Chương 1931: Da mất điChương 1931: Da mất đi
Dich & Bien: thieuphong
Sợi rễ màu hoàng kim, cắm rễ trong can khôn, bao phủ Biên Hoang, quá mênh mông bát ngát, gốc cổ thụ này to lớn vô biên, thẳng đâm vào trong vũ trụ, đừng nói là gốc cây chính đó, chỉ riêng mỗi một cái lá cây đều đang nâng lấy chư thiên và các ngôi sao rồi
Vỏ cây già nứt ra, tràn ngập kim quang còn có sương mù hỗn độn, vỏ khô già như là lân phiến, cổ lão và tang thương, mang theo khí tức khai thiên tích địa
Bình thường mà nói, cũng chỉ có thời đại khai thiên mới có thể đản sinh ra Thế Giới Thụ
Thiên địa này tàn khuyết, gần như bị hủy đi phân nửa, mà Thái Dương cổ thụ cũng được coi như là tiên thiên chi vật đản sinh trong hỗn độn, vì vậy ở niên đại này nó đã mạnh mẽ tiến hóa thành công
Âm ầm
Trường thương của An Lan sắc bén vô song, có thể giết chết chư hùng đương thời, vẫn như cũ đang đâm vào trong, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa
Thế nhưng, Thế Giới Thụ giáng lâm, thật sự đã cải biến hết thảy, phóng thích quy tắc đại đạo hoàn chỉnh, chống đỡ cây trường thương đó, mạnh mẽ ép nó lui ra ngoài
"Rống
Bên phía Dị vực, có một tiếng rống lớn, pháp tướng vô địch của An Lan, đỉnh thiên lập địa
Khi chân thân xuất thế, ảnh hưởng tới cả dòng sông tuế nguyệt, quấy nhiễu quỹ tích vận hành của thiên địa
"Thôi đi, không cần liều mạng, Giới Hải không ổn định, đại loạn sắp đến, lúc này đừng nên làm gì phải trả giá đắt
Có người mở miệng khuyên can
Đó cũng là một vị Vương Bất Hủ, y thời khắc này đang nhìn chằm chằm về phía Giới Hải, ai cũng không dám coi thường nơi đó, Giới Hải sắp sẽ bạo phát ra cơn bão táp lớn nhất từ xưa đến nay
Nếu không phải Dị vực có viện quân, bọn họ cũng không thể bình tĩnh chờ đợi được như vậy
"Vương bất khả nhục, ngày khác tất giết các ngươi
Giọng nói của An Lan rất lạnh lùng
Cây kim sắc trường thương từ từ lui về, khiến thiên địa rạn nứt, giải trừ bâu không khí khiến cho mọi người nghẹt thở
Ngay lúc vừa rồi, linh hồn của vô số sinh linh ở Cửu Thiên Thập Địa đều run ray bọn họ ngã xụi lơ trên mặt đất, thừa nhận không nổi loại uy áp vô hình này
Đó chính là Vương Bât Hủ, đang ở cách một giới mà đã có uy thế như vậy
Y nếu như qua giới này, một người là đủ hủy diệt hết toàn bộ sinh linh giới này
Thế Giới Thụ lay động, hô một tiếng, bay lên bầu trời, mang theo kim quang sáng lạn, nó đang nhanh chóng thu nhỏ
Nó có thể biến lớn có thể biến nhỏ, lớn có thể bao phủ cả mảnh thế giới này, nhỏ thì không cao tới một tấc
Hiện tại nó lao về phía vực ngoại, mọi người đều ngửa đầu nhìn theo
Thạch Hạo nhìn thấy rất rõ, ở trên tán cây đó, còn có một tòa cổ điện, tán phát ra Hỗn Độn khít
Hắn năm xưa từng đi vào, nên vẫn còn nhớ rõ
Bên trong đó có một mảnh xương thú, ghi chép tung tích của một bộ cổ kinh, đáng tiếc nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa tìm được
Cùng một thời gian, hắn cũng nhìn thấy, có một nữ tử sau lưng mọc ra đôi cánh màu hoàng kim, đứng ở cửa đại điện, tóc hoàng kim phát sáng, giống như Thái Dương Thần Nữ, ngay cả con ngươi cũng màu hoàng kim, đang nhìn xuống dưới này
"Là nàng
Con ngươi Thạch Hạo co rút lại, năm xưa khi Thái Dương Thần Thụ nở hoa, kim sắc dịch thể từ trong cánh hoa của Thái Thương Thần Thụ rơi xuống dựng dục ra một đại tạo hóa, nữ tử kia chính là đang ngồi xếp bằng trên đóa hoa đó
