Trên thiết bị theo dõi, đường cong nhịp tim của bệnh nhân dường như có chút nhấp nhô
Đồng thời, tâm trạng khẩn trương sợ hãi của người bệnh đang dần lắng xuống
Các chỉ số như adrenalin trong cơ thể người bệnh có khả năng phản ứng và đi vào giai đoạn tương đối cân bằng
Hơi thở của đứa trẻ cũng dịu đi, trong ánh mắt không còn vẻ hoảng sợ tột độ như lúc mới phát bệnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vị bác sĩ lợi hại không cần ống nghe để chẩn đoán, chỉ cần sờ nắn, ấn nhẹ để xúc chẩn, lại so sánh các chỉ số, trong đầu đã nắm cơ bản tình hình
Tào Chiêu không tiếp tục dùng ống nghe mà cầm tay nghe báo cáo kết quả kiểm tra của bác sĩ Trình bên cạnh
“Tiền sử bệnh của người bệnh không có ngoại thương, đã từng điều trị tại khoa hô hấp nội khoa của bệnh viện cùng thành phố
Lần này vì khó thở tái phát nên đã gọi xe cấp cứu, được đưa từ trường học đến khoa cấp cứu của viện ta để điều trị
Bước đầu chẩn đoán bệnh là tràn khí màng phổi tự phát bên trái tái phát, cần chụp phổi khẩn cấp.” Bác sĩ Trình nói
Khi các bác sĩ thảo luận bệnh tình cần tránh mặt bệnh nhân, một nhóm người đi đến góc đại sảnh phòng cấp cứu bên cạnh, kéo rèm chắn để bệnh nhân không thể nhìn cũng không thể nghe
Loại thảo luận bệnh án ngắn ngủi này không cần phải về phòng làm việc của bác sĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phòng làm việc chung của bác sĩ chỉ có một, không có nhiều thời gian trống để các bác sĩ sử dụng như vậy
Tiếp lời bác sĩ Trình, vì ở đây không có bảng đèn đọc phim, một bác sĩ trẻ tuổi lấy phim từ trong túi giấy ra giơ lên, đặt dưới ánh đèn trong phòng để các bác sĩ cấp trên xem phim
Tào Chiêu đứng trước phim, mắt hơi ngước lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một đám sinh viên y vây phía sau hắn, duỗi cổ, nhón chân lên nhìn
Có một người lén lén lút lút đi tới, nép vào góc bên ngoài vòng vây, dễ dàng nhận ra người này không phải học sinh của Tào Chiêu
Trương Đức Thắng ở gần nhất phát hiện ra, kéo kéo vạt áo Triệu Triệu Vĩ: “Mày nhìn kìa, người này có phải là…?” Triệu Triệu Vĩ quay đầu nhận rõ mặt đối phương, chắc chắn rằng mắt của Trương Đức Thắng không nhìn nhầm: “Là chủ nhiệm nhi tử khoa ICU của Quốc Hiệp.” “Ngươi tìm ai?” Trương Đức Thắng hỏi hắn
Đới Nam Huy không định chào hỏi với bọn họ, hai mắt chỉ chăm chăm tìm bóng dáng phía trước
Hai người còn lại chỉ cần nhìn theo ánh mắt của hắn thấy Tào Chiêu ở phía trước thì lập tức hiểu ra người này cũng giống như tiểu bằng hữu Tạ Hữu Thiên đang tìm thần tượng
Đủ thấy sức hấp dẫn của người nhà họ Tào đáng sợ đến nhường nào
Phải nói lại, vị thần tiên ca ca này đứng sừng sững giữa đám đông, khí chất siêu nhiên thoát tục, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng chống cằm với đường cong hoàn mỹ không tì vết, góc nghiêng đẹp tựa như một tấm poster quảng cáo y khoa
Không ít người trong lòng không khỏi nghĩ, liệu có phải năm đó mình nảy sinh ý định làm bác sĩ cũng vì như vậy
Khi còn bé nhìn thấy một soái ca hoặc soái tỷ mặc áo blouse trắng, đột nhiên mơ mộng rằng mình có một ngày cũng sẽ trở thành minh tinh áo blouse trắng giống như các soái ca soái tỷ kia
Áo blouse trắng khoác lên, ví dụ như người có tướng mạo bình thường như Triệu Triệu Vĩ cũng có thể đẹp trai hơn vài phần
Có lẽ vậy
Có người sờ sờ ngực, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch, từ trên người Tào lão sư nhớ lại cảnh tượng rung động năm xưa khi có mối tình đầu với áo blouse trắng
Vị lão sư này quá đẹp trai có một điều không tốt, e là sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung học tập của học sinh
Cũng giống như trong lớp, nếu học sinh nhìn thấy lão sư đứng trên bục giảng quá soái quá đẹp thì trong đầu sẽ không kiềm được mà quên đọc sách, chỉ tập trung nhìn vào nhan sắc của lão sư
Lòng yêu cái đẹp là bản tính của mỗi người
Về điều này, các thầy cô giáo có lẽ đã sớm biết
Là giáo viên, sao có thể để mặc cho học sinh trong giờ học bị mất hồn, Tào Chiêu quay đầu hỏi một đám sinh viên y: "Các ngươi nói cho ta biết, các ngươi đang nhìn thấy cái gì
(hết chương này)