Chương 1763: Lại tới tổ Côn BằngChương 1763: Lại tới tổ Côn Bằng
Dich & Bien: thieuphong
Nguồn: bachngocsach.com
Bắc Hải, sóng biển dâng trào, màu nước không phải là màu xanh ngọc bích mà đen như mực vậy
Đây là đặc chất của Bắc Hải, đại dương bao la, một màu đen vô biên
Thạch Hạo đạp sóng đi tới, đi trên con đường nước đi thông tới hải ngoại, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện đã qua, từng cùng đám người Vân Hi ra biển, cũng từng kịch chiến với người hải tộc, ở nơi đây lần đầu tiên quen biết ma nữ
Đã từng là đối thủ, có một số vĩnh viễn nằm lại dưới đáy biển, còn có người đã đi lên thượng giới, tin tức cũng cực ít
Hải Thần hậu đại Mạc Thương, Hỏa Viên ngư tộc Hàn Thiên, đây có lẽ là hai vị thiếu niên mạnh nhất ở hải tộc, ngày đó từng chém giết kịch liệt với Thạch Hạo
"Không biết đám người đó như thế nào rồi
Thạch Hạo lắc đầu, có chút cảm thán, một số đối thủ, một số địch nhân, theo năm tháng qua đi, rất khó lại gặp lại nữa rồi
Muốn đi tổ Côn Bằng không phải là việc dễ dàng, năm xưa hắn trải qua rất nhiều hung hiểm mới có thể tới được nơi đó
Bởi vì, tổ Côn Bằng ở niên đại bình thường sẽ không hề hiển hóa ra, không lộ ra ngoài, ẩn tàng ở sâu bên trong Bắc Hải, chính xác hơn là ẩn tàng bên trong tiểu thế giới kỳ dị
Thạch Hạo hiện tại tu vi đã không còn như xưa, có thể xưng là đệ nhất nhân dưới Chí Tôn cũng không quá
Vì vậy, hắn không hề bị ngăn cản bước tiến, nhưng sau khi ở trong Bắc Hải dạo chơi mấy ngày, hắn đã phát hiện được chút manh mối, mạnh mẽ phá vỡ hư không, tiến vào trong hải vực thần bí đó
Thuyền cổ bằng xương trôi dạt, giống như u linh thoắc ẩn thoắc hiện
Đây chỉ là cảnh tượng nhìn thấy trên đường, có con thuyên ma được lưu lại từ thời thượng cổ, cũng có pháp trận ảo ảnh gây nên, còn có bất diệt anh linh xuất hiện
Thạch Hạo không hề để ý tới, tới cấp độ như hắn, cái gì quỷ quái hiện ra ở trước mắt cũng đều chẳng tạo nên gợn sóng gì cả
Thuyền giấy
Một đường đi tới không hề thấy qual Hiện tại đa phân là cốt thuyền, không có biến hóa gì cả
Năm xưa, thuyền giấy đó nhuốm máu, trên đó có viết một hàng chữ
Quả thật khiến cho Thạch Hạo khó quên
"Chỉ còn lại mình ta..
