Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 292: - Hoang đường 2




Bà ta run rẩy cắn môi, ánh mắt đỏ bừng nói: “Tiểu Khê, bác con bị bệnh nằm trong bệnh viện
Mẹ và em trai em gái con ở trong căn nhà rách nát đến mức không thể rách nát hơn, ăn bữa trước thì có thể không còn bữa sau nữa, các loại học phí đều không nộp được, quần áo cũng chật rồi không thể mặc được nữa
Nhưng con lại ở trong căn nhà lớn, ăn ngon mặc đẹp, tìm người đến chuyên môn phục vụ con
Mẹ chỉ là xin con cho chúng ta một căn nhà để ở, vậy cũng không được sao?”
Lâm Khê hơi nhíu mày
Cô nói: “Tình hình hiện giờ của các người cũng đâu phải do tôi tạo thành, tôi ăn cái gì mặc cái gì ở chỗ nào cũng không phải bà cho, tại sao tôi nhất định phải cho các người ở nhà, cung cấp cho các người ăn uống?”
“Là mẹ cho.”
Trương Tú Mai bỗng nhiên sụp đổ nói: “Là mẹ cho, tất cả đều là của mẹ cho
Lâm Khê, con tuyệt tình như vậy chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”
Lâm Khê mím môi
Cô tưởng rằng ý của Trương Tú Mai nói là: “Cô là do tôi sinh ra, vậy tất cả mọi thứ của cô đương nhiên là do tôi cho.” Thầm nghĩ nguyên chủ đúng là không tuyệt tình, sau đó bị các người hút sạch đến giọt máu cũng không còn
Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ đến, ba ngày sau Trương Tú Mai lại đưa một đám người đến tìm
Một đôi vợ chồng trung niên, một cô gái trẻ tuổi, bí thư ủy ban thôn Hạ Đông Điền, bà Ba, còn có vài vị bác, thím ở trong thôn
Vẻ mặt Trương Tú Mai bi thương, bà ta không nhìn Lâm Khê, chỉ cúi người chào bí thư thôn và mọi người, rưng rưng nước mắt nói: “Bí thư Hạ, thím Ba, thím Lưu, chú Tư
Hôm nay tìm mọi người đến là vì có một chuyện cũ muốn nói với mọi người
Bởi vì chuyện này lớn và quan trọng nên muốn nhờ mọi người làm chứng giúp.”
Lâm Khê kinh ngạc nhìn dáng điệu này, rõ ràng Trương Tú Mai vẫn chưa nói gì nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo
Trương Tú Mai từ đầu đến cuối đều không nhìn Lâm Khê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bà ta nói xong quay người kéo lấy cô gái trẻ tuổi kia về phía mọi người nói: “Bí thư Hạ, thím Ba, mọi người nhìn đây
Có phải cô gái này trông có chút giống mẹ chồng tôi, chính là mẹ của Vệ Đông không?”
Vệ Đông chính là tên của cha Lâm Khê
Lâm Khê nghe thấy cái tên này còn có chút mờ mịt, bởi vì cô thực sự không nhớ rõ cha mình ở đây tên là gì
Nhưng cô nhìn cô gái kia, nhịp tim vẫn đập mạnh hơn một chút
Mọi người nghe Trương Tú Mai nói vậy vừa sững sờ vừa kinh ngạc, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô gái kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô gái này rất trắng trẻo, tết hai bím tóc đuôi sam, đôi mắt dài nhỏ hẹp, mặt tròn, chỉ là gương mặt có chút gồ ghề, nhưng trông cũng không rõ ràng lắm, nếu như không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra được
Trông cô ta có giống bà cụ Lâm hay không, thực ra mọi người cũng không nhớ rõ
Nhưng có một điều rất rõ ràng đó là bà cụ Lâm đúng là có một đôi mắt dài nhỏ hẹp
Còn có gương mặt, bà cụ Lâm đúng là có một gương mặt tròn
Nhưng Lâm Khê không phải vậy
Lâm Khê có một đôi mắt to rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ hình trái tim, nhưng mắt của ông cụ Lâm và Lâm Vệ Đông cũng rất to
Hơn nữa sống chung với nhau lâu rồi cũng phải có chút tương tự
Mọi người luôn nói Lâm Khê giống Lâm Vệ Đông, trước nay chưa từng nghĩ đến điều khác
“Hương à, con nói cho mọi người nghe, con sinh ra lúc nào, sinh ra ở chỗ nào.”
Trong sự kinh ngạc nghi ngờ của mọi người, Trương Tú Mai lên tiếng nói với cô gái kia
Cô gái được gọi là ‘Hương’ cắn cắn môi, ánh mắt cũng hơi đỏ lên, nói nhỏ nhưng lại rất rõ ràng: “Con sinh ngày 22 tháng 5 năm 1970, ở trạm y tế thôn người nhà biên giới Vân Nam.”
Trương Tú Mai tiếp tục nói: “Sinh nhật của con bé cùng một ngày với Tiểu Khê, thực ra hai đứa là do cùng một y tá đỡ đẻ
Đêm hôm đó đứa con tôi sinh ra thực ra là Hương
Nhưng lúc đó không biết là do tôi không thích ứng được với khí hậu Vân Nam hay là do bị trúng khí độc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc con bé Hương được sinh ra, toàn thân đều sưng phù lên
Bà y tá nói con bé như này sợ là sẽ không dễ nuôi
Cho dù là nuôi được mà chăm sóc không tốt thì trên mặt và trên cơ thể sẽ để lại sẹo.”
“Tôi nghe xong thực sự là lòng đau như cắt, tôi gả đến nhà họ Lâm mấy năm, khó khăn lắm mới có được một đứa con, thật sự không cam tâm rằng sẽ sinh ra một cái thai chết non
Cho dù là sống được thì trên mặt và trên cơ thể cũng sẽ có những vết sẹo đáng sợ như vậy, phải làm sao đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.