Nàng sớm đã xuất thế, không biết là cảnh giới gì
Sau một khắc, Thế Giới Thụ biến mất không thấy nữa
Nó đang biến nhỏ đi, mang theo vô tận mưa ánh sáng biến mất ở vực ngoại
Thiên địa an bình , Biên Hoang yên tĩnh
Vốn tưởng rằng phải có một trận sinh tử huyết chiến, Thạch Hạo cũng đã mặc kệ tất cả mà chờ đợi huyết chiến, ngay cả Chủ Cấm Khu còn được hắn mời ra, kết quả lại hạ màn như vậy
Dạng này cũng tốt, nếu thật sự phải huyết chiến, kết cục có lẽ không thể nào đoán trước được
Dù là chân thân đối phương không qua được, cũng sẽ có rất nhiều biến số, dù sao cũng là Vương Bất Hủ, dù sao người đó cũng là —— An Lan
"Ngươi phải sớm có chuẩn bị, bọn họ sẽ không cho ngươi quá nhiều thời gian
Chủ Cấm Khu nói
Trong hốc mắt đầu lâu thuỷ tinh có ngọn lửa nhấp nháy, cũng mở miệng, nói: "Ngươi đã sinh nhầm ở đời này
Bọn họ ca thán, Thạch Hạo sinh ra trong thời đại không tốt, hắn thiếu khuyết thời gian, nếu như cho hắn thêm một khoảng thời gian, như vậy hắn sẽ không còn phải sợ thập phương địch
Thạch Hạo gật đầu, hắn muốn quật khởi, nhất định phải cưỡng ép đột phá mới được
Nếu tu luyện theo từng bước một như trước kia, xác định sẽ chết không có chỗ chôn
Cho đù là liều mạng, cửu tử nhất sinh, hắn cũng muốn thử đột phá
Biên Hoang yên tĩnh, nhưng tâm Thạch Hạo lại không tĩnh
Hắn trở về Thiên Đình, ở trong một cung điện to lớn, thả Hỏa Linh Nhi và con hắc sắc cự lang kia ra
Hắn nhìn nàng và cự lang, trong lòng có chút khổ, có chút đắng chát
"Ngao...” Đầu hắc sắc cự lang kia mở to cái mồm đầy máu, thi triển thần thông, đánh tới, muốn cùng hắn liều mạng
Âm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở đó, chỉ nâng lên một cánh tay mà thôi, liền trực tiếp trấn áp khiến nó không thể động đậy
Hắc sắc cự lang gam khẽ, gào thét, nhanh chóng thu nhỏ lại, bị trấn áp từ cao lớn như một ngọn núi biến thành chỉ con cao nửa thước, bị đại thủ trấn áp trên mặt đất
Hỏa Linh Nhi xuất thủ, hắc sắc hỏa diễm mang theo khí tức bất hủ, bên ngoài thân thể, từ hắc sắc hỏa quang hóa thành tiên cầm bay múa, Chân Hoàng và Chu Tước cộng minh, khí tức khủng bố
Nàng cũng không địch lại, bị Thạch Hạo trấn áp
Thạch Hạo lắng lặng nhìn họ
Thời gian vô tình, chém rụng quá nhiều thứ, bao gồm cả ký ức ngày xưa, nữ tử quen thuộc này lại trở nên xa lạ quên đi hết thảy
Thạch Hạo trong lòng co rút đau đớn, đây cũng không phải là Hỏa Linh Nhị, nguyên thần này của nàng là mới đản sinh ral
"A
l `
Thạch Hạo đè nén, rít lên một tiếng, quanh quẩn trong Thiên Cung, nếu không phải nơi này đã bị hắn phong ấn, nhất định vang vọng cả một giới này
"Hoặc là giết ta, hoặc là thả ta đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Hỏa Linh Nhi nhìn hắn, lộ ra sắc mặt khác thường, nàng không thể lý giải nào, cái gã nam tử tên Hoang này vì sao lại lộ ra vẻ thống khổ
Nhìn thần sắc của hắn, đây cũng không phải là giả vờ, mà là khắc hoạ chân thực trong nội tâm hắn, nàng ngờ vực, nàng không hiểu
"Nàng gọi Hỏa Linh Nhi, từng là công chúa của Hỏa Quốc, chúng ta quen biết ở Bách Đoạn Sơn.
-"
Thạch Hạo âm thanh khan khàn, ngồi ở chỗ đó, bắt đầu nói lại những sự việc từ lần đầu tiên gặp gỡ..
"
"Ngươi đang nói cái gì
Trên gương mặt trắng muốt tinh xảo của Hỏa Linh Nhi tràn ngập phẫn nộ, nàng không hề tin lời hắn
Thạch Hạo không để ý đến nàng, một mình tự nguyện nói, kể lại từng chút một những chuyện đã trải qua, không hề kể sót điều gì
"Ta đi vào thượng giới, ở Tội châu tìm được nàng
Ngày chúng ta phân biệt, tà dương đỏ như máu, rừng Hỏa Tang cũng đỏ rực, cánh hoa đầy trời, ta từng có lời thê, có một ngày sẽ trở về, đi tìm nàng, sẽ cùng nhau tới bạc đầu
Thạch Hạo nói đến đây, hai mắt hắn đăm đăm
Năm đó, bọn họ lưu luyến biệt ly, Hỏa Linh Nhi một mình đứng ở ngoài rừng Hỏa Tang, không ngừng phất tay, lẻ loi trơ trọi, mang theo nước mắt, phảng phất biết lần đó là tử biệt, cô đơn đứng đấy, không chịu rời đi, gân như đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn, nhưng vẫn một mực gọi tên hắn
"Thế nhưng, ta không kịp trở vê, không còn nhìn thấy nàng nữa
Trong mắt Thạch Hạo chua xót, nhìn về phía hắc y nữ tử trước mặt
Hắn suýt nữa đã bật khóc, lần từ biệt đó chính là vĩnh biệt
Trông nàng vẫn không hề thay đổi, thế nhưng, thần hồn đâu, nàng đang ở đâu?
Từ khi hắn đứng ở cực đạo đỉnh phong, tâm của hắn cứng như sắt đá, khó có thể bị ngoại vật làm rung chuyển bản tâm, thế nhưng hiện tại trong lòng hắn tràn đầy đau khổ, chua xót
Một năm đó, một ngày đó, một khắc đó, nàng cô độc lẻ loi, một mình đứng đó, vẻ mặt không nỡ tiễn đưa hắn rời đi
Một mình đứng ở đó không biết bao lâu, cũng không muốn quay người lại, đi dưới ráng chiều, đứng dưới hoa rơi, không còn những giọt nước mắt như ngọc châu, vô cùng cô đơn
Thạch Hạo đắm chìm vào trong ký ức của chính mình, chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp, mang theo một cỗ ý vị thê lương, ai có thể nghĩ tới ly biệt rồi lại gặp nhau dưới dạng thế này
Khi nói đến bàn tay của An Lan che trời, cánh tay vượt qua khỏi Biên Hoang, một hơi bắt lấy Tội Châu
Hô hấp Thạch Hạo có chút gấp rút, tuy rằng đó là chuyện của hơn một vạn năm trước, nhưng vẫn tựa như vừa mới ngay trước mắt, hai mắt hắn đỏ lên, nắm chặt nắm đấm
Thế nhưng, hết thảy đều đã xảy ra, mọi thứ đã không thể nào thay đổi được nữa
"Những gì ngươi nói, ta đều không tin
Hỏa Linh Nhi mở miệng, nhìn chăm chú Thạch Hạo, nói: "Có ai có thể chứng thực
Đều là lời nói một phía của ngươi, muốn xúi giục ta tạo phản
Thạch Hạo há to miệng, muốn nói cái gì, thế nhưng đã hơn một vạn năm qua đi, thế gian đều đã lắng đọng, người cùng một thời đại giờ còn lại mấy ai còn sống
Đều đã sớm chết trong tuế nguyệt rồi
Một vạn năm ngàn năm, thương hải tang điền, trong cái thế giới tàn phá ở thời đại mạt pháp này, làm sao có thể so sánh với Dị vực và Tiên vực
Một giới này đã khô cạn rồi, Thạch Hạo bản thân có lúc tự nghĩ cũng cảm thấy có loại cảm giác cô độc
Đám địch thủ cùng thời đại tranh phong, giao thủ với hắn đa phần đều đã hóa thành tro bụi, chỉ có một phần nhỏ là tiến vào Tiên vực
Thạch Hạo không nói gì thêm nữa, phong ấn pháp lực của nàng và hắc lang, mang nàng ra ngoài, trực tiếp trở về hạ giới
Chuyến đi này rất nhiều ngày, từ Hỏa quốc bắt đầu, đó là địa phương Hỏa Linh Nhi từng sinh sống, cho dù đã biến dạng đi nhiêu, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy một chút bóng dáng năm xưa
Thậm chí, trong một số cốt thứ có một đoạn ghi chép liên quan tới nàng
Cuối cùng, bọn họ lại đi Bách Đoạn Sơn..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại đi tới tòa cung điện Hỏa đạo của tổ địa Hỏa tộc
Những ký ức xưa kia, từng chút từng chút một, xuất hiện trong lòng Thạch Hạo, tới hiện tại vẫn chưa hề quên đi
Rất nhiều ngày sau đó, hắn lại mang theo Hỏa Linh Nhi bay lên trời, tiến vào thượng giới
Hắn muốn dẫn nàng đi Tội Châu, thế nhưng, nó đang không còn
Nơi đó có rừng Hỏa Tang, có một đoạn hồi ức tươi đẹp nhất
Chỉ là, những thứ đó đều đã không còn, đã bị mang đi
Đương thời, còn có mấy người cùng thời đại đó
Thiên Giác Nghĩ cũng có thể coi như là một trong số, nhưng nó căn bản không quen biết Hỏa Linh Nhi
Tới cuối cùng, Thạch Hạo buồn bã, hắn thật sự không biết phải chứng minh như thế nào, làm sao để nói cho nàng tin
Nhìn thấy dung nhan quen thuộc đó, nàng hiện tại còn xinh đẹp hơn trước kia
Một thân váy đen bay phất phới, thướt tha yêu kiều
Gương mặt trắng như tuyệt, khí chất yêu dị và lạnh lùng, không hề giống như trước đây
Quá khứ, nàng rất ôn hòa, hiện tại trên người nàng có một luồng khí tức thượng vị giả
Đó không phải là nàng, Thạch Hạo khẽ than nói: "Tình này chỉ có thể trở thành hồi ức
Chỉ là, tuy rằng biết được có lẽ sẽ không có kết quả, thế nhưng hắn lại không phải là một người dễ dàng từ bỏ, hắn muốn cứu lại Hỏa Linh Nhi trước kia
"Ta từng chuẩn bị cho nàng một hồi tạo hóa, không biết thần hồn của nàng liệu có thật sự tiêu tan hay không, hay là vẫn còn lưu lại trong cơ thể
Dù cho chỉ là một chút, ta cũng sẽ không bỏ cuộc
Thạch Hạo nói, ánh mắt hắn ngày càng trở nên kiên nghị
Kỳ thật đoạn thời gian đi cùng nhau như thế này, Hỏa Linh Nhi đã có chút dao động, có chút mê hoặc
Thạch Hạo từng dẫn nàng đi quan sát địa vực từng bị hắc ám vật chất ăn mòn qua
Thế gian này có rất nhiều tu sĩ đều biết, đều hiểu về loạn hắc ám năm xưa
Thạch Hạo nghiêm túc hỏi nàng có ký ức khi còn bé không, hay hết thảy đều bị đứt đoạn
Hỏa Linh Nhi đi lại trên mảnh đại địa này lâu như vậy, nhìn thấy nhiều hậu due của sinh linh hắc ám, như thế, làm sao lại không nghi ngờ
"ĐịI"
Thạch Hạo kéo theo nàng, tiến vào hư không, tiến vào nơi sâu trong vũ trụ, ở trên muốn tinh cầu không người, giúp nàng niết bàn
Hắn chỉ hy vọng, bên trong bộ thân thể này vẫn còn ẩn chứa thần hồn của Hỏa Linh Nhi, một chút dấu vết của nguyên thần
Hắn muốn nhìn thấy kỳ tích
"Đây là cái gì
Hỏa Linh Nhi giật mình
Nàng nhìn thấy một quả trứng, liệt diễm bừng bừng, Khi Thạch Hạo thôi động tiên lực , quả trứng đó phát ra ngũ sắc thần quang, chiếu sáng vũ trụ tối tăm
"Trứng Chân Hoàng
Thạch Hạo nói
Năm xưa, khi hắn từ biệt Hỏa Linh Nhi, chuẩn bị đi Cửu Thiên, trên đường thí luyện, ở trong khu không người, hắn từng đạt được một quả trứng Chân Hoàng không trọn vẹn
Lúc đó hắn đã quyết định, muốn tặng cho Hỏa Linh Nhi người tu luyện hỏa đạo công pháp này
Ai có thể ngờ tới, lần đợi này là hơn một vạn năm saul Quả trứng này không thể nào nở ra được Chân Hoàng nữa, đã lâm vào trạng thái gần chết, sau khi kích hoạt hồi quang phản chiếu có thể thành toàn cho người khác, ẩn chưa năng lực niết bàn cường đại của Chân Hoàng nhất mạch
"Ta nguyện để nàng tân sinh
Thạch Hạo nói