Dòng chữ duyên dáng đó, được viết bởi một nữ tử, giống như mang theo vẻ thất vọng, còn có một loại cô tịch, khiến người khác run sợ, tâm tình cũng bị quấy nhiễu
Trên đường đi lần này, Thạch Hạo không hề nhìn thấy thuyền giấy
Hắn vừa đi vừa nghỉ, từ phiến hải vực này tới phiến hải vực khác, gặp qua vùng biển màu đen, cũng gặp qua vùng biển màu vàng
Sở dĩ có loại biến chuyển này, tự nhiên là do tiến vào tiểu thế giới khác
Cuối cùng, Thạch Hạo cũng tới rồi, tiếp cận tổ Côn Bằng
Đối với người khác mà nói, điều này rất khó, tựa hồ không có khả năng, nhưng hắn vẫn tìm được
Tổ Côn Bằng, ở thời kỳ này đáng lý ra nên giấu kín, không xuất thế mới đúng
Nhưng hiện tại hắn một đường đi tới, thật sự đã đi gần tới trước
Một mỏm đá rất lớn, đứng sừng sững giữa biển
Trên mỏm đá đó, có một cái tổ Côn Bằng khổng lồ, tán phát ra từng tia Hỗn Độn khí, đó chính là mục tiêu chuyến đi này
Việc cách đã nhiều năm, Thạch Hạo lại quay về nơi này
"Lại tới nơi này
Thạch Hạo khế than
Hắn nhảy bật lên trên mỏm đá, nơi đây cũng coi như là hòn đảo cô độc giữa biển
Tổ Côn Bằng trông giống như tổ chim vậy, chỉ bất quá phi thường to lớn, dù sao đây cũng là nơi trú ẩn của một trong Thập Hung
Dòng sông kia đâu
Thạch Hạo đang tìm kiếm, nơi đây từng có một dòng sông bên cạnh tổ Côn Bằng, còn có một đạo môn, linh dịch từ bên trong chảy ra, cùng với một chiến thuyên giấy nhuốm máu
Tuy rằng nó gân như khô cạn, nhưng nói cho cùng cũng là một con đường rất thân bí
Thạch Hạo lộ ra vẻ vui mừng, đồng thời trong lòng hơi căng thẳng, lát nữa phải tiến vào sao
Năm xưa hắn vẫn không cách nào tiến vào đạo môn đó
Ngóng nhìn trong chốc lát, Thạch Hạo lại dời lực chú ý lên tổ Côn Bằng
"Ta lại đến rồi
Thạch Hạo khẽ than, nơi đây đối với hắn mà nói, ý nghĩa phi phàm, năm xưa bởi vì ở nơi này đạt được Côn Bằng bảo thuật, mới khiến cho hắn một đường quật khởi
Hạ giới, không han là đang ở thời đại mạt pháp, nhưng cũng không kém bao nhiêu, có thể tìm được bảo thuật Côn Bằng, tuyệt đối là đại tạo hóa
Năm xưa, ở phiến hải vực này xảy ra đại chiến kinh thiên, có các loại sinh linh ở trên mặt đất, có bá chủ ở trong biển, đều chém giết ở khu vực này, cứ như là mới hôm qua vậy
"Côn Bằng chính là được chôn ở chỗ này
Thạch Hạo lẩm bẩm, sau đó, hắn đột nhiên nhảy lên
Năm xưa chưa từng nhìn thấy hài cốt của Côn Bằng, ai cũng nói nó chết rôi, chân tướng đích thực là như thế nào
Sau đó, hắn muốn tìm lại huyết trì khô cạn mà Côn Bằng lưu lại, nơi đó có lông vũ còn có tàn huyết, hắn chính là từ nơi đó đạt được truyền thừa
"Hiện tại, phụ cận tổ Côn Bằng vẫn còn áp chế tu vi của ngoại lai giả, bất kỳ người nào xông tới, đều sẽ bị ảnh hưởng nhất định
Thạch Hạo lẩm bẩm, so với trước đây không hề khác biệt
Bất quá, Thạch Hạo hiện tại suy cho cùng tu vi cũng quá mạnh mẽ, vô địch dưới Chí Tôn, cho nên không cần phải cố ky chỗ nào cả
Hắn bước lên con đường lấy thân làm chủng, lại tu các loại đại pháp, nơi này tu rằng áp chế đạo hạnh, nhưng không giống như quá khứ áp chế tới cùng
Đáng tiếc một đời cường giả, vốn tiếng tăm lừng lẫy trong Thập Hung, lại chết đi ở hạ giới, lưu lại tàn tích ở nơi này
Thạch Hạo chuyển thân, tiến vào trong tổ Côn Bằng, cường hành công kích mở ra một lối vào, tiến vào bên trong đó
Đây là một tiểu thế giới, rất rộng lớn, cũng vô cùng khổng lồ, so với bề ngoài hoàn toàn không giống nhau
Bên trong, không phải là một tổ chim thô kệch, mà là một không gian rất tinh xảo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thạch Hạo một đường xông tới trước, không hề dừng lại
Linh dược, thần liệu..., dọc đường nhìn thấy không ít
Sau đó, hắn lại tiến vào quật địa ngày trước
Cho dù đã sụp đổ, hắn vẫn tìm được tới chỗ cũ, tòa huyết trì khô cạn đó
Hắn đứng ở nơi này thật lâu, nhắm mắt lại cẩn thận thể ngộ
"Côn Bằng thật sự chết rồi
Hắn khẽ than, đưa ra phán đoán như vậy
Thạch Hạo đương nhiên vẫn chưa hề dừng lại, bởi vì, hắn cảm thấy năm xưa vẫn chưa hề chân chính tìm hiểu hết mọi thứ trong tổ Côn Bằng này, luôn cảm thấy còn bỏ xót thứ gì đó
"Những binh khí đó đâu
Thạch Hạo đang tìm kiếm, binh khí của Côn Bằng "Thiên Hoang”, cây đại kích đó tuy rằng bị gấy, nhưng vẫn rất bất phàm
Năm xưa nó đã bay đi mất, không hề đạt được
"Hữm?”
Không lâu sau, Thạch Hạo mở ra một mật thất, bên trong giống như một tiểu thế giới, rất rộng lớn và sâu hun hút, khí Hỗn Độn đột nhiên trào ra
Ít nhất, nơi này năm xưa đã bị bỏ lỡ, không hề tìm thấy
Rất nhanh, hắn liền sửng sốt, cảm thấy được một loại khí tức kỳ dị nào đó, tựa như Côn Bằng ở nơi này, tu luyện bảo thuật của tộc nó
Hắn sinh ra cảm ứng mãnh liệt
Thạch Hạo không hề náo núng, tiếp tục đi tới
Ở trong phiến mật thất tiểu thế giời này, hắn nhìn thấy mấy quả trứng, không phải đặt ở nơi mềm mại, mà là đặt trên mặt đất băng lạnh và cứng cáp
Trứng màu vàng rất lớn, cũng rất khiếp người, bên trên có những van đen đan xen giữa màu vàng, không hề nghi ngờ gì nữa, Thạch Hạo cảm thấy đây chính là trứng Côn Bằng
Thạch Hạo khiếp sợ, sao có thể ngờ tới, lại có loại phát hiện kinh người như vậy
Hắn nhanh chóng đi tới trước, yên lặng đánh giá hồi lâu, sau đó thở dài
Mấy quả trứng này đều đã bị đâm thủng, sớm đã vỡ nát, đã bị tàn phá
Tuy rằng có Hỗn Độn khí lượn lờ, nhưng sớm đã không còn sinh cơ
Thạch Hạo sau khi kiểm tra, đã tin rằng mấy quả trứng Côn Bằng trân quý này đã bị phá hủy rồi, nếu không chúng sẽ có giá trị không thể đo lường
Không cần nghĩ nhiều, Thạch Hạo cũng biết, chuyện ngày xưa rất thảm liệt, Côn Bằng tử chưa từng xuất thế, liên gặp phải loại sát kiếp này
Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải loại việc như này, ví như không lâu trước đây gặp phải Xích Long, chỉ có mình nó may mắn sống sót, huynh đệ tỷ muội khác vĩnh viễn không thể nào ấp nở được
Còn có tiểu Thiên Giác Nghĩ trên Cửu Thiên, cũng từng bi cừu địch trọng thương, cũng may nhờ có phụ thân nó phong ấn nó bên trong Hỗn Độn, dùng thủ đoạn thông thiên tẩm bổ cho nó, mới khiến nó lần nữa sinh ra sinh cơ
Năm xưa, vì để trảm thảo trừ căn, một số dòng dõi của Chân Tiên bị ép hại, tình huống vô cùng nghiêm trọng
Vạn bất đắc dĩ, có một số trứng bị phong ấn bên trong Hỗn Độn, dùng thiên tài địa bảo tẩm bổ, phụ mẫu của bọn họ hy vọng có một ngày bọn họ có thể phục nguyên xuất thế
"Côn Bằng tử đáng thương
Thạch Hạo nghĩ tới một người, Bất Diệt sinh linh từng bị áp chế bên dưới Ngũ Hành sơn, đó quá nửa là Côn Bằng tử may mắn còn tồn tại
Tuy nhiên, nó có lẽ đã đại thương nguyên khí, bản thân có vấn đề lớn
Bởi vì sớm đã có lời đồn, nó từng bị phong ấn bên trong Hỗn Don trăm vạn năm, điều đó cũng đủ nói rõ mọi thứ
Bất quá, Côn Bằng tử duy nhất còn sống đó cũng không hề đơn giản
Không biết vì lý do gì nó lại có được bất tử thân, không biết là thôn phệ loại vật chất nào đó, hay là do pháp môn của nó cổ quái và kỳ dị
Thạch Hạo ở nơi này tìm kiếm một phen, sau đó liền nhìn thấy một số chữ, đại ý là nói về việc bi thảm trứng Côn Bằng bị phá hủy, khiến người khác tiếc nuối không thôi
"Côn Bằng một trong Thập Hung, không ngờ lại là nữ
Thạch Hạo ngạc nhiên, bởi vì sau đó hắn lại phát hiện dăm ba câu chữ, lại có thể vạch ra bí mật này
Trong ý thức của hắn, một mực cảm thấy đầu Côn Bằng trong Thập Hung đó là nam tử, kết quả hoàn toàn lại không phải vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Trách không được
Thạch Hạo nghĩ tới Côn Bằng tử duy nhất còn sống sót đó từng nói qua, y mồ côi từ trong bụng mẹ
Lúc đó, hắn còn cảm thấy kỳ quái, thời gian đầu kỷ nguyên này, Côn Bằng chưa từng xuất hiện qua, y sao lại có thể mồ côi từ trong bụng mẹ chứ
Thì ra đầu Côn Bằng trong Thập Hung từng xuất kiện kia, không ngờ lại là mẫu thân của y
Thạch Hạo tiếp tục lục soát tổ Côn Bằng, cuối cùng lại phát hiện một khu mật địa khác
Đó là một hang đá, bên trong tiên khí mù mịt, đồng thời cũng có một loại khí tức thảm liệt, hai bên hòa vào nhau, vừa thần thánh vừa khiến người khác không rét mà run, vô cùng kỳ dị
Thạch Hạo đi vào hang đá, thân thể nhanh chóng cương cứng
Bởi vì hắn lại cảm ứng được Diệt Tiên Chú đang xao động
Rất nhanh, hắn ở trong tòa thạch thất này nhìn thấy một số tàn cốt, không nhiều, chỉ có mười mấy cái, nhưng đều có lực lượng của Diệt Tiên Chú
"Côn Bằng cốt
Thạch Hạo thở dài, thi thể không còn nguyên vẹn, chỉ có tàn cốt mất đi linh khí, cũng không lớn, chỉ còn lại mười mấy cái, những đoạn khác đều đã bị ăn mòn sạch sẽ
"Côn Bằng năm xưa quả thật trúng phải Diệt Tiên Chú
Thạch Hạo cau mày, dần dần hiểu ra nguyên nhân cái chết của nó
Trước đó khi Tiên Cổ đại chiến, Côn Bằng gần như chết đi
Nó mang theo thân thể trọng thương, gắng gượng sống tới kỷ nguyên này
Tuy rằng trọng thương tới sắp bị giải thể, nhưng vẫn bị nó áp chế được
Trong những năm tháng cuối đời, Côn Bằng áp chế không được Diệt Tiên Chú, hơn nữa vết thương cũ lúc Tiên Cổ đại chiến lại phát tác, nó cứ thế chết đi
Đáng tiếc, đáng tiếc thật
Thạch Hạo còn có thể nói gì chứ
Sau đó, hắn tìm kiếm khắp tổ Côn Bằng, không còn nhìn thấy bí mật nào nữa
Bởi vì thật sự không có thứ gì tốt cả, ví như đại kích Thiên Hoang tuy rằng đã gấy, nhưng bản thân đã thông linh, sớm đã bay đi rồi
Việc thám hiểm tổ Côn Bằng, hữu kinh vô hiểm, chuyện có thể phát sinh so với trong tưởng tượng của Thạch Hạo hoàn toàn không giống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng, Thạch Hạo đi ra khỏi tổ Côn Bằng, trực tiếp dọc theo dòng sông linh lực đó, đi tới trước một cánh cửa ánh sáng
Nơi đó có đoạn chạc cây của Thế giới Thụ, nó vô cùng kinh người
Nó chắn ngang con sông, vừa khéo che đi ánh sáng từ cánh cửa đó
Dòng sông linh lực từ trong cánh cửa ánh sáng đó chảy ra đã gân như cạn kiệt rồi, là từ một thế giới khác chảy tới nơi này
"Còn có thuyền giấy trôi ra không
Thạch Hạo đợi rất lâu, cũng không thấy động tĩnh gì
Hắn quyết định, bản thân đi ngược lại dòng sông tiến vào, xem xem rốt cuộc là có cái gì