Tìm đúng vị trí xe bị khóa ở chỗ hở, luồn vào rồi nạy một cái, "băng" một tiếng, cửa xe tự mở ra
Ngụy Thượng Tuyền ở phía sau đuổi theo đại đội, nhìn thấy nàng làm một mạch các động tác, muốn huýt sáo: "Oánh Oánh, ngươi quá tuyệt vời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Uyển Oánh vừa vặn quay sang, nhìn giọt nước trên đầu người bạn học Ngụy, trong lúc nhất thời có chút không phân rõ được đó là nước mưa hắt vào hay mồ hôi, nói: "Ngươi tìm một chỗ nghỉ một chút đi
Ngụy Thượng Tuyền xua tay, hắn vừa mới tới, nếu đi nghỉ ngơi thì thật là chuyện đáng cười
"Tạ Uyển Oánh, chân ta không rút ra được
Trương Vi thấy cửa xe mở ra thì có hy vọng, lại càng lo lắng nói
"Ngươi đừng động, để ta
Tạ Uyển Oánh nhanh chóng kêu người bị thương đừng tự mình lộn xộn
Bị thương, càng cần phải yên tĩnh chờ nhân viên cứu viện kiểm tra và đánh giá xong rồi mới an toàn đưa ngươi đi, tự ý làm bậy sẽ gây ra tổn thương thêm lần nữa
Sau khi bả vai bị tay nàng đè lại, Trương Vi không dám nhúc nhích
Trấn an người bị thương xong, Tạ Uyển Oánh nắm chặt thời gian dùng mắt tìm chỗ đột phá, rất nhanh, nàng cầm cây nạy trong tay tìm đúng vị trí, cắm vào chỗ tiếp giáp giữa đầu xe đang bị biến dạng với ghế phụ, rồi lại lần nữa dùng lực
"Phanh", "phanh", hai tiếng
Sau khi chân bị vật đè giữ buông ra, Trương Vi quên cả lời dặn dò của bạn cùng bàn, vội vàng muốn rút chân ra, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ
Tạ Uyển Oánh nghe thấy âm thanh này, lập tức lại đè bắp đùi nàng không cho nhúc nhích
Sau khi sống sót qua tai nạn, Trương Vi quay mặt sang nhìn nàng, hai hàng nước mắt trào ra
"Không sao, không sao
Tạ Uyển Oánh an ủi nàng
Không ngờ rằng, vừa nghe thấy lời này của nàng, Trương Vi khóc càng dữ dội hơn, hai tay chộp lấy vai nàng, giống như đứa trẻ con khóc oa oa
Ngụy bạn học ở bên cạnh thấy vậy thì giật mình: Sao thế
"Tạ Uyển Oánh, ta thật sự nghĩ mình sắp chết rồi
Trương Vi vừa khóc vừa nói, ôm chặt nàng không buông tay, nước mắt không bao lâu đã làm ướt hơn nửa quần áo của nàng
Người bị thương sau tai nạn thường sẽ có tổn thương về tâm lý, về điểm này, Tạ Uyển Oánh thân là bác sĩ cũng hiểu rõ
Nàng cứ im lặng đứng đó một chút, sẽ không đẩy đối phương ra hay cự tuyệt, để cho đối phương dựa vào đó xả một chút
Đương nhiên, thời gian này không thể quá lâu, bởi vì đây là vùng nguy hiểm, trước hết phải rời khỏi đó đã
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Để bọn ta mang ngươi ra, ngươi không cần tự mình động
Tạ Uyển Oánh lại lần nữa dặn dò người bị thương về các việc quan trọng
Trương Vi dùng mu bàn tay lau hai cái lên mặt, gật gật đầu liên tục nói: "Cám ơn, cám ơn ngươi
Tin chắc rằng giờ phút này những tiếng cám ơn của bạn cùng bàn là xuất phát từ tận đáy lòng
"Không cần cám ơn
Tạ Uyển Oánh nói, "Ngươi quên ta là bác sĩ sao
Bác sĩ chính là để cứu người
Nghe thấy lời nói của nàng, Trương Vi ngước đôi mắt sưng húp do khóc lên, nước mắt lưng tròng nhìn nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Uyển Oánh có thể đọc được ánh mắt của đối phương, nó viết rằng: Ngươi thật sự là một lòng muốn làm bác sĩ à
Có lẽ trong mắt Trương Vi, người vốn rất giỏi tính toán lòng người, thì làm bác sĩ cũng không phải là một công việc tốt, quá mệt mỏi
Cho nên, Trương Vi không hề miệt thị chuyện nàng làm bác sĩ, chỉ là cảm thấy có chút khó hiểu vì sao nàng lại muốn đi làm công việc vất vả mà không có kết quả tốt này
Nói rõ trong lòng Trương Vi, thực ra là thừa nhận thực lực của Tạ Uyển Oánh, cho rằng nàng hoàn toàn có thể không cần làm bác sĩ mà làm những công việc nhàn nhã mà vẫn kiếm được nhiều tiền hơn
Người học y, phần lớn đều là vì có hứng thú với ngành y
Cho nên, thật sự không để ý được người khác nghĩ thế nào
Con người, cần làm những việc khiến bản thân vui vẻ
Phải biết rằng, nhân sinh ngắn ngủi lắm thay
Tương tự như vậy, kết hôn ít nhất cũng phải tìm một người mà mình thích, đừng vì hơn thua nhất thời mà đem hạnh phúc cả đời của mình ra đánh cược
(hết chương này)