Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1607: : Con đường Tang vương




Chương 1607 : Con đường Tang vươngChương 1607 : Con đường Tang vương
Dịch: ronkute

Thạch Hạo không có lập tức mở miệng mà là nhìn bọn họ, trong lòng hắn hơi hoảng hốt, thế nhưng được che giấu rất tốt
Tuy rằng cảm thấy hai người nói chuyện hơi khoác lác, hơi không thông nhưng cũng không hề phản bác
Đồng thời hắn cũng cho rằng hai người này rất không giống bình thường mà có chỗ hơn người
Ít nhất, bọn họ là Táng sĩI
Hơn nữa còn là Táng sĩ hoàng kim lai lịch đáng sợ nhất và thần bí nhất
Loại thân phận kia, chỉ mạnh chứ không hề yếu hơn mấy người Dư Vũ, Xích Mông Hoằng, nếu như cẩn thận tìm hiểu lai lịch của bọn họ thì thậm chí càng cao quý hơn
Đây là hai nhân vật nguy hiểm
Thạch Hạo chưa bao giờ xem thường bọn họ, bởi vì lần trước gặp mặt thì hắn cũng đã biết, đây là hai vị Táng sĩ hoàng kim cảnh giới Độn Nhất
Độ nguy hiểm cao hơn Xích Mông Hoằng nhiều
Đồng thời, trong lòng Thạch Hạo còn có một loại nghi ngờ nào đó, thậm chí là âm thầm lo lắng, đều là dấy lên từ hai người này
Ngày đó, tham gia cùng bọn họ vào Vực mai táng kia, đối mặt với một chiếc rương thần bí, được xem như là vũ khí cổ nguyên thủy, tuy rằng cuối cùng khó khăn sống sót, thế nhưng hai người kia tựa như đã khác xưa
Thạch Hạo từng nghe Táng sĩ nói qua, tại năm tháng vô tận trước đây từng có Táng vương thăm dò Vực mai táng, sau khi trở về liền hoàn toàn khác trước, như là thay đổi thành một người vậy
Nói cho đúng thì vị Táng vương lúc đầu đã biến mất rồi, sau đó xuất hiện một vị Táng vương mới, hình thể giống y như hắn nhưng ý chí thì hoàn toàn khác trước rồi
Có thể tưởng tượng tại Vực mai táng, cổ khí* nguyên thủy đáng sợ đến cỡ nào, ngay cả Táng vương cũng không thể đến gần
(*): Vũ khí nguyên thủy
Mà Thạch Hạo từng thấy vô tận hắc ám ở đó, cũng nhìn thấy có nguyên thần từ bên trong vết nứt màu đen thoát ra, rất giống với địa phương như lao tù hắc ám mà hắn đã từng trải qua năm đó
Lúc hắn tu ra sợi tiên khí thứ hai thì nguyên thần từng rời khỏi cơ thể, biến mất trong trời đất và tiến vào bên trong bóng đêm vô tận, nơi đó có rất nhiều lao tù ở bên dòng sông thời gian
Lần đó, hắn suýt nữa thì chết đi, cửu tử nhất sinh mới trở về đời thực được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thạch Hạo tin chắc, tại Vực mai táng có một cái lỗ hổng nhỏ của vùng cổ địa lao tù hắc ăm và liên thông với ngoại giới, sau mỗi một khoảng thời gian dài đằng đãng lại có thể mở ra một lần, có số ít nguyên thân có thể thoát ra
Bây giờ, khi gặp lại Tam Tạng và Thần Minh, hắn cho rằng có thể bọn họ không phải là Táng sĩ hoàng kim đơn thuần mà luôn cảm thấy có gì đó hơi đặc biệt
Mà nếu là giống như suy đoán thì như vậy thân phận của bọn họ ..
có lẽ là kinh thiên động địa, sẽ khiến các giới phải chấn động
Có lễ, ngay cả Bất hủ đến đây đều sẽ kiêng ky
"Bạn của ta, sao ngươi cũng tới nơi này vậy
Tam Tạng cười ôn hòa
Hắn nói tới việc câu một cọc luân hồi, cái gọi là ba chôn ba diệt, ba kiếp luân hồi đó rất tương đồng với tên của hắn, là trùng hợp sao
Không thể không nói hình tượng của hắn rất tốt, mái tóc vàng như ánh bình minh vô cùng rực rỡ xõa xuống bờ vai, khuôn mặt khiết bạch như ngọc thạch, tựa như một vị thần linh thánh khiết nhất
Ở trước mặt hắn, rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp phải mặc cảm tự ti, cảm thấy sánh vai song song với hắn là một sự khinh nhờn, bởi vì hắn quá siêu trân thoát tục
Trong lòng Thạch Hạo than nhẹ, đây là một tên Táng sĩ đấy, sinh sống ở cổ mộ bên trong lòng đất, mà lại thánh khiết như thế thì còn có thiên lý ư
Hắn không thể không thừa nhận, người thanh niên trẻ tuổi này hoàn mỹ hơn hắn, quá tuấn tú rồi, phong thân như ngọc, còn có một loại phong thái tuyệt đại, thật sự là tìm không ra một chút tỳ vết
"Ta đang du lịch quanh đây, nhìn thấy nơi này rất kỳ lạ nên đặc biệt đến đây xem một chút
Thạch Hạo hồi đáp
"Hoang, từ biệt nhiêu ngày như vậy, phong thái của ngươi càng hơn ngày trước
Thân Minh cười nói, đã sớm thu lại vẻ nghiêm túc, lúc này nàng hoa nhường nguyệt thẹn, nở nụ cười khuynh thành
Không thể không nói, đây thật sự là một vưu vật, dưới hào quang thần thánh nàng nghiêng nước nghiêng thành, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều động lòng người, da thịt trắng như tuyết như ngọc, óng ánh mà mịn màng, mang theo vẻ lộng lẫy lay động lòng người
Đặc biệt là một đôi mắt to trong veo như nước, thu hút hồn phách, lay động tâm thần, lông mi rất dài, mũi vểnh cao, đôi môi đỏ mọng, vô cùng gợi cảm
Hàm răng trắng như tuyết, trong suốt như trân châu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng khe cắn đôi môi đỏ, tỏa ra mê hoặc
Đây là một thiếu nữ mỹ lệ không tìm được khuyết điểm, thân thể cao ráo, hai chân thon dài thẳng tắp, thướt tha yêu kiều, đang trong độ tuổi đẹp nhất của thời thiếu nữ, chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết, mỗi một cử động của nàng đều toát ra vẻ mê hoặc
Nàng là Táng sĩ hoàng kim thế nhưng còn thoát tục hơn cả tiên tử, có hào quang thánh khiết lan tỏa, ít nhất khi yên tĩnh là vậy
Đồng thời nàng cũng lại rất mê hoặc, một khi có hành động thì điên đảo chúng sinh, lúc sóng mắt lưu chuyển thì thiên kiều bá mi
Đây là hai loại khí chất mâu thuẫn, lúc thay đổi giữa động và tĩnh thì hoàn toàn khác nhau
"Phong thái của ta làm sao so sánh được với Thần Minh tiên tử, hoàn toàn là phàm phu tục tử đối mặt với minh châu Tiên giới
Thạch Hạo khiêm tốn nhưng cũng chỉ biết đứng đó than thở vì đối phương
Trong lòng hắn càng lúc càng kiêng ky hai người này, bởi vì luôn cảm thấy bọn họ càng siêu phàm hơn khoảng thời gian trước mà hắn nhìn thấy
"Tiên tử
Ha ha, trông ta có thánh khiết xuất trân đến vậy sao
Rất ít người ca ngợi ta như thế đâu
Thần Minh miệng cười xán lạn, cặp mắt to phiêu động càng lúc càng mê hoặc, một mái tóc đỏ rực như lửa tỏa ra ánh sáng dìu dịu khoác lên bộ ngực căng phồng cùng chiếc lưng trơn nhấn
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, thái độ của Táng sĩ đối với Tiên là thế nào
Hình dung như thế có phạm vào cấm ky hay không, quan hệ của bọn họ và Tiên đến cùng là gì, là địch hay là cả đời không tiếp xúc với nhau, khó có thể suy đoán
"Đương nhiên là hơn xa tiên tử, Thần Minh tiểu thư phong hoa tuyệt đại, siêu thoát khỏi trần thế, cuộc đời ít thấy
Thạch Hạo nói
"Có đúng không, nói như vậy giữa chúng ta có sự thân thiện tự nhiên sao, nếu như ta mời, ngươi sẽ đồng ý gia nhập mạch của chúng ta chứ
Thần Minh cười hì hì
"Chúng ta là bạn bè, nói quá nhiều thành khách sáo
Thạch Hạo đáp
"Vậy thì thật là tốt quá rồi, sau này đi cùng với chúng ta đi
À, ta còn thiếu một đồng đội thân thiết nhất đấy nhé, có thể ngươi là lựa chọn tốt nhất
Thần Minh mỉm cười, đầu lưỡi hơi uốn lại lướt nhẹ qua vành môi, đây là sự mê hoặc không thèm dấu giếm
Thạch Hạo cười hi hi nhưng cũng không hề từ chối, ít nhất bề ngoài thì hắn không muốn làm căng cùng hai người này, đây là hai nhân vật hết sức nguy hiểm
Bọn họ là Táng sĩ, làm thế nào mà ra khỏi Mai Táng thổ và đi tới dị vực với mục đích gì
Lẽ nào đúng như lần trước bọn họ nói là bọn họ muốn du lịch khắp thiên hạ, đi lại trong cõi nhân gian sao, hay bởi vì ở Vực mai táng xảy ra một vài biến hóa kỳ dị và hai người đang tìm kiếm thứ gì
"Bạn của ta, lần thứ hai gặp lại ta cảm thấy ngươi có chút đề phòng, ngươi hoài nghi chúng ta sao
Tam Tạng mở miệng, vẫn ôn hòa như vậy, khiến người ta cảm thấy đặc biệt nhu hòa như ánh mặt trời sưởi ấm cái lạnh ngày đông vậy
Một thanh niên tuyệt vời như thế, nếu như ở trước mặt một đám cô gái thì tuyệt đối sẽ có lực sát thương mạnh mẽ, thế nhưng Thạch Hạo lại cảm thấy hắn càng lúc càng nguy hiểm hơn
Tuy nhiên, loại cảm giác kia nhanh chóng biến mất, phảng phất như đối phương thong thả buông xuống một ít không đáng kể ý nghĩ ôn hòa với hắn, điều này làm Thạch Hạo chấn động trong lòng
Trực giác của hắn cực kỳ nhạy cảm, lúc nãy hắn thật sự đã bắt được một vài thứ, quả thật có loại cảm giác đó
"Xem ra chúng ta có một chút hiểu lầm, ngươi đang hoài nghi chúng ta có còn là chính mình nữa hay không
Tam Tạng cũng tương đối lợi hại, lại một lời nói ra hoài nghi của Thạch Hạo
Thần Minh sâu thẳm thở dài, cũng không biết phải nói thế nào, thu lại mị thái điên đảo chúng sinh, sóng mắt lưu chuyển, phảng phất như những năm tháng thiên cổ trôi qua trong nơi sâu đáy mắt, có vẻ xinh đẹp nặng nề
"Đi lên con đường này, cuối cùng vẫn phải mất đi một số thứ, có được liền phải có trả giá
Nhưng ta có thể nói, chúng ta vẫn là chính mình
Thân Minh nói
"Đường gì
Thạch Hạo hỏi
Hai người này quá thân bí, hắn không hỏi nhiều mà chỉ đề cập đến những vấn đề mang tính mấu chết
"Con đường Táng vương
Tam Tạng nói
Mấy chữ này vừa thốt ra liền khiến cho Thạch Hạo cảm thấy khiếp sợ sâu sắc
Bọn họ đang đi con đường Táng vương, quá khủng khiếp mà
Đồng thời vậy mà lại trực tiếp nói cho hắn biết
Hai người này tiến vào dị vực chính là đang đi trên con đường Táng vương sao
"Sao lại nói cho ta
Thạch Hạo hỏi
Chuyện này liên quan rất lớn rồi, một khi bị Bất hủ giả biết thì chắc chắn sẽ ngăn chặn, sẽ mạnh mẽ quấy rối
Vì nói cho cùng thì bọn họ không muốn nhìn thấy bên trong Táng thổ xuất hiện hai Táng vương mới
"Nguyên nhân chỉ có một, đó là quý trọng một sinh linh có đủ khả năng đi cùng ngươi đến khi đất trời sắp diệt, mặc kệ hắn là kẻ thù hay là bạn
Tam Tạng cười to
"Nếu như có một ngày, trời này bị tàn lụi, đất này bị tiêu vong, vạn vật không còn tồn tại, tất cả đều vĩnh viễn trôi qua, thì vào lúc ấy, dù cho có thể gặp được một kẻ thù quen thuộc đều là một loại chuyện may mắn
Thần Minh mỉm cười, có điều vẻ mặt của nàng cực kỳ phức tạp
Còn có cách nói này ư
Có ý gì, tương lai sẽ có thay đổi vượt quá tưởng tượng ư
"Chắc hẳn ngươi phải biết chút gì đó
thời đại đáng sợ nhất sắp tới, người quen sống sót đến cuối cùng có thể được mấy ai, sinh linh có thể đi cùng người đến cuối cùng thật sự không nhiều, thậm chí là không có
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tam Tạng nói
Thạch Hạo tương đối không bình tĩnh, gặp phải xúc động rất lớn, xem ra đất trời sinh biến đã khiến sinh linh các nơi đều có cảm ứng rồi, ngay cả khu mai táng âm u đầy tử khí cũng cho là như thế
"Ngươi cho rằng ta có thể sống sót ư
Thạch Hạo hỏi
"Có thể, dù sao thì khi ở trước mặt cổ khí nguyên thủy, sinh linh có thể giữ được tính mạng và không bị ảnh hưởng chút gì, nói thế nào, đều không đơn giản, ngươi khiến ta cảm thấy rất kỳ quái, anh bạn Nhân tộc của ta
Tam Tạng cười nói
Xem ra bọn họ đã sớm biết hắn là Nhân tộc mà không phải là Táng sĩ hoàng kim
Lúc này trong lòng Thạch Hạo đang nổi sóng
"Trên con đường Tang vương, các ngươi đã trải qua những gì, sao ta lại có cảm giác các ngươi đã khác, thật chính là các ngươi ư
Thạch Hạo hỏi
"Đúng
Vào lúc này, Thần Minh đi tới, rất thân mật kéo lấy một cánh tay của hắn, hai ngươi cùng phát sáng, dường như từng trận từng trận mưa ánh sáng bay lên trời, thân thánh hoàn mỹ
Rất nhanh, Thạch Hạo đã nhìn thấy một cảnh tượng, một Thần Minh khác
Khuôn mặt bên trái cực kỳ yêu mị, mang theo nụ cười xán lạn, tuyệt thế mê người
Khuôn mặt bên phải thì lại mang theo nước mắt, nàng như bị nhốt trong lồng, đứng đó rưng rưng muốn khóc, rất là thê lương
Thạch Hạo hơi hoảng sợ, đây là vết tích linh hôn của nàng ư, tại sao có thể có hai loại khí chất, hai loại mùi vị
"Đạt được cùng trả giá đều chính là cân bằng, ta chính là ta, những gì vừa cho ngươi xem cũng coi như là sự thể hiện rõ rệt, đây chính là cái giá phải trả cho con đường Táng vương
Thần Minh nói
Thạch Hạo muốn thoát ra, bởi vì cảm giác sau lưng hơi lạnh, thế nhưng Thần Minh không thả hắn ra
Rất lâu sau nàng moi buông tay
Thạch Hạo đã xác định được một chuyện, trên người bọn họ quả thực đã xảy ra một chút biến hóa, một sự lột xác rất kinh người
"Anh bạn Nhân tộc của ta, ngươi nguyện ý đi cùng chúng ta không
Tam Tạng hỏi
"Các ngươi theo đuổi chính là con đường Táng vương, con đường của ta không giống với các ngươi
Thạch Hạo đáp
"Sẽ có lúc gặp nhau, nói không chừng tương lai chúng ta sẽ tới đón ngươi, gặp nhau bên trong cổ điện tiếp dẫn, cũng hoặc là tương lai ngươi đến dẫn độ chúng ta
Thần Minh nói
Thạch Hạo đau cả đầu, hai người này có chút bí ẩn, không dò được sâu cạn
"Ồ hắn đang câu cái gì
Thạch Hạo nói sang chuyện khác, bởi vì trước Hải Bộc quả thực còn có một sinh linh khác, cách bọn họ không xa lắm
"Hắn muốn câu đại thế vô địch
Thần Minh đáp lại
"Hắn là ai
Thạch Hạo thay đổi sắc mặt
"Một vị truyền nhân của một trong những vị Vương Bất hủ cổ xưa nhất
Tam Tạng đáp lại
Thạch Hạo giật mình, nhìn về phía người trẻ tuổi kia, hắn ngồi xếp bằng trước Hải Bộc, dường như đã hóa thạch, yên tĩnh không hề có một tiếng động
"Ngươi đến đây muốn câu cái gì
Thân Minh hỏi
"Ta tới..
câu ca

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.