm lay động được, nhưng đối mặt với người thầy yêu thương mình, mũi nàng lập tức cay cay, vành mắt đỏ hoe, tủi thân không thôi
“Thầy ơi, ô ô, con..
mẹ kế của con..
đã cắt giấy báo nhập học của con, đưa cho Tô Kiều